Máy bay hạ cánh, Lâm Ngữ bắt taxi về viện nghiên cứu MUN.
Trên đường về, Lâm Ngữ nhận được tin nhắn của Kỳ Mộc.
Mộc Mộc Mộc Đầu: “Chia sẻ link.”
Mộc Mộc Mộc Đầu: “Lạc Tân Cổ nhà cậu đáp lại kìa, vào xem chút đi.”
Lâm Ngữ ấn mở, giao diện không phải tài khoản của Lạc Tân Cổ mà là bài thanh minh chính thức của tập đoàn nhà họ Lạc.
Bài thanh minh lấy danh nghĩa tập đoàn nhấn mạnh tính nghiêm trọng của sự việc này, hơn nữa kiên định với lập trường giữ gìn danh dự cho Lạc Tân Cổ, đồng thời sẽ khởi tố những kẻ tung tin bịa đặt.
Đính kèm là văn bản của văn phòng luật cùng một đoạn video – chính là video sáng nay Lạc Tân Cổ cho Lâm Ngữ xem.
Chiều hướng bình luận thay đổi hoàn toàn.
Combo năm tay của Chopin: “Cầu được ước thấy, antifan vừa lòng rồi nhỉ?”
Lầu 1: “Đúng là oan cho Lạc Tân Cổ quá, anh ta nhẫn nhịn giỏi thật, không giải thích một câu nào.”
Lầu 2: “Giải thích gì chứ, trước khi video được tung ra, anh ấy giải thích mấy người có chịu nghe không?!!”
Lầu 3: “Chúng ta biết Lạc Tân Cổ hoạt động âm nhạc mà chưa từng biết anh ta nhạy bén như thế, còn biết dùng súng?”
Lầu 4: “Cậu ấm nhà giàu, biết nhiều thứ có gì lạ đâu.”
Lầu 5: “Lạc Tân Cổ livestream, mau tới xem!!!”
Livestream?
Lâm Ngữ chuyển sang tài khoản của Lạc Tân Cổ, ảnh đại diện biểu thị đúng là đang livestream.
Cậu ấn vào, bối cảnh là phòng chờ, bên trong có một cây đàn dương cầm. Lát sau, Lạc Tân Cổ ngồi xuống và chào hỏi mọi người.
Các dòng chữ bắt đầu chạy trên màn hình.
“Huhuhu, thầy Lạc bị nghi oan rồi.”
“Hôm nay thầy Lạc có gì muốn nói đây!”
“Hôm nay trông anh ấy có tinh thần hơn!”
“Ồ, đây là sân bay?”
Lạc Tân Cổ nở nụ cười, nhưng vẫn mang nét xa cách như xưa, “Cách thời gian máy bay cất cánh không còn lâu nữa, tôi đàn cho mọi người nghe mấy khúc, mọi người muốn nghe gì?”
Bình luận lại ào ào chạy, cái gì Hung III, Hung VI, rồi Mazurka, Opera hay nhạc khiêu vũ gì đó…
Lâm Ngữ cụp mắt, mở bình luận, kéo đến phần tặng quà, chọn món thứ ba trong số quà cao cấp.
Nổi bật giữa sóng bình luận là một thông báo cực kì bắt mắt.
“Ký ức của Schrodinger tặng một “Ngôi sao lấp lánh”!”
Bình luận chững lại mấy giây, ngay sau đó bùng nổ.
“Đm, đm, vị nào đấy!”
“Người mới thì phải, thầy Lạc từng bảo không nhận quà, anh ấy không thiếu tiền.”
Lâm Ngữ nhìn ánh mắt Lạc Tân Cổ dừng ở sóng bình luận, sau đó nụ cười của vị nghệ sĩ dương cầm này tươi hơn một chút.
“Đến nơi rồi à?” Lạc Tân Cổ tạm dừng, “Về nghỉ ngơi sớm đi.”
Bình luận đầy dấu chấm hỏi.
“???”
“Anh ấy nói với ai thế?”
Lúc này có một bình luận lướt qua.
Ký ức của Schrodinger: “Nocturne.”
Trực tiếp chọn bài, không có thêm bất cứ từ vô nghĩa nào, một vẻ lạnh lùng dễ thấy.
Sóng bình luận lại sôi trào.
“Đây là ai? Trước giờ chưa từng thấy.”
“Lạnh lùng ghê… Giọng điệu ra lệnh cơ đấy.”
Lạc Tân Cổ trong màn hình đặt tay lên những phím đàn, bởi vì Lâm Ngữ không nói cụ thể khúc Nocturne nào, nên anh tùy ý chọn một bài bất kì.
Tiếng đàn nhẹ nhàng chảy ra từ đầu ngón tay như băng tuyết tan chảy, vạn vật cất tiếng ca giữa bầu trời đêm yên tĩnh. Một chút ưu thương trong Nocturne của Chopin hóa thành làn sương dịu nhẹ dưới ngón tay, giống như tiếng suối trong veo, giống như tiếng nỉ non của người thương.
“Livestream này thật đáng giá, vậy mà có thể nghe tiếng đàn của thầy Lạc QAQ.”
“Nocturne đúng là bản nhạc vĩnh cửu! Chopin là tình nhân trong mộng của tôi.”
“Thầy Lạc là tình nhân trong mộng của tôi…”
Bình luận vẫn tiếp tục, ngay khi “Nocturne” sắp kết thúc, nhảy ra một bình luận thu hút sự chú ý.
“Đúng là không thấy nhẫn bạc trên ngón áp út.”
Lâm Ngữ nheo mắt.
Nhiều người khác thấy được dòng chữ này, mọi người bắt đầu thảo luận scandal “người yêu” xuất hiện mấy ngày hôm nay. Hiển nhiên còn có người không biết, để lại mấy bình luận “hóng chuyện”.
“Nhẫn bạc là sao?”
“Hình như có người chụp được một chàng trai mang nhẫn giống hệt chiếc của thầy Lạc.”
“Chàng trai? Thế tin đồn ngày trước là thật à…”
“Không tin lời đồn, không truyền bá lời đồn, mấy người quên tin bịa đặt bắt cóc lần trước rồi à?”
Lâm Ngữ nhíu mày, cậu suy nghĩ có nên bình luận chuyển chủ đề không, bỗng thấy Lạc Tân Cổ đàn xong nhìn camera mỉm cười.
Vừa lúc có bình luận nhảy ra – “Nhẫn của thầy Lạc đâu?”
Trong màn hình, tay Lạc Tân Cổ chống cằm, biểu cảm tự nhiên trả lời: “Tặng người ta rồi.”
Ánh mắt Lâm Ngữ giữ cố định, im lặng nhìn người nọ.
Sóng bình luận lại bùng nổ.
“A a a a a!!!”
“Là thật hả! Tặng ai? Trước giờ không thấy động tĩnh gì hết!”
“Không động tĩnh gì chứ, mọi người không nhớ bức ảnh cái ôm ở Hokkaido à?”
“Nghĩa là người yêu của thầy Lạc thật sự là nam?”
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lâm Ngữ thấy nụ cười bên môi Lạc Tân Cổ chưa giảm.
“Đúng vậy.” Anh trả lời.
Lâm Ngữ ngừng thở. Trái tim như bị dây thừng trói lại, đang cố gắng giãy giụa. Thậm chí hai tay không nắm chặt điện thoại, chỉ có thể miễn cưỡng kìm chế run rẩy.
Sóng bình luận chạy liên tục không ngừng.
Lâm Ngữ gian nan nuốt nước miếng – Lạc Tân Cổ thừa nhận, anh thừa nhận rồi! Anh có biết thừa nhận trong tình huống này có ý nghĩa gì không.
Vấn đề của người xem cùng số liệu thống kê đôi mới liên tục. Có người vì muốn Lạc Tân Cổ nhìn thấy vấn đề của mình mà nạp tiền mua quà, để bình luận của mình dừng lại mấy giây.
“Có phải vị ở Hokkaido không?!”
“Đúng vậy.” Lạc Tân Cổ đáp.
“Người anh yêu thầm được nhắc tới nhiều lần trong bài phỏng vấn có phải người đó không?”
“Đúng vậy.”
“Người kia đến Hokkaido vì xem anh biểu diễn à?”
“Đúng vậy.”
Bình luận càng chạy điên cuồng.
Biểu cảm Lạc Tân Cổ vẫn bình thản thoải mái như cũ, chỉ có ngón tay nhẹ nhàng vuốt phím đàn màu đen.
“Thầy Lạc, thầy Lạc! Xin hỏi chàng trai xinh đẹp mang nhẫn bạc kia có phải người ấy không!”
Vấn đề này Lạc Tân Cổ không trả lời ngay mà hơi cúi đầu, như suy tư gì đó.
Một lát sau, Lạc Tân Cổ ngẩng đầu nhìn thẳng camera, tốc độ nói chậm lại: “Thật ra… tôi còn chưa theo đuổi được.”
Lạc Tân Cổ thả một đáp án không rõ ràng, nhìn như không phủ nhận, nhưng cũng không trả lời chính thức.
Sau đó chủ đề chuyển sang hướng khác.
Thật thật giả giả, giả giả thật thật, anh nói chín câu thật, chỉ có câu này là giả.
Bình luận không khống chế được nữa.
“Đm, vậy mà là Lạc Tân Cổ theo đuổi người ta?”
“Cứu mạng, vị kia là thần tiên nơi nào, có thể khiến thầy Lạc yêu thầm nhiều năm như thế, hơn nữa còn chưa theo đuổi được!”
“Có thể tiết lộ là ai không? Hoặc là có đúng là chàng trai kia không?”
Lạc Tân Cổ bất đắc dĩ, lắc đầu: “Không được, chờ em ấy đồng ý, tôi sẽ giới thiệu với mọi người. Nếu mọi người ép tôi, người ta giận làm sao bây giờ. Vậy nên hiện tại nể mặt tôi, đừng quấy rầy em ấy nữa, được không?”
Nói xong, Lạc Tân Cổ đặt ngón tay lên môi làm động tác “suỵt”.
“Được được! Chúng tôi sẽ giữ bí mật!”
“Bây giờ hơi tí là đăng linh tinh, chẳng có tí quyền riêng tư gì.”
“Vẫn nên xóa hết những chia sẻ bức ảnh ấy đi nhỉ?”
“Tôi bắt đầu chờ mong ngày công khai rồi!”
Ngón tay Lâm Ngữ đặt trên màn hình, dòng chữ gõ xong chưa kịp gửi đi.
Cậu nhìn ngón tay bên môi anh – cậu hiểu, đó không phải cho khán giả xem, mà là cho cậu xem.
“A Ngữ, đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
Lâm Ngữ có thể tưởng tượng động thái này của anh sẽ chọc giận Lạc Thành và những bên hợp tác như thế nào. Mặc dù vậy, Lạc Tân Cổ vẫn cố gắng hết sức bảo vệ cậu, đặt cậu ở vị trí người bị hại.
Nỗi chua xót lan ra toàn thân, tứ chi tê liệt, cuối cùng cậu không có cảm giác gì nữa, trong mắt chỉ còn dáng hình người nọ. Livestream đi đến hồi kết, bình luận thưa dần.
“Két…”
Tiếng phanh xe, taxi dừng trước cổng viện nghiên cứu.
“Đến nơi rồi. Cậu này?” Taxi quay người gọi Lâm Ngữ.
Lâm Ngữ ngồi đấy, rơi vào im lặng vô tận.
~Hết chương 53~