Ánh Trăng Rớt Lại

Chương 102: C102: Chương 102



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tháng mười trên đảo San Hô là thời gian thoải mái nhất trong năm, cái nóng dần lui đi, mùa đông còn xa mới đến, hoa phượng nở thành chùm hai bên đường, nhìn không thấy điểm cuối.

Gió biển mặn ẩm phả vào mặt, thoải mái đến mức giãn từng lỗ chân lông, chỉ muốn đón lấy hoàng hôn và gió biển, chạy thoả thích, mặc sức gào trên bãi cát mềm.

Hoặc là trong con ngõ lượn lờ hương thơm, tay trái một ly malasang, tay phải một phần hàu ốp lết, ở trong hẻm nhỏ bám dây thường xuân chụp ảnh, hôn môi, gửi bưu thiếp trong một cửa tiệm bán sản phẩm văn hóa sáng tạo cực kỳ đặc sắc…

Sau đó tối đến, sẽ ở tại homestay địa phương, đánh một giấc tới sáng ngày hôm sau.

Theo một tiếng kêu dài, phà cuối cùng cũng đến đảo San Hô, Lâm Khinh Chu nhảy bật khỏi ghế ngồi, lách qua trước đoàn du lịch đội mũ đỏ xuống tàu đầu tiên.

Còn chưa kịp gặp người thương, mà trong lòng cậu đã mong chờ cảnh tượng ôm hôn với anh cậu ở dưới gốc hoa phượng.

Đây là mùa hợp để yêu đương. Cậu muốn yêu đương với Tần Việt.

“Xin lỗi, bên chúng tôi đã kín phòng rồi ạ, cảm phiền các vị đến nơi khác xem thử, thật sự xin lỗi ạ…”

Vào ngày 1 tháng 10 tuần lễ vàng, lượng du khách trên đảo cực kỳ đông, đôi khi vượt hẳn kì nghỉ hè, hôm nay tiểu Yểu bận tối tăm mặt mày, tất cả phòng trọ của homestay đã được đặt trước hết sạch từ lâu, nhưng du khách vẫn đến đợt này tới đợt khác, rồi lại thất vọng rời đi. Cô đã giải thích khô cả lưỡi.

Ngoảnh lại thì thấy ông chủ đang dọn bàn ăn, hấp tấp nói: “Ông chủ, anh đừng làm mấy việc đó, để lát em làm cho.”

Tần Việt làm như không nghe thấy, dọn chén đũa chồng sang bên cạnh, giọng lạnh nhạt, “Ông chủ cô què giò, nhưng tay không què, đừng hoảng.”

Tiểu Yểu nhận được ánh mắt này, bĩu môi, trong lòng lại nghĩ: anh tưởng em muốn quản anh chắc, cũng vì ai đó đã dặn đi dặn lại bảo em chăm sóc anh thật tốt, nếu như hôm nào va đập, chẳng phải người ta sẽ đau lòng chết sao…

“Đúng rồi ông chủ, anh không định mở 202 thật hả? Anh biết làm thế chúng ta sẽ tổn thất bao nhiêu tiền không? Để em tính cho anh ha, hơn nửa tháng trước đó không nhắc, cứ nói tuần lễ vàng này, một đêm 500, từ tối nay đến ngày bảy, vậy là tám đêm, năm tám bốn mươi, bốn ngàn tệ đó ông chủ, một tháng lương của em!”

“Ngài giàu như vậy cứ phát luôn cho em không được sao, em chắc chắn sẽ làm trâu làm ngựa cho ngài hầu hạ ngài thoải mái, ngài kêu em đi Đông em tuyệt đối không đi Tây, ngài bảo em ăn rau em nhất định không uống rượu!” Tiểu Yểu đi tới ôm chén đũa đã thu dọn xong, sắp tới cửa nhà bếp vẫn không cam lòng, “Nhưng anh khoá như vậy là mất sạch rồi, đấy là tiền cả đó, có tiền thì anh có thể rời đảo San Hô đi tìm người anh thích…”

Giữa mày Tần Việt tụ sương giá: “Ngậm mồm.”

Anh bắt đầu hối hận vì một phút bốc đồng đã nói thật chuyện này cho Lâm Thông và tiểu Yểu trước đó, mặc dù người trước không còn đến nữa đúng ý anh, nhưng cô kia lại thường xuyên đem chuyện này ra nói, quấy Tần Việt đau đầu không thôi, trong lòng cũng cực kỳ không vui.

“Ò.” Tiểu Yểu nhìn mặt đoán ý, ảo não vào nhà bếp.

Tần Việt lăn xe lăn hai cái, chợt muốn vào sân hóng gió một hồi. Mà ngay lúc này, sau lưng vang lên tiếng vòng lăn của va li.

“Xin lỗi, phòng đã –” kín rồi.

Hai chữ cuối cùng dừng ở đầu lưỡi Tần Việt vào khoảnh khắc quay đầu, người ngồi trong xe lăn và người ở cửa cách nhau mấy mét nhìn đối phương chuyên chú, một vô cùng kinh ngạc, một chan chứa nét cười.

Ánh đèn màu vàng ấm trong đại sảnh đổ xuống, cùng với gió chiều ngoài cửa thổi vào, tựa như một giấc mộng tuyệt đẹp trong những đêm hè xưa kia.

“Anh.”

Tới nửa phút sau, Lâm Khinh Chu ở cửa hành động trước, cậu buông va li trong tay ra, bước những bước chân vội vã vào nhà, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt Tần Việt, một tay phủ lên đùi anh, tay khác nắm lấy đôi bàn tay xinh đẹp, lành lạnh kia, dán lên ngực mình.

“Em nhớ anh lắm.”

Tần Việt chậm chạp chớp mắt hai cái, ánh mắt rơi xuống, dừng trên khuôn mặt hơi ngước lên của Lâm Khinh Chu, trái cổ run khẽ.

“Sao em lại tới.” Vài chữ song nói rất chậm, ánh mắt lộ ra chút mê mang, giống như vẫn chưa tin Lâm Khinh Chu đột nhiên đến.

Tần Việt thế này đáng yêu quá, nỗi nhớ nhung Lâm Khinh Chu nín nhịn hơn nửa tháng mãnh liệt và nhanh tựa lũ to bất ngờ, cậu cũng mặc kệ hiện giờ cả hai đang ở đâu, có bị ai nhìn thấy hay không, túm bàn tay của Tần Việt kề bên môi, đáp vào lòng bàn tay anh một nụ hôn.

Kề cà không dịch đi.

Hình ảnh như đã từng quen, chẳng qua lần trước lúc cậu trở về chỉ có thể kiềm chế đứng ở trước mặt người này, lần này có thể thẳng thắn, táo bạo tỏ rõ nhớ nhung.

“Bởi vì thấy nhớ anh.”

Giọng nói cách lòng bàn tay nghe ồm ồm, hơi thở thuộc về Lâm Khinh Chu phả vào lòng bàn tay Tần Việt không sót chút gì, nóng hổi, thiêu đốt Tần Việt gập ngón tay, muốn thu cách tay về theo phản xạ có điều kiện.

Nhưng Lâm Khinh Chu nắm cổ tay anh không buông, nụ hôn kia dịch xuống, cọ qua lòng bàn tay dừng trên cổ tay, dưới môi chính là mạch máu đập theo nhịp tim, Lâm Khinh Chu thè đầu lưỡi, li3m nhanh một cái trên động mạch run run, bấy giờ mới hài lòng buông tay, lùi về khoảng cách ban đầu.

“Anh, anh nhớ em không?”

Gần như là cùng lúc, tiểu Yểu đi ra từ nhà bếp, nhìn thấy ông chủ nhà mình vẫn còn ở bên ngoài, kinh ngạc nói: “Ông chủ, sao hôm nay anh chưa về phòng nghỉ?”

“Tiểu Yểu –” Lâm Khinh Chu nghiêng người, thò nửa cái đầu ra, vẫy tay với cô gái, “Lâu ngày không gặp.”

Cậu bị Tần Việt che kín, tiểu Yểu không hề phòng, đột nhiên bị dọa giật bắn người, hơi đau tim, vỗ ngực nói: “Anh, anh Lâm? Sao anh lại ở đây, hù chết em rồi…”

“Ừm, kỳ nghỉ đến rồi mà, sao vậy, không chào đón hả?” Lâm Khinh Chu thong thả nói.

Tiểu Yểu cười hì hì, ẩn ý: “Nào có, phòng giữ lại suốt ấy ạ, phải không ông chủ?”

Lâm Khinh Chu theo tầm mắt của cô nhìn về phía Tần Việt, người kia đã gói lại vẻ mờ mịt trên mặt, lạnh lùng nói: “Lắm mồm.”

“Có phòng của tôi thật à?” Lâm Khinh Chu nhún vai, giọng nghe khá tiếc nuối.

Bảy ngày nghỉ dài, khách tới đảo San Hô du lịch chắc chắn rất nhiều, Lâm Khinh Chu cố tình không đặt trước, một là muốn cho anh cậu một bất ngờ, hai cũng có ý đồ riêng.

Cậu nghĩ, nếu như phòng đã đặt trước hết, vậy cậu chỉ có thể chen chung phòng với anh cậu, anh cậu cũng đâu thể nhẫn tâm để cậu ngủ ngoài đường được?

Kết quả là sao vẫn có phòng, việc làm ăn của [Phù Bạch] tệ đến vậy ư?

“Có có có, vẫn là căn phòng 202 kia, có điều chìa khoá không ở chỗ em, ông chủ đích thân bảo quản, anh tự đòi ảnh, còn có lấy tiền hay không hai người cũng tự thương lượng đi, em về trước đây, mai gặp lại!”

Trong nháy mắt, tiểu Yểu đã bán sạch ông chủ, nói xong liền ném tạp dề lên cái bàn bên cạnh, nhanh nhẹn chuồn đi. Không hề có ý định muốn làm bóng đèn.

Lâm Khinh Chu: “…”

Tần Việt: “…”

Anh có cảm giác nhân viên của mình đã bị Lâm Khinh Chu mua chuộc.

Mà dưới vài câu nhắc nhở của tiểu Yểu, Lâm Khinh Chu đã nghĩ ra rất nhiều thứ, bôn ba vất vả dọc đường lập tức hóa thành cam lộ ngọt ngào, ngâm đ ến mức ngọt cả mắt mày.

Cậu xoè lòng bàn tay với Tần Việt, làm động tác xin: “Thế chìa khóa đâu anh?”

Tần Việt không nhúc nhích.

Lâm Khinh Chu không nóng vội: “Anh, cố tình chừa riêng phòng cho em hả?” Trong mắt cậu chứa ánh sáng li ti, dưới ánh đèn lại càng thêm xinh đẹp loá mắt. “Sau khi em đi, không có ai vào ở chứ?”.

Cậu nghiêng đầu, dùng giọng điệu thờ ơ xé toạc ngụy trang lạnh lùng của Tần Việt, nhìn từng vết rạn hiện ra trên gương mặt bình tĩnh của đối phương.

“Thật ra không cần phiền phức vậy đâu, phòng em ở hồi đó là được, không phải anh vẫn luôn chừa cho em ư, đừng lãng phí mấy phòng khác.”

Tần Việt dời mắt đi một chút, sắc mặt tối hơn: “… Không có, kia là nhà kho.”

Nhà kho.

Lâm Khinh Chu bật cười, úp lòng bàn tay đặt lên mu bàn tay của Tần Việt. Ngón tay chạm phải thảm nhung trên đùi, thảm dùng đã nhiều năm, cũ lắm rồi, sờ vào cứng ngắc, không hề có cảm giác mềm mại mà thảm san hô nên có.

“Vậy sao, vậy trong nhà kho để cái gì mà đáng treo cái khoá bự tới vậy? Hơn nữa tiểu Yểu nói ngày nào anh cũng phải vào nửa tiếng, em hơi tò mò bên trong có cất giấu bảo bối gì, em vào xem được không?”

“…” Vẻ mặt Tần Việt là lạ, thầm nghĩ thể nào cũng có ngày đuổi tiểu Yểu đi.

Mà Lâm Khinh Chu vẫn đang tiếp tục dụ dỗ anh: “Hay để em ngủ phòng anh cũng được, một tháng mười tuần lễ vàng đó, em thấy trên trang mua nhóm một phòng đẩy lên tận tám chín trăm, có thể kiếm được rất nhiều tiền, đừng lãng phí.”

Tần Việt như dỗi: “Anh thích.”

Anh cậu thích không Lâm Khinh Chu không biết, dù sao cậu rất là thích, cằm gác lên đùi Tần Việt, lắc nhẹ: “Chìa khoá không chịu cho em, nhà kho cũng không cho ngủ, thế anh à, anh định để em ngủ ở đâu?”

Tần Việt nhìn cũng không muốn nhìn cậu, nhắm mắt lại, lấy một chiếc chìa khóa màu bạc ra từ trong túi quần, đưa tới như nóng phỏng tay, không vui nói: “Tùy thích, anh về phòng.”

Lâm Khinh Chu ở đằng sau cười: “Anh, tai anh đỏ quá chừng.”

“…” Xe lăn của Tần Việt lệch.

Lâm Khinh Chu nhìn anh cậu xiêu vẹo rẽ vào hành lang, sau đó nghe thấy cửa bị đóng lại một tiếng “cạch”. Cậu ngồi xổm tại chỗ cười khẽ, lúc này mới đứng dậy cầm va li xách lên lầu.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.