Giang Khả Tâm đứng một mình trong gió lạnh nhìn đường phố trống trải, cô cảm thấy cuộc sống cũng vô tình như Hoắc Cảnh Thâm, chưa bao giờ chịu dành cho cô một chút ôn nhu.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên trong hoàn cảnh yên tĩnh, hai chữ “Ba” trên màn hình lọt vào tầm mắt.
Mũi dường như có chút chua xót, mới vừa nhận điện thoại, cô nghe thấy đầu dây bên kia ba đang hét lên đầy tức giận: “Nghịch nữ, mau cút về nhà cho tao!”
Nghe tiếng ồm ồm trong điện thoại, Giang Khả Tâm tự giễu nhếch khóe miệng… Sao cô có thể chờ mong người đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với mình, sẽ mang đến cho mình sự quan tâm chứ?
Cô… đã sớm không còn nhà để về.
Nhưng Giang Khả Tâm vẫn trở về Giang gia, bởi vì cô biết rõ ràng, dù là Giang Hữu Vi hay Hoắc Cảnh Thâm, bọn họ chưa bao giờ hỏi mình có nguyện ý hay không.
Bọn họ có rất nhiều biện pháp ép cô thỏa hiệp.
Một giờ sau, Giang Khả Tâm bước vào Giang trạch vừa quen thuộc vừa xa lạ, cô liếc mắt một cái liền thấy Hoắc Cảnh Thâm ôm chặt một người phụ nữ váy trắng vào trong ngực, trên mắt tràn đầy vui vẻ mất mà tìm lại được.
Khi người phụ nữ kia quay đầu lại, Giang Khả Tâm hoàn toàn sửng sốt, Giang Mạn Di?!
Không đợi Giang Khả Tâm phục hồi tinh thần lại, Giang Hữu Vi lại đi đến trước mặt cô, một cái tát đánh vào khuôn mặt vốn dĩ vẫn đang sưng đỏ của cô, tức giận chửi: “Hỗn trướng, chị mày chính miệng nói mày vì gả vào Hoắc gia mà tính kế nó, còn đem đi giấu ba năm nay!”
Trong lòng Giang Khả tâm bối rối, người khác không biết nội tình thì không nói, nhưng Giang Hữu Vi chẳng lẽ còn không biết sao?
Năm đó rõ ràng là ông ta để cô đi gả thay!
Tầm mắt lướt qua Giang Hữu Vi đang phẫn nộ, Giang Mạn Di khóc đến đỏ mắt, cuối cùng dừng ở trên mặt Hoắc Cảnh Thâm tràn đầy chán ghét.
Cô bỗng nhiên hiểu ra, bọn họ căn bản không thèm để ý cô có làm những chuyện đó hay không.
Bọn họ chỉ cần có một người chịu đựng lửa giận, cho nên trong mắt họ cô chính là tội nhân kia.
Nhưng dựa vào cái gì?
Cô đã làm gì sai? Tại sao phải chịu đựng những chuyện này?
Giang Khả Tâm đau lòng, tim cô quặn thắt lại: “Tôi đây thật đúng là ti tiện, vì hưởng thụ ngày qua ngày giống như tang thê sống trong cuộc hôn nhân thống khổ, vậy mà lại giấu Giang Mạn Di dưới mắt Giang gia lẫn Hoắc gia tận ba năm sao?”
Lời này vừa nói ra khiến mấy người ở đây thần sắc thay đổi liên tục.
Giang Khả Tâm và Hoắc Cảnh Thâm nhìn nhau, ánh mắt dần dần tắt đi.
Trong mắt cô tĩnh mịch không còn chút tình yêu nào nữa, điều này làm cho trong lòng Hoắc Cảnh Thâm trở nên trống rỗng, nắm tay Giang Mạn Di cũng bất giác siết chặt.
Giang Khả Tâm đã nhận đủ thất vọng, cô xoay người rời khỏi Giang gia.
Cũng không biết đi bao lâu, bầu trời bỗng nhiên nổi lên bông tuyết, bông tuyết rơi ở trên mặt của cô, mãi lâu sau vẫn chưa tan.
Trái tim của cô, thể xác của cô, giờ phút này so với tuyết còn lạnh hơn.
Trong lúc hỗn loạn, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng còi xe tích tích, Giang Khả Tâm vừa muốn nhường đường nhưng một người vội vàng xuống xe chạy tới: “Học muội, sao em lại ở đây?”
Giang Khả Tâm nghe ra là giọng Kiều Giai Húc, kinh ngạc ngẩng đầu: “Học… bác sĩ Kiều.”
Tay Kiều Giai Húc nắm cửa xe âm thầm siết chặt: “Em muốn đi đâu, anh tiễn em.”
“Đến bệnh viện thành phố, em muốn gặp bà ngoại.”
“Được.”
Sau khi lên xe, Kiều Giai Húc vẫn khuyên giải Giang Khả Tâm nằm viện.
Cô nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ xe, nhẹ nhàng mở miệng: “Nằm viện thì em có thể sống sao?”
Xe lập tức thắng gấp, Kiều Giai Húc mím môi nhìn về phía trước: “Có thể kéo dài.”
Giang Khả Tâm cúi đầu nở nụ cười, chỉ có điều ánh mắt lại tĩnh mịch hoang vu.
“Em đã kiểm tra rồi, giai đoạn cuối… Ngay cả cơ hội làm phẫu thuật cũng không có.”
Một đường vẫn luôn im lặng.
Giang Khả Tâm đón gió tuyết xuống xe, trước khi đi cô nói: “Bác sĩ Kiều, cuộc đời này em không sạch sẽ, sau này coi như không biết em đi.”
Nói xong, cô cất bước vào bệnh viện.