Tối đó, hai đứa trẻ một lớn một nhỏ nằm sấp trên cửa sổ lồi, nghe Tần Việt kể xuất xứ của mỗi một hòn đá mỗi chiếc vỏ sò, sau đó anh một muỗng tôi một muỗng ăn hết cái bánh kem xấu hoắc kia.
Nói thật, mùi vị của bánh kem một lời khó nói hết y hệt ngoại hình của nó, kem có mùi tinh dầu rất nồng, bánh bông lan bên trong rất cứng, cũng rất thô, ăn vào miệng có cảm giác như ngậm cát, nhưng hai người vẫn ăn rất vui vẻ.
Tần Việt còn theo “truyền thống sinh nhật”, trét kem lên mũi Lâm Khinh Chu, nói với nó: “Sinh nhật vui vẻ nha cậu nh ỏ.”
Lâm Khinh Chu từng nhấn mạnh với nhóc mình không phải cậu ấm rất nhiều lần, nhưng Tần Việt làm như không nghe lọt tai, vẫn kêu nó là cậu nh ỏ hết lần này đến lần khác, về sau Lâm Khinh Chu hết cách, tùy nhóc gọi.
“Hình như anh cũng không đáng ghét lắm.” Lâm Khinh Chu thật lòng thật dạ nói. Tần Việt cười khẽ, “Cảm ơn đã khen?”
Bởi vì câu này, hai người lại bắt đầu bật cười, Tần Việt thấy rất nực, mượn một cây bút chì của Lâm Khinh Chu làm trâm cài tóc, vấn tóc lên.
Hẳn là nhóc cũng không hay làm việc thế này, nên kĩ thuật không mấy ổn, làm tóc rối tung rối nùi, nhìn y như tổ quạ, nhưng vậy cũng không ngăn được người này đẹp, tóc rối cũng khiến người ta cảm thấy xinh đẹp, một vẻ đẹp lộn xộn.
Nhiều năm về sau hễ Lâm Khinh Chu nhớ lại cảnh này, luôn cảm thấy chắc hẳn Tần Việt đã nâng cao thước đo thẩm mỹ của cậu, đến nỗi dù chia cách hai nơi muôn trùng cây số, dẫu cho cậu không nhớ được, nhưng tiềm thức của cậu vẫn nhắc nhở mình đã từng gặp người đẹp đẽ đến nhường nào, lúc nhìn người khác, sẽ luôn cảm thấy thiếu chút hứng thú.
“Hôm ấy tui không nên nói anh là con gái, thật ra anh để tóc dài rất đẹp.” Lâm Khinh Chu nói.
Tần Việt vẫn cười: “Cảm ơn.”
Sau đó hai người lại nói rất nhiều chuyện, đến việc thiếp đi thế nào cũng không nhớ, dù sao đến nửa đêm Lâm Khinh Chu tỉnh dậy muốn đi nhà xí, phát hiện vậy mà mình lại ngủ trên cửa sổ lồi, ôm một người trong lòng, mái tóc dài mang hương hoa thoang thoảng trải đầy lồ ng ngực nó, trong miệng nó còn bất cẩn ngậm vào một ít.
Lâm Khinh Chu: “…”
Đại não của Lâm Khinh Chu chết máy trước cảnh tượng kì dị này, đực ra vài giây mới rón ra rón rén ngồi dậy, chạy đi giải quyết nỗi buồn.
Lúc ra lại Tần Việt cũng chưa tỉnh mà chỉ đổi tư thế, nằm nghiêng, cong lưng, hai tay co trước ngực.
Đầu tiên Lâm Khinh Chu chạy lên giường mình nằm một hồi, thế nhưng không sao ngủ được, dứt khoát đứng dậy, ôm gối nằm về cửa sổ lồi, còn nhường một nửa gối của mình cho Tần Việt.
Lần này mới tìm lại được cơn buồn ngủ, yên ổn say giấc nồng.
Lần thứ hai thức dậy đã là trưa ngày hôm sau, Lâm Khinh Chu bị nóng tỉnh, không biết dòng thất đức nào ngắt điều hoà của nó, ngủ đến mướt mồ hôi, lau cổ mà trên tay có thể nhỏ được nước.
Ngủ trên cửa sổ lồi nên mình mẩy nó đâu đâu cũng nhức, đầu óc cũng mơ màng, ngồi dậy cho tỉnh táo một hồi mới nhớ ra tại sao mình ngủ ở đây. Ngay lập tức cảm thấy ngại ngùng.
Xuống lầu nhìn thấy Tần Việt đang làm thủ tục trả phòng cho một cặp vợ chồng, Lâm Khinh Chu liếc nhìn người nọ, cái cảm giác xấu hổ kia lại trồi lên, cúi đầu nhanh chóng vào nhà bếp, mãi không đi ra.
“Bữa sáng đã hết rồi, chén mì sa tế cuối cùng bị bà ngoại cầm đi cho mèo hoang gần đây ăn rồi.” Tần Việt không biết vào hồi nào, lười biếng tựa trên khung cửa, giọng điệu chứa vẻ trêu chọc không mang ác ý.
Nhưng không biết tại sao, Lâm Khinh Chu cảm thấy nhóc rất giống thiếu niên trong một bộ phim hoạt hình mình từng xem hồi trước, trên người bao trùm một cái chụp trong suốt, ngăn cách bản thân và những người khác.
Tất cả mọi người không ai thấy được cái chụp ấy, vậy nên cũng không thể đến gần thiếu niên. Chỉ có một chú nhím gai dùng những cái gai sắc nhọn của nó đâm thủng cái chụp, trở thành bạn tốt với thiếu niên một cách diệu kì.
Mà hiện giờ Tần Việt tựa như thiếu niên kia. Cảm giác này rất quái lạ, thậm chí Lâm Khinh Chu không thể nói được vì sao có cảm giác ấy. Chỉ là cảm thấy người này cười không hề vui vẻ, không hề giống với tối qua.
“Sao vậy, đang nghĩ gì đấy? Đói?” Tần Việt vẫn đang cười, huơ lòng bàn tay trước mặt nó, tựa như đang muốn gọi nó hoàn hồn.
“Phải.” Lâm Khinh Chu nói. Tối qua nó không ăn, bây giờ trong bụng rỗng tuếch, thật sự có hơi đói, “Tui rốt cuộc phải cháu ruột của ngoại không vậy, sao thà đem mì cho mèo hoang ăn cũng không cho tui.”
Da nó bị nắng gắt trên đảo phơi hơi đen, mũi cũng mới tróc một lớp da, non hơn da xung quanh rất nhiều, có màu hồng phấn không quá rõ rệt, nhìn vào khá hài hước.
Nhưng mặt nó lại mũm mĩm tròn tròn, mắt rất to, lúc cố tình phồng má luôn mang đến cho người ta cảm giác ngây thơ vô tội.
Có lẽ cũng bởi vì vậy, mới có thể khiến Tần Việt bất giác tháo dỡ phòng bị với nó.
Cậu ấm nhỏ được nuông chiều từ bé, có thể có bao nhiêu ý nghĩ xấu chứ.
“Bà ngoại bảo chắc cậu phải ngủ đến trưa, có thể gộp bữa sáng bữa trưa ăn chung.” Tần Việt thu lại nụ cười, đi tới đứng cạnh bếp lò, “Với lại nửa tiếng nữa là ăn trưa rồi, nếu như cậu đói quá tôi làm chút cơm cháy cho cậu.”
Cơm cháy là dùng dầu chiên mỗi phần cơm còn thừa, sau đó trữ trong bình thủy tinh, có thể để rất lâu. Lúc đói bụng có thể lấy ra ăn, ăn khô hoặc pha nước thêm rong biển khô, thêm đường ăn cũng ngon.
Lâm Khinh Chu gật đầu: “Muốn. Muốn chút chút.”
Thích và ghét giữa những cậu thiếu niên đơn giản là thế, Lâm Khinh Chu bởi vì một chén oden mà ghi thù Tần Việt, rồi vì Tần Việt tặng giỏ bánh kem và vỏ sò cho nó, cùng với một chén cơm cháy nước đường mà biến vũ khí thành tơ lụa với đối phương, lặng lẽ đưa đối phương vào vòng bạn bè của mình.
Mấy ngày sau đó, Lâm Khinh Chu không ra ngoài chơi nữa, hiếm khi ru rú ở homestay, Tần Việt dọn phòng, quét sân, nó liền theo sát bên cạnh, cùng giúp một ít việc vặt.
Nhưng nó trải vỏ chăn cũng có thể trùm bản thân bên trong không ra được, Tần Việt chê nó vụng về, sau đấy không cho nó đụng vô nữa.
Cứ tưởng cậu nh ỏ sẽ tức giận bỏ đi, nhưng mà không có, vẫn đi theo giống hệt cái đuôi nhỏ, đến khi Tần Việt làm xong bắt đầu nghỉ ngơi, nó liền lấy dưa hấu trong tủ lạnh, kéo Tần Việt ra sân ăn.
Nếu như dưa không to, nó sẽ chừa cho bà ngoại một miếng, sau đó mỗi người một nửa với Tần Việt, dùng muỗng múc ăn.
Lâm Khinh Chu ăn đồ ăn từng miếng từng nhỏ, nhưng tốc độ rất nhanh, giống như con sóc, nhưng Tần Việt thì từ tốn thong dong, thông thường Lâm Khinh Chu múc hết một nửa của mình, Tần Việt vẫn còn lại hơn nửa.
“Sao anh ăn chậm vậy, không thích hả?”
Thật ra không chỉ có dưa, người này ăn gì cũng chậm, nếu như không tự trải qua, có đánh chết Lâm Khinh Chu cũng không tin người này sẽ cướp đồ ăn của người ta ở trên đường, sau đó ăn ngốn ăn nghiến xém nghẹn chết mình.
Tần Việt múc một muỗng dưa, chậm rãi phun một hạt ra, nhai mấy lần mới nuốt xuống. “Ăn nhanh quá không thưởng thức được vị.”
Lý do quái dị gì vậy, sao không nếm được, dưa không phải có vị ngọt à? Nhai kĩ nuốt chậm thế kia chẳng lẽ có thể nếm ra vị nào khác?
Lâm Khinh Chu không hiểu, nó cảm thấy Tần Việt có rất nhiều thói quen kì cục nó không hiểu nổi, tựa như thân phận thần bí của nhóc vậy.
“Thôi, anh từ từ ăn đi, em đi lấy ghi-ta.”
Mặc dù mình mới ăn xong một nửa, nhưng nhìn người khác ăn ngay trước mặt, cũng khó tránh thấy thèm miệng, Lâm Khinh Chu quyết định mắt không thấy, tâm không phiền, chạy lên lầu lấy ghi-ta, ngồi dưới gốc đa vừa đàn vừa hát.
Từ nhỏ Lâm Khinh Chu đã ngâm trong đống nhạc cụ, món nào cũng biết một tí, nhưng nó thích nhất là ghi-ta.
Cũng vì vậy mà Lâm Lung từng tỏ vẻ không hài lòng, mình là nghệ sĩ piano, thế mà con trai lại chạy đi đàn ghi-ta, thế là thế nào?
Về sau thấy nó thích thật mới cho phép nó luyện hai thứ.
“…Chàng trai trẻ ơi, mong người bình an, mong người dũng cảm, mong người bất chấp tất cả theo đuổi ước mơ…”
Tiếng hát của thiếu niên trong trẻo du dương, nương theo gió biển mùa hè bay đi rất xa, Tần Việt cúi đầu ăn dưa hấu ngọt ngào, xưa nay không dám tưởng tượng hoá ra cuộc sống có thể tốt đẹp đến thế.
Nhưng trong lòng nhóc lại biết rất rõ, quãng thời gian này là nó trộm được, không biết lúc nào sẽ phải trả về.
Chỉ là không ngờ ngày ấy sẽ tới nhanh như thế.