Ngày hôm đó hai người chưa nói chuyện được mười phút Tần Việt đã đi rồi, Lâm Khinh Chu cầm bình canh gà kia về nhà, trong lòng như một hòn đá to đè, khó chịu không thể tả, vừa vào cửa nhà cũng không nhịn được nữa mà oà khóc.
Nhưng đúng lúc ấy Tần Việt gọi qua, dặn dò nó: “Canh gà chắc nguội rồi, em hâm nóng hẵng uống, hầm hơi lâu nên mùi vị không biết thế nào, nếu không uống được thì đừng uống, lần sau anh làm cho em tiếp.”
Anh còn căn dặn Lâm Khinh Chu ngủ, mặc đồ đàng hoàng, nói nó ăn mặc ít.
Lâm Khinh Chu không muốn để anh nghe ra mình đang khóc, dốc sức nhịn lại, Tần Việt nói gì nó cũng nói được.
…
“Anh, lúc đó anh nghe ra em đang khóc phải không?” Lâm Khinh Chu ngại ngùng hỏi.
Tần Việt nói: “Ừ, khóc tới mức anh mém bảo bác tài quay đầu xe lại.”
“Vậy sao anh không quay lại, anh cứ hù em.” Nhớ tới ngày ấy, Lâm Khinh Chu không có tiền đồ lại hơi muốn khóc.
Nó nghĩ sao anh nó lại có thể tốt như vậy, người tốt ơi là tốt thế kia làm thế nào mà thành anh trai của nó.
“Trên xe cũng không phải chỉ có một mình anh, người khác không đồng ý.”
Lâm Khinh Chu cười sặc sụa.
“Anh, hình như em không thấy căng thẳng nữa.”
“Cũng không cần căng thẳng làm gì.” Tần Việt nói, “Cố hết sức mình là được.”
“Vậy nếu như em không thi đậu đại học anh nuôi em à?”
“Nuôi.” Tần Việt không hề do dự.
Lâm Khinh Chu cố tình chọc tức anh: “Anh lấy gì nuôi đây, anh cũng đâu có tiền.”
Anh nó nghèo gần chết.
“Không thì trộm tiền của ngoại đi.”
Lần này đến phiên Tần Việt cười: “Được, trộm tiền của ngoại, một hồi ngoại hắt xì trong mơ, có người nhớ nhung tiền của bà…”
Tối đó hai người chuyện trò rất lâu, Lâm Khinh Chu cũng không biết mình thiếp đi khi nào, chỉ nhớ Tần Việt hỏi nó: “Có muốn anh với ngoại tới cổ vũ cho em không?”
Lâm Khinh Chu nghiêm túc từ chối: “Không cần, không cần thiết, vậy thì em sẽ căng thẳng chết!”
“Ừ, vậy không tới.” Tần Việt nói.
Lâm Khinh Chu: “Đợi thi xong em lập tức về ngay, anh chờ em!”
Rõ ràng hai người đã giao hẹn như thế, nhưng đến khi Lâm Khinh Chu thi xong ngày cuối ra ngoài, nhìn sơ qua đã nhận ra anh nó ở cổng trường.
Hôm ấy thật ra người ở cổng rất nhiều, tuôn ra cuồn cuộn, hơn nữa mặc đồ cũng na ná nhau, mẹ mặc sườn xám đỏ, cha mặc áo thun đỏ, trong tay còn ôm hoa hướng dương vân vân, đều là vì xin điềm tốt.
Nói một câu khoa trương, nhìn vào không nhận ra ai là mẹ của ai. Lâm Khinh Chu không cho Lâm Lung tới đón, mà chính Lâm Lung cũng không tranh thủ được, vậy nên lúc nhìn thấy Tần Việt Lâm Khinh Chu rất kinh ngạc.
Anh nó dễ nhận biết quá, ở trong một đám người lớn như hạc giữa bầy gà, xinh đẹp đến mức không giống người cùng một thế giới.
Lâm Khinh Chu đứng đực ở tại chỗ lúc lâu, không dám tin vào mắt mình, cho đến khi Tần Việt cười cong mắt với nó, kêu nó: “Lại đây.”
Lâm Khinh Chu mới như sực tỉnh từ cơn mơ, đi thẳng về phía anh nó: “Anh! Anh — sao anh tới đây?!”
Nó kêu một tiếng rồi một tiếng, lao vào trong lòng anh nó, ôm chặt lấy người kia, vừa khóc, vừa cười, nước mắt nhanh chóng lăn đầy mặt.
Tần Việt nâng mặt nó: “Sao còn khóc thế này?”
Lâm Khinh Chu chê bẽ mặt nên không chịu thừa nhận, vùi đầu vào ngực anh, rầu rĩ nói: “Không khóc.”
“Được, vậy anh nhìn nhầm rồi.” Tần Việt khẽ cười, “Thứ cậu nhỏ nhà mình rơi là hạt đậu vàng, là chuỗi ngọc trai.”
Lâm Khinh Chu vùi mặt sâu thêm: “Anh ơi…”
Một hồi lâu sau nó mới bình tâm lại, nhìn áo thun đỏ trên người Tần Việt: “Sao anh cũng mặc cái này vậy?”
“Không đẹp?” Tần Việt nhướn mày.
“Đẹp thì đẹp…” Lâm Khinh Chu ngắc ngứ.
“Hửm?”
Chẳng qua là nó chưa từng nghĩ sẽ có người mặc áo thun đỏ cho nó. Trước khi thi Lâm Lung phát hiện lịch trình ở nước ngoài của mình đụng kì thi đại học của Lâm Khinh Chu, vì vậy còn hỏi qua ý của nó, Lâm Khinh Chu nói không cần, thi xong nó sẽ tự về nhà, vậy mà Lâm Lung bay ra nước ngoài thật.
Nhưng thật ra Lâm Khinh Chu vẫn hơi để ý, ngoài mặt nói mấy người lớn ấu trĩ, nhưng trong lòng vẫn sẽ không nhịn được mà ngưỡng mộ người khác.
Có điều nó nhớ anh nó hơn, chỉ là trời nóng quá, nó không nỡ để anh nó ở bên ngoài chờ nó nữa, chờ một lần như thế là đủ rồi.
Nhưng anh nó vẫn tới, len lén tới.
Lâm Khinh Chu vô cùng vui vẻ.
“Anh, anh lại lừa em.”
Lâm Khinh Chu xoa đầu nó: “Đi thôi, đi ăn cơm?”
“Ừm!”
Tần Việt không quan tâm ăn cái gì, Lâm Khinh Chu thì hồn vía ở hết trên người anh nó, gặm bánh hấp cũng có thể vui nửa ngày. Cộng thêm giờ này tiệm ngon quanh trường học đã đông kín, hai người bèn tìm đại một quán mì.
Sự phấn khích của Lâm Khinh Chu vẫn chưa hết, ăn một miếng mì có thể nói hơn mười câu, kể đề mình bí, kể trước kì thi thật ra nó đã căng thẳng bao nhiêu, kể sáng nay nó suýt quên đem chứng minh thư.
“Cái này không phải anh đã từng nhắc em rồi sao?” Tần Việt vốn luôn im lặng nghe, lúc đến đây xen vào một câu.
Lâm Khinh Chu sắp thi, người căng thẳng thật ra không chỉ có mình nó, Tần Việt và Đậu Hiểu Hoa cũng rất căng thẳng, chỉ là không dám để Lâm Khinh Chu biết, sợ tăng thêm gánh nặng tâm lý của nó.
Tần Việt vẫn không dám cho Lâm Khinh Chu hay, kì thật sau khi dỗ nó ngủ mình thường hay mất ngủ, nằm mơ cũng liên quan tới chuyện Lâm Khinh Chu thi đại học.
Bản thân anh chưa từng học hành đàng hoàng, chứ đừng nói là thi cử, vậy nên chỉ có thể học hỏi kinh nghiệm trên mạng, kết quả cứ mơ thấy Lâm Khinh Chu bị kẹt trên đường không kịp tới địa điểm thi, không thì lúc thi đau bụng, hoặc là quên đem thẻ vào cửa…
Tóm lại đều là đủ loại sự cố thi cử, sốt ruột nửa đêm giật mình tỉnh giấc. Có điều giấc mơ thường thấy nhất đương nhiên là quên mang thẻ vào cửa, vậy nên đêm trước khi thi anh đã căn dặn Lâm Khinh Chu rất nhiều lần, người kia cũng bảo đảm với anh sẽ tuyệt đối không xảy ra tình trạng đó.
“Hì hì.” Đương nhiên Lâm Khinh Chu cũng nhớ điểm này, nhận thấy mình lỡ mồm, dùng một đũa tàu hũ ky chặn họng anh nó, “Chẳng phải không quên đó sao.”
Ăn xong, Lâm Khinh Chu về nhà lấy va-li, hai người thẳng tiến về đảo San Hô.
Va-li đã được soạn sẵn, nhưng mà Lâm Khinh Chu không ngờ anh nó sẽ tới, trong kế hoạch ban đầu nó định ngày mai mới về.
Trên đường đi, Lâm Khinh Chu gọi điện thoại cho bà ngoại, bà ngoại không biết tình hình bên phía tụi nó, bán đứng Tần Việt sạch sẽ: “…May mà kì thi của các con chỉ tốn hai ngày rưỡi, bằng không thể nào nhóc Việt cũng say nắng…”
Lâm Khinh Chu cứ ngỡ anh nó mới tới hôm nay, nhưng thật ra không phải, anh nó đã tới lâu rồi, ngay ngày đầu tiên nó thi đã có mặt.
Bà ngoại nói sáng hôm ấy trời còn chưa sáng anh nó đã dậy, chạy đến miếu cầu phúc cho Lâm Khinh Chu, quỳ trọn hai tiếng đồng hồ, sau đó gấp gáp xuống núi, ngồi thuyền rời khỏi đảo San Hô đi đến Trung học Đông Thành 1, âm thầm chờ đợi ở cổng trường cùng với phụ huynh khác, khi tiếng chuông kết thúc kì thi vang lên mới đi.
Bởi vì Lâm Khinh Chu nói không muốn để anh tới, nên anh anh không cho Lâm Khinh Chu biết, sợ nó căng thẳng.
Cúp điện thoại, Lâm Khinh Chu tựa nhẹ lên vai anh nó, lại muốn khóc: “Anh, sao anh lại như thế…”
Tần Việt đút cho nó một miếng trần bì: “Phụ huynh nhà khác đều thế mà, người khác có chúng ta cũng phải có.”
“Vậy buổi tối anh ở đâu?” Lâm Khinh Chu hỏi.
Bà ngoại không cho Tần Việt về, Lâm Khinh Chu muốn biết hai đêm nay anh nó trải qua thế nào.
“Nhà trọ.”
“Nhà trọ nào?”
“Nhà trọ đối diện trường học.”
Hai người như nặn kem đánh răng, Lâm Khinh Chu hỏi một câu, Tần Việt mới nặn ra một chút, nhưng không chịu nói tên nhà trọ.
Nhà trọ quanh trường học rất nhiều, đa số đều giá rẻ, điều kiện rất tệ, đoán chừng anh nó ở loại này.
Lâm Khinh Chu nhìn mặt anh nó, đã mấy năm trôi qua, thiếu niên xinh đẹp ban xưa đã lớn, ngũ quan càng thêm trưởng thành, nhưng vẫn xinh đẹp loá mắt.
Trái tim nó ngày một tăng tốc, di chứng của tấm ảnh rùng rợn đợt nghỉ hè năm ngoái như ngóc đầu trở lại, một cảm giác lạ lẫm và cổ quái dâng trào cuồn cuộn tại cõi lòng nó, không ngừng va chạm vào trái tim, thậm chí là đâm sầm vào linh hồn nó.
Lâm Khinh Chu cảm thấy mình có rất nhiều lời muốn nói với người bên cạnh, song lại không biết mở lời thế nào, ngàn câu vạn chữ cuối cùng chỉ còn lại một câu:
“Anh ơi, anh thật tốt…”
Lúc này bọn họ đang ở trên buýt, còn cách bến đò Đông thành nửa giờ, dạo gần đây thần kinh Lâm Khinh Chu căng thẳng cao độ, bây giờ khó khăn lắm mới thả lỏng, bất giác thấy buồn ngủ.