Trên đường trở về, Kỳ Mộc trò chuyện với Lâm Ngữ về vị họa sĩ nọ.
Kỳ Mộc quen Thu Mạch tại một buổi hòa nhạc vào ba năm trước. Sau khi kết thúc, Kỳ Mộc xuống sân khấu thì thấy Thu Mạch ngồi ở hàng ghế đầu gần góc khóc nức nở.
“Lúc ấy tôi còn tưởng cậu ấy bị trộm mất ví cơ.” Kỳ Mộc nói đùa.
“Vậy tại sao anh ấy khóc?” Lâm Ngữ hỏi.
“Bản nhạc cuối cùng tôi chơi là “Air” của Bach, sau đó nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy bảo nhớ lại quãng thời gian khó khăn nhất trong quá trình học vẽ.” Kỳ Mộc dựa vào lan can, châm thuốc, “Cậu ấy có nền tảng phác thảo tốt, được nhiều thầy cô ở học viện mỹ thuật đánh giá cao, đặc biệt là cậu ấy nắm bắt màu sắc vô cùng tinh tế. Ừm… Nếu cậu xem tranh của cậu ấy thì có thể hiểu tôi có ý gì. Cách cảm nhận hội họa giống âm nhạc, là có thể gặp nhưng không thể cầu.”
“Anh ấy bị bệnh từ khi nào?” Lâm Ngữ nghi hoặc, “Nghe thì thấy hết thảy vẫn bình thường.”
“Bệnh này có liên quan một phần đến s1nh lý và tính cách của cậu ấy, yếu tố còn lại là quan trọng nhất – Cậu ấy bị thương ngoài ý muốn dẫn tới phát bệnh, cảm xúc suy sụp trong một khoảng thời gian dài, suýt chút nữa không vượt qua.” Biểu cảm Kỳ Mộc thờ ơ.
Lâm Ngữ dừng bước chân, nhíu mày: “Bị thương?”
“Ừ, bị thương cổ tay, còn là tay phải, loại tổn thương không thể cầm bút trong một khoảng thời gian rất dài.” Kỳ Mộc liếc Lâm Ngữ.
Lâm Ngữ bỗng ngẩn ra, nét mặt thay đổi trong nháy mắt.
“Đúng là rất khó chấp nhận.” Cậu nói.
Kỳ Mộc cảm thấy ngoài dự tính: “Tôi còn tưởng tiến sĩ Lâm sẽ không hiểu được cảm giác này.”
Lâm Ngữ không trả lời.
Cậu từng gặp phóng viên Thường Niệm ở Bắc Thành, cô nói với cậu chuyện Lạc Tân Cổ bị tập kích.
“Yêu cái gì thì phá hủy cái đó.”
“Thứ quan trọng nhất đối với một nghệ sĩ dương cầm là bàn tay.”
“Toàn bộ sự nghiệp bị phá hủy là nỗi đau trí mạng nhất.”
“Tôi có thể hiểu, suy cho cùng người chơi nhạc cụ chủ yếu dựa vào đôi tay.” Kỳ Mộc thở dài, “Thu Mạch tìm tới rất nhiều nơi điều trị nhưng tay cậu ấy không thể được như trước, mọi người đều nhìn cậu ấy… bằng ánh mắt thương hại, cậu thử ngẫm cảm giác này xem.”
“Chủ yếu là lo lắng tương lai không thể hồi phục.” Lâm Ngữ đáp.
“Ừ, thật ra đến hiện tại vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.” Kỳ Mộc cụp mắt, “Hàng ngày cậu ấy vẫn bình thường, ăn uống, xã giao, không hề có dáng vẻ bị bệnh, tôi không hiểu về rối loạn lưỡng cực nên cho rằng không có vấn đề gì lớn. Cho đến giữa trưa một ngày nào đó, cậu ấy gọi cho tôi, giọng điệu vui vẻ hưng phấn, nói với tôi rằng cậu ấy thành công rồi.”
“Thành công?”
“Tôi cảm thấy quái lạ nên chạy tới nhà cậu ấy, kết quả…” Kỳ Mộc tạm dừng, “Tôi thấy bản phác thảo la liệt trên sàn, trên tường, trên bàn đầy vệt màu, trên mặt cậu ấy thì đầy máu, tay nắm bảng màu, sững sờ nhìn mình trong gương.”
“Vết thương là từ lần đó à?” Lâm Ngữ nhẹ giọng hỏi.
“Ừ, cậu ấy không ăn không ngủ ba ngày, cảm thấy sức lực dư thừa nên vẽ tranh, phần lớn các bản phác thảo đều hoàn thành một nửa, rải rác khắp phòng khách. Theo lời cậu ấy thì vết thương lúc ấy chẳng đau đớn gì, chỉ là sau đó mới đau đớn kịch liệt.”
Lâm Ngữ nhìn Kỳ Mộc.
“Do cậu ấy tự dừng thuốc ba tháng nên mới xảy ra chuyện.” Kỳ Mộc hít một hơi thuốc, “Tôi hỏi cậu ấy vì sao dừng thuốc, cậu ấy bảo không được, cậu ấy không vẽ được cũng không nghĩ được, cảm xúc và tư duy bị ức chế. Cậu ấy thà rằng bản thân khó chịu còn hơn không vẽ được.”
Lâm Ngữ chần chờ: “Nhưng anh ấy bảo bây giờ anh ấy vẫn uống thuốc…”
Kỳ Mộc li3m môi, ném đầu thuốc vào thùng rác: “Không biết thật hay giả, dù sao cậu ấy vẫn tiếp tục vẽ tranh.”
…
Sau khi về nhà, Lâm Ngữ theo dõi tài khoản mạng xã hội của Thu Mạch đồng thời thấy rất nhiều tác phẩm của y.
Những tác phẩm trước của Thu Mạch quả thật tràn ngập sức tưởng tượng, hiệu ứng màu sắc mênh mông đánh sâu vào tâm trí giống như phá tan màn hình đập thẳng vào tầm mắt.
Nhưng sau đó, các bức vẽ chuyển hướng đi theo khuôn sáo, trước kia Thu Mạch còn thường xuyên giao lưu với người xem, về sau thì không trả lời bất cứ bình luận nào nữa.
Lâm Ngữ thoát ra, nhắn cho Thu Mạch một tin.
“Anh vẫn luôn ở Munich à?”
Hơn mười phút sau, Thu Mạch mới nhắn lại, “Ừ.”
“Ba tuần nữa tôi về viện nghiên cứu Hải Đô báo cáo tiến độ, nếu anh muốn thì có thể tới phòng thí nghiệm với tôi.”
“Cảm ơn tiến sĩ Lâm.” Thu Mạch chỉ để lại tin nhắn này.
Lần này Lâm Ngữ vốn muốn hỏi tiếp chuyện của Lạc Tân Cổ, nào ngờ gặp được Thu Mạch, chủ đề lại chuyển sang người khác.
Lâm Ngữ tới tủ giày, định dọn lại áo khoác, chợt thấy hai tấm vé trên nóc tủ.
“Tháng sau tôi có buổi biểu diễn với ban nhạc ở London.”
“Lạc Tân Cổ cũng tới.”
Lâm Ngữ cụp mắt nắm hai tấm vé.
Lúc trước cậu cảm thấy còn lâu mới đến ngày biểu diễn, giờ xem lại cụ thể, chẳng phải tuần sau hay sao?
Lâm Ngữ lướt qua thời gian, ánh mắt dừng lại – thật không khéo, đúng vào hôm tổ chức diễn đàn ở London.
Cậu thả hai tấm vé về lại tủ giày.
Thế cũng tốt, đỡ mất công tự hỏi có muốn đi hay không.
…
Thời gian trôi qua, đêm trước tới London, Lâm Ngữ thấy Lạc Tân Cổ đăng trạng thái mới.
Một bức ảnh cùng một hàng chữ, báo mình sắp tham gia buổi hòa nhạc ở London.
Đúng lúc ấy Kỳ Mộc gửi tin nhắn cho cậu.
“Tiến sĩ Lâm, cậu có tới không? Tôi đặt vé máy bay cho cậu.”
Lâm Ngữ trả lời: “Tôi tới London tham dự diễn đàn.”
“Trùng ngày à?”
“Đúng vậy.”
“Ồ… Thật đáng tiếc, có người đau lòng rồi.”
Lâm Ngữ không đáp lại, cậu đương nhiên biết “có người” này chỉ ai.
Trùng hợp là ngày hôm sau vào đăng kí, ngay từ xa Lâm Ngữ đã thấy Kỳ Mộc đứng trong khu vực chờ vẫy tay với mình.
Lâm Ngữ: “…”
Kỳ Mộc: “Chúng ta có duyên nhỉ, tiến sĩ Lâm ngồi chỗ nào? Tôi nhìn xem có thể đổi chỗ không.”
Lâm Ngữ vẫy tay: “Tôi ở khoang bình dân thôi.”
Kỳ Mộc: “Không sao, dù sao Tiểu Cổ cũng tới London, sau khi đáp đất tôi bảo cậu ta tới đón chúng ta.”
Lâm Ngữ hít sâu: “Thật sự không cần đâu!”
Kỳ Mộc sờ mũi, mặt đầy ý cười nhìn Lâm Ngữ.
“Được thôi, vậy không gọi cậu ta, tôi đưa tiến sĩ Lâm, được chưa?” Kỳ Mộc thương lượng, “‘Chẳng may lạc mất tiến sĩ Lâm ở London, nói không chừng Lạc Tân Cổ còn tính sổ với tôi.”
Lâm Ngữ dở khóc dở cười: “Tôi có phải đứa trẻ ba tuổi đâu, lạc cái gì cơ chứ.”
Kỳ Mộc vỗ vai cậu: “Ừ ừ, tiến sĩ Lâm của chúng ta không phải trẻ con, là tôi quá già. Chờ máy bay hạ cánh chúng ta nói chuyện ở London tiếp.”
Hai giờ sau, máy bay đáp đất.
Lâm Ngữ theo đoàn người ra khỏi sân bay, từ xa đã thấy Kỳ Mộc đứng nói chuyện với một người đàn ông mặc áo khoác gió màu vàng.
Cậu dừng chân, quả nhiên Kỳ Mộc đã nhận ra, tươi cười gọi: “Ê! Bên này!”
Cậu nhìn người kia quay lại, nhất thời đi không được, không đi cũng không xong.
Cuối cùng Kỳ Mộc vẫn gọi Lạc Tân Cổ tới.
Biểu cảm Lạc Tân Cổ kinh ngạc trong nháy mắt, hiển nhiên không ngờ sẽ gặp cậu.
Lâm Ngữ nắm chặt bao laptop, đi về phía hai người.
Lạc Tân Cổ liếc Kỳ Mộc.
Kỳ Mộc cười: “Sao nào, anh bảo cậu đến đón bạn, cậu còn muốn chọn người hay gì? Cậu không tới, tôi tự mình đưa người về nhà, cậu lại lấy đó uy hiếp tôi.”
Lạc Tân Cổ không nói gì.
Lâm Ngữ đừng lại trước mặt hai người, mở miệng: “Thầy Kỳ, thật sự không cần phiền toái thế đâu.”
Kỳ Mộc hít khí lạnh, hai tay giơ về một phía, ý là “Cậu nhìn vị bên cạnh tôi này, đừng nói với tôi.”
Vì thế Lâm Ngữ chuyển hướng sang Lạc Tân Cổ, tạm dừng một lát: “Anh Lạc.”
Lạc Tân Cổ “Ừ” một tiếng rồi mới hỏi: “Em tới tham dự diễn đàn?”
Lâm Ngữ ngẩn ngơ, ngay sau đó gật đầu.
“Anh đưa em qua, tiện đường thôi.” Lạc Tân Cổ nói, “Trùng hợp anh cần tới bên đó xử lý chút việc.”
Lâm Ngữ không thể từ chối – nếu sau lưng còn được, bây giờ có Kỳ Mộc bên cạnh, cậu không thể không nể mặt Lạc Tân Cổ.
Tới gara, Kỳ Mộc nhanh trí ngồi lên ghế phụ, điều này làm cho Lâm Ngữ thở phào.
Cậu ngồi ghế sau là được, bằng không ngồi ngay bên cạnh Lạc Tân Cổ, cậu không biết phải mở miệng nói chuyện thế nào.
Kỳ Mộc vừa hàn huyên với Lạc Tân Cổ vừa hỏi cậu chuyện liên quan đến diễn đàn.
“Tôi nghe nói đó là diễn đàn quốc tế rất cao cấp.” Kỳ Mộc nói, “Không hổ là tiến sĩ Lâm, quá xuất sắc.”
Lâm Ngữ: “Ừm, vì tham gia diễn đàn, tôi chuẩn bị luận văn đó gần một năm rưỡi.”
“Ồ, chỉ cần có giấy chứng nhận là mỗi năm đều có thể tham gia à?” Kỳ Mộc hỏi.
“Không phải, chỉ khi có bài báo xuất sắc được công bố trong lĩnh vực này trong chính năm đó mới có thể tham dự.” Lâm Ngữ trả lời.
Kỳ Mộc nghe xong “à” một tiếng: “Đúng là cơ hội không nhiều lắm, lỡ mất khó gặp lại.”
Lạc Tân Cổ im lặng lái xe, không nói chen câu nào.
Xe đi được nửa đường thì ngang qua một cửa hàng nhạc cụ, Kỳ Mộc ra hiệu: “Tiểu Cổ dừng lại, cửa hàng này nổi tiếng lắm, chúng ta vào xem một lát.”
Lạc Tân Cổ nghiêng đầu: “Mua nhựa thông?”
“Cậu còn giám sát tôi mua cái gì nữa hả?” Kỳ Mộc giả vờ hung dữ.
Lạc Tân Cổ dẫm phanh, Kỳ Mộc vội rời khỏi ghế phụ, đóng cửa lại: “Nơi này cách chỗ chúng ta ở không đến mấy trăm mét, tôi tự về được, cậu không cần chờ!”
Đến đây Lâm Ngữ đã nhận ra âm mưu của Kỳ Mộc.
Trong xe chỉ còn lại Lâm Ngữ và Lạc Tân Cổ.
Lâm Ngữ ngồi ngay ngắn ở hàng ghế sau, nhìn qua mặt không cảm xúc nhưng thật ra căng thẳng vô cùng.
Xe từ từ lăn bánh, vượt qua hai đèn giao thông liên tiếp, Lâm Ngữ chợt nghe thấy tiếng gọi từ hàng ghế phía trước: “A Ngữ.”
Lâm Ngữ ngẩng đầu theo bản năng, đáp lại: “Dạ?”
Giọng Lạc Tân Cổ nhẹ nhàng: “Kỳ Mộc chỉ nói với anh đi đón bạn, anh không biết em cùng anh ấy tới. Anh ấy không biết chuyện của chúng ta nên khiến em khó xử, ngại quá.”
Trái tim Lâm Ngữ thắt lại: “Anh đừng xin lỗi em mãi.”
Lạc Tân Cổ không trả lời.
Xe bon bon trên đường hai mươi phút, cuối cùng dừng lại bên cạnh hội trường.
Lạc Tân Cổ nhìn thoáng qua cửa sổ, nói: “Đưa em đến đây được chưa? Hẳn là phải đi bộ thêm một đoạn nữa.”
Lâm Ngữ: “Được rồi, khách sạn ngay cạnh hội trường, rất gần.”
Lạc Tân Cổ gật đầu.
Lâm Ngữ xuống xe, vẫy tay với anh: “Cảm ơn, em đi đây.”
Lạc Tân Cổ hạ cửa kính xe, nhìn Lâm Ngữ cười: “Chúc mừng em, cố lên.”
Chúc mừng em được như ước nguyện, hy vọng em tiếp tục cố gắng.
Lâm Ngữ nhìn theo xe đi xa, quay đầu nhìn tòa nhà hội nghị cao nhất ở trung tâm London.
Cậu lấy thư mời, đi về phía báo danh.
…
Hai giờ chiều hôm sau, Lâm Ngữ cài thẻ tên trước ngực, chuẩn bị tham dự diễn đàn vào lúc ba rưỡi.
Đi được nửa đường, cậu ngang qua một ngã tư, chợt thấy cột khói phía xa xa, ven đường tụ tập tốp năm tốp ba, đều đang bàn tán rì rầm.
Họ nói lẫn tiếng địa phương, hơn nữa tốc độ lại nhanh, Lâm Ngữ miễn cưỡng nghe hiểu bọn họ nói gì.
“Đó là cháy à?”
“Phòng hòa nhạc á?”
“Trời ơi, bên đó hôm nay có buổi hòa nhạc đấy!”
Bước chân Lâm Ngữ dừng lại.
Tiếng còi cảnh báo gào thét dọc theo đoạn đường, Lâm Ngữ quay đầu, thấy mấy xe cứu hỏa chạy về phía phòng hòa nhạc.
Ven đường có người đang cầu nguyện.
“Mong thần linh phù hộ…”
“Đã hơn hai mươi phút, còn chưa sơ tán hết.”
“Hẳn là không sao, sẽ không sao.”
“Thảm họa do con người tạo ra, chuyện này mấy ai đoán trước được?”
Tiếng ồn ào ngập tràn bên tai.
Lâm Ngữ bước tới cửa hội trường, quay đầu nhìn thoáng qua.
Nhân viên đeo găng tay trắng, hỗ trợ đăng ký và đưa lịch trình cho các thành viên tham dự, thảm đỏ khảm hoa văn bằng giấy bạc, bên trong ánh đèn lấp lánh.
Nơi đó tràn ngập hoa tươi, tiếng vỗ tay và niềm vinh dự.
Lâm Ngữ sờ bảng tên trên ngực.
Cậu bước về phía cửa lớn.
~Hết chương 42~