Trước khi ngủ, Wechat của Thiệu Liên bỗng nhận được hai lời mời kết bạn mới.
Cả hai đều đến từ cùng một người – Bùi Thâm nhà bên.
Ngay cả lời mời kết bạn cũng rất đơn giản: “Tôi là Bùi Thâm, xin hãy đồng ý lời mời kết bạn.
Thiệu Liên không hề nghĩ ngợi hay do dự, quả quyết nhắn lại “Không quen” sau đó từ chối lời mời kết bạn.
Không ngờ đối phương không bỏ cuộc, liên tục gửi đến vài lời mời nữa.
Hắn vào thẳng vấn đề, câu sau còn đáng sợ hơn câu trước.
“Hình đại diện của cậu rất quen.”
“Có phải cậu gặp vịt của tôi rồi không?”
“Hay là, con vịt đó là cậu?”
Lúc nhìn thấy lời mời cuối cùng, tim Thiệu Liên đập rộn lên, mạnh đến mức nhảy thẳng lên cổ họng.
Sau đó, đối phương lại gửi thêm một lời mời khác: “Con vịt đó là của cậu?”
Trái tim treo lửng lơ trên cổ họng của Thiệu Liên “ầm” một phát, quay về vị trí cũ.
Đại ca, thiếu một chữ “của” sẽ hù chết vịt đó!
Còn hình đại diện, cậu đã sơ ý rồi.
Thiệu Liên vội vàng nhắn lại “Tôi tải hình trên mạng về” để phủi sạch quan hệ.
Mặc dù biết bản thân là chú vịt đẹp nhất trên đời.
Nhưng loài người nhìn vịt, nếu không phải có hội chứng thích vịt thì đều sẽ cảm thấy con nào cũng giống con nào.
Quả nhiên, bên kia im lặng.
Thiệu Liên vỗ ngực, thở phào.
Hôm sau tỉnh dậy, Wechat lại xuất hiện một lời mời kết bạn khác.
Cậu cau mày nhấn vào xem, phát hiện người gửi không phải Bùi Thâm hàng xóm mà là quý ngài rải tiền nhà số 11 tối hôm qua.
Quý ngài rải tiền: “Xin chào.
Tôi mới chuyển đến đây.
Chúng ta kết bạn đi, có gì sau này giúp đỡ lẫn nhau.”
Dù sao hôm qua cũng giật được vài bao lì xì của người ta, Thiệu Liên không thể không biết xấu hổ như vậy được, bèn nhấn đồng ý.
Tên Wechat của nhà số 11 là “Không phải 11”, Thiệu Liên thẳng ghi chú thích là “nhà số 11” để mình khỏi quên.
Sau khi đối phương kết bạn với cậu thì không nói gì nữa, Thiệu Liên cũng không quan tâm.
Hoàn toàn không biết “nhà số 11” đã lật tung vòng bạn bè của cậu lên.
Đáng tiếc, Thiệu Liên cài chế độ “chỉ có thể xem những bài đăng trong vòng ba ngày”.
Bài mới nhất mới đăng hôm nay, không biết đối phương share cái mẹo vô dụng này của tài khoản chính thức nào — “99% mọi người không biết nấu rau xanh theo cách này sẽ ngon hơn.”
Bùi Thâm:….
Nhà hàng xóm của hắn là ông cụ sáu mươi tuổi đúng không.
Không tìm được thông tin gì hữu ích trên vòng bạn bè, cũng không moi được thông tin của quản lý khu biệt thự.
Bọn họ liên tục từ chối, bảo rằng mình phải bảo mật thông tin khách hàng, trừ phi có chứng cứ chứng minh nhà hàng xóm trộm vịt của hắn, lúc đó bọn họ có thể báo cảnh sát hộ.
Cho dù là thế, Bùi Thâm cũng không rảnh rỗi.
Hai ba ngày tiếp theo hắn luôn đứng trên sân thượng nhìn sang nhà kế bên.
Đáng tiếc, không chỉ không thấy vịt mà chủ nhà hàng xóm cũng không thấy đâu.
Ngày nào hắn cũng cố ý dậy sớm, ngồi bên bệ cửa sổ, ngồi từ năm giờ sáng đến tận chín giờ sáng.
Nhà hàng xóm không còn tắm nắng sáng sớm nữa.
Hắn lại một lần nữa nghi ngờ bên kia mang vịt cao chạy xa bay.
Thiệu Liên cũng chẳng sướng sùng gì cho cam.
Vì phải trốn Bùi Thâm nên ngày đêm đảo loạn, phải đến tận nửa đêm cậu mới dám ra sân cắt rau, lần nào đi cũng phải quấn mình kín mất đến mức fans cũng nhìn không ra.
Hơn nữa cậu còn cố tình gọi cho Tiểu Xương, dặn hắn mấy hôm này đừng mang cơm sang cho mình.
Cho đến buổi trưa ngày thứ ba, quản lý của cả hai lần lượt gọi điện.
Phương Vận là quản lí của Bùi Thâm.
Mục đích chính cuộc điện thoại này là để báo cho hắn [Loạn thế] đã chọn diễn viên xong xuôi.
Mốt hắn phải đi chụp ảnh poster.
Ngoài ra hắn phải vào đoàn trước thời hạn để các diễn viên làm quen với nhau.
Bùi Thâm bỗng nghĩ đến nhân vật họa sĩ thích vẽ cơ thể tr@n truồng của bản thân, cũng nhớ đến người hàng xóm nhà kế bên mình từng muốn đề cử vào vai này.
Vì thế nên hắn tò mò hỏi quản lý của mình: “Biết ai thủ vai họa sĩ không?”
Phương Vận sững người, không hiểu tại sao Bùi Thâm lại hỏi danh tính người đóng vai nhân vật phụ ít đất diễn như vậy: “Tôi không biết, cần tôi nghe ngóng không?”
“không cần, tôi thuận miệng hỏi thôi.”
Cúp điện thoại, Phương Vận nghĩ một chốc, cảm thấy với sự chuyên nghiệp của Bùi Thâm, hắn đột nhiên quan tâm diễn viên thủ vai nhân vật nào đó, chắc chắn là do hắn có nhiều cảnh với nhân vật này, hơn nữa cảnh nào cũng quan trọng nên muốn liên lạc với diễn viên đó trước để đóng cho tròn vai tròn cảnh.
Làm một người quản lý tài năng, anh phải giúp ngôi sao của mình.
Nghĩ thế, quản lý lập tức gọi cho đạo diễn, sau khi hỏi thăm vài câu thì vào vấn đề chính ngay:” Diễn viên vai họa sĩ là ai vậy, có thể cho tôi xin Wechat hay số điện thoại được không?”
Đạo diễn Chu nghe vậy thì cười phá lên: “Hiển nhiên là được!”
**
Trước khi nhận được điện thoại của lão Trịnh, Thiệu Liên đang hóng drama trên weibo của mình.
Không biết ai lan truyền cậu thử vai “Thường Hổ” lên mạng sxa4 hội, chuyện không ai biết bị tất cả mọi người moi móc, nháy mắt leo lên hạng nhất hotsearch ngồi.
Hashtag đầy ám chỉ —
#Chủ nhân bốn chiếc Nùi Giẻ nào đó đi thử vai phim lớn#
Đủ mọi câu từ châm chọc khác nhau xuất hiện trong phần bình luận bài đăng, fans của Thiệu Liên nhanh chóng chạy đến khống bình, mấy bình luận ác ý dần ít đi.
Fans của Thiệu Liên lúc nào cũng đoàn kết đối ngoại, nhưng weibo của bọn họ, ai cũng khóc rống an ủi nhau, vừa tự bảo ban nhau khống bình một cách lịch sự.
Các bé xinh đẹp phải chú ý lúc khống bình, không được miễn cưỡng khen kỹ năng diễn xuất của Liên Liên.
Chúng ta phải phản đòn một cách khiêm tốn.
Đầu tiên phải chứng minh bản thân sòng phẳng, sau đó lôi kéo sự chú ý của mọi người lên thân phận ca sĩ của Liên Liên.
Hiểu rồi! Hu hu hu hu, nói thật, bây giờ tôi đang rối chết đây nè.
Vừa thương Liên Liên, vừa cảm thấy may mắn vì đạo diễn đã từ chối.
Bé xinh đẹp ở trên không cô đơn đâu.
Tôi thấy cậu ấy bị từ chối mà tôi vui muốn xỉu! Nhưng thấy thằng nhỏ cố gắng đóng phim đến vậy mà vẫn không đâu vào đâu, tôi lại xót xa.
Không đùa nữa, Liên Liên nhanh ra album đi!
+1 quỳ cầu bài mới!
Đúng vậy, cứ xem như là sở thích của mấy đứa nhỏ.
Mình thân ba mẹ chỉ có thể chiều thôi, haizzz, không nói nữa, chúng ta đi khống bình.
…
Rèm cửa sổ bị kéo lên, trong phòng tối đen như mực.
Thiệu Liên dựa lưng lên thành giường.
Cậu mới vào nhóm chat này hôm qua, mất cả đống thời gian làm 100 câu hỏi.
Nào là sinh nhật rồi nhóm máu, ngày diễn ra concert và bảy bảy bốn chín câu hỏi khác về bản thân.
Cuối cùng thành công vượt qua bài kiểm tra với thành tích xuất sắc, hơn nữa còn được chủ nhóm chat tự @mình khen ngợi một hồi.
Hình như chủ nhóm chat rất xem trọng cậu, mới hồi nãy cậu còn nhận được một tin nhắn riêng từ cô, tất cả đều là bình luận khống bình để cậu đi phản bác lại anti fans.
Cuối cùng cô còn động viên bảo: “Bé vịt cố lên, vì Liên Liên!!! Nhóm fans hoang dã chúng ta không thể thua! Nhớ theo sát fanclub chính thức nhé!”
Thiệu Liên thở dài thườn thượt —
Lại là một ngày fans không yên lòng với tài diễn xuất của cậu.
Cầm ly nước trên tủ đầu giường nhấp một ngụm, mười ngón tay bộp bộp mấy cái, Thiệu Liên quay lại khung chat của mình và trưởng nhóm với hình đại diện cô gái hoạt hình dễ thương —
“Vâng thưa chị cạp ~ em đi đây! Vịt xông lên cạp ~”
Bây giờ vào được nhóm fans càng ngày càng khó, yêu cầu cũng càng ngày càng nhiều.
Thiệu Liên sợ mình lại bị đá ra cho nên cố gắng tin nhắn, bắt đầu khống chính, chống trả antifans cho chính bản thân.
Sau một tiếng làm việc, cậu phát hiện làm fans cũng không dễ dàng gì, khống bình thật sự rất mệt mỏi.
Suy nghĩ một chút, cậu cảm thấy acc chính của mình không thể trốn chui trốn nhủi như vậy, cậu không thể để fans của mình đứng trên đầu sóng ngọn gió chống trả mọi thứ thay cho mình.
Vì thế, cậu đăng nhập vào acc chính, đăng weibo giải thích cho fans của mình.
Thiệu Liên V: Tin nhắn này là dành cho các Liên Thước — cảm ơn các bạn.
Tuy mình thật sự bị từ chối vai đến thử, nhưng đạo diễn đã cho mình một cơ hội khác.
Mình sẽ cố gắng tiến bộ, mọi người cũng cố lên nhé, vì ước mơ, vì bản thân.
Liên Thước là tên fanclub của Thiệu Liên.
Weibo này vừa đăng, fans đã vội vàng ùa đến an ủi:
A a a a, tò mò cơ hội khác là gì quá.
Em nhịn được mà, chờ thông cáo chính thức.
Liên Liên cố lên, vì ước mơ!
Cùng nhau cố gắng nhé, vì ước mơ, vì bản thân! Lại là một ngày yêu Liên Liên nữa!
Thỉnh thoảng vẫn có vài bình luận châm chọc xuất hiện, nhưng tất cả đều bị những lời động viên của fans đ è xuống dưới.
Thiệu Liên cảm động đến mức dùng acc chính của mình vào fanbase, tin tức bên trong xuất hiện rồi biến mất dưới tốc độ tia chớp, còn chưa kịp xem kỹ đã biến mất.
Cậu dùng tốc độ nhanh nhất, gõ chữ rồi nhấn đăng —
Thiệu Liên: Xin chào, mọi người không cần khống bình nữa đâu, đi nghỉ ngơi đi.
Thiệu Liên: Tôi có thể chịu được phê bình, không cần khống nữa.
Tin nhắn trong fanbase dừng khoảng hai giây.
Sau đó, một mớ “A a a a” và lời hỏi thăm xuất hiện, Thiệu Liên liên tục được tag vào —
Fan A: Bé @Thiệu Liên ơi, anh không hiểu giới fans đâu, đừng quan tâm.
Fan B: @Thiệu Liên cứ hát thật hay nhé, còn diễn xuất….thôi anh thích làm thì cứ làm, anh vui là được, đừng quan tâm chuyện bọn em khống bình, bọn em vui mà.
…
Không biết là ai nói câu “Đá ổng ra đi, ổng ở đây không thuận tiện”, ngay giây sau, Thiệu Liên văng ra ngoài.
Thiệu Liên:????
Tại sao cả acc chính cũng bay màu?
Đây thật sự là fanbase của cậu hả???
Lướt lên những tin nhắn mình không kịp nhìn thấy bên trên —
Fan A & B & C & D & E & F:….Sao thấy Liên Liên có cơ hội quay phim mà tôi không vui nổi vậy cà?
Fan 1 & 2 & 3 & 4 & 5 & 6:…..Haizzz, ai không thế chứ.
Thôi đừng nói dưới bình luận, mình vứt lương tâm sang một bên, tập trung an ủi bé Liên nhà mình đi.
Thiệu Liên:….
Thiệu Liên: Đây chắc chắn không phải fanbase của cậu!
Thiệu – vịt nghi ngờ đời vịt – Liên rầu rĩ đăng xuất acc chính.
Lúc đăng nhập vào acc nhỏ lại, điện thoại của lão Trịnh đến, vừa nghe ngày mốt chụp poster với nam chính, cậu lập tức ngồi thẳng người.
Cậu chưa có quên Bùi Thâm nhà hàng xóm là nam chính đâu, lỡ đụng mặt lúc ra khỏi nhà….
Thiệu Liên: “Anh Trịnh, mốt bốn giờ sáng tới đón em.”
Cậu không chắc Bùi Thâm đã ngừng nghi ngờ mình, tốt nhất nên giảm khả năng bại lộ, càng ít càng tốt.
Ít nhất, không được để Bùi Thâm nghĩ hàng xóm, vịt và Thiệu Liên là cùng một người!
Sau đó mượn cơ hội đóng phim chung, cậu sẽ chậm rãi thăm dò thái độ của Bùi Thâm.
Cứ làm như vậy đi! Não vịt của cậu quả là thông minh xuất chúng mà.
Lão Trịnh: “Có phải sớm quá không? Bên đoàn phim thông báo thời gian bắt đầu là chín giờ.
Chúng ta đến sớm nửa tiếng là được rồi, bảy giờ bắt đầu đi cũng kịp mà.”
“Không.” Thiệu Liên quả quyết từ chối: “Em muốn qua sớm làm quen hoàn cảnh, tìm cảm giác một chút.”
Lão Trịnh cũng không nghi ngờ gì, chỉ nghĩ cậu hồi hộp.
Dù sao đây cũng là lần đầu cậu hợp tác với đạo diễn lớn.
Cúp máy, màn hình điện thoại tự quay về giao diện Weibo, hai tiếng “Đinh đinh” vang lên, tự nhảy ra một weibo mới.
Bùi Thân V: Chờ mong lần hợp tác này.
@Thiệu Liên V: Tin nhắn này là dành cho các Liên Thước — cảm ơn các bạn.
Tuy mình thật sự bị từ chối vai đến thử, nhưng đạo diễn đã cho mình một cơ hội khác.
Mình sẽ cố gắng tiến bộ, mọi người cũng cố lên nhé, vì ước mơ, vì bản thân.
Đồng thời, điện thoại di động cũng nhận được một tin nhắn ngắn.
“Add wechat của tôi.
Số 18****** để thảo luận kịch bản.
Bùi Thâm.”
Thiệu Liên:!!!!!
Chết rồi..