*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bảy giờ tối hơn, bữa cơm tất niên của ba bà cháu mới coi như bắt đầu, Tần Việt dời ti-vi nhỏ trong phòng bà ngoại lên bàn dài, cả nhà vừa xem Xuân Vãn vừa ăn cơm đoàn viên.
“Nào, ăn hai viên chè trôi nước trước, sang năm hạnh phúc viên mãn.”
“Dạ vâng, cảm ơn bà ngoại!”, “Cảm ơn bà ngoại!”
Không biết nhà ai bắn tràng pháo đầu tiên trước, sau đó là nhà thứ hai, nhà thứ ba…đua nhau, nhộn nhịp, dù cho náu mình trong nhà, dường như vẫn có thể ngửi thấy mùi khói thuốc súng trong không khí.
Tần Việt ăn xong viên nhân mè, nhớ ra: “Pháo con cũng mua rồi, con đi đốt.”
“Không vội, ăn xong rồi đi.” Đậu Hiểu Hoa nói, “Chẳng phải vẫn còn pháo hoa đấy sao, ăn xong bắn chung.”
Lâm Khinh Chu sáng mắt nhìn anh nó: “Anh, anh mua rồi thật hả, có mua pháo que không?”
Nếu chỉ có Tần Việt và bà ngoại đón giao thừa, bình thường đốt một dây pháo là xong chuyện, nhưng mấy ngày trước trong điện thoại Lâm Khinh Chu nói muốn bắn pháo hoa, khi đó Tần Việt không nói gì, nhưng ngoảnh lại đã mua.
“Mua rồi, mua hết rồi, bà thấy hình như còn có tên lửa nhỏ, ô-tô con gì đó, anh con coi con thành con nít ba tuổi luôn Khinh Chu cười tươi hơn: “Cảm ơn anh!”
“…Xấu hổ quá, số bà sao mà khổ thế này, làm thế nào lại đẻ ra nhóc khốn nạn như con vậy chứ, mặt mũi nhà họ Lâm chúng ta muốn mất hết vì con rồi…”
Ba bà cháu đang nói chuyện vui vẻ, bên ngoài chợt truyền vào tiếng khóc lóc, ba người đồng thời dừng đũa, Lâm Khinh Chu tò mò nói: “Bên ngoài sao vậy?”
Đậu Hiểu Hoa chau mày, không chắc nói: “Nghe tiếng hình như là con dâu nhà lão Lâm.”
Đó chính là mẹ của Lâm Mặc. Lâm Khinh Chu bỗng hơi chột dạ, lẳng lặng nhìn anh nó một cái, người kia đang cúi đầu ăn chè trôi nước, trên mặt không nhìn ra cái gì.
“Tết nguyên đán tao bảo mày về, mày dắt một thằng đàn ông về cho tao, mày muốn tao xứng đáng với tổ tiên thế nào, muốn tao chết hay sao? Tạo nghiệt mà, số của tao sao lại khổ như vậy…”
“Mày có biết người trên đảo bàn tán về nhà chúng ta ra sao không, nói nhà ta sinh một đứa biến thái thích đàn ông, bây giờ tao cũng chẳng dám ra khỏi cửa, vừa thấy người khác tụ nhau cười nói, là tao cảm thấy họ đang cười nhạo tao, cười tao đẻ ra một đứa biến thái thích đàn ông…”
“Nhà ta còn sống tiếp trên đảo kiểu gì, tao nhảy xuống biển chết quách cho rồi…”
Người phụ nữ không ngừng khóc lóc kể lể, Lâm Khinh Chu nhanh chóng nghe thấy một giọng nam quen thuộc:
“Mẹ, nếu người thật sự cảm thấy mất mặt, thì đừng làm ầm ĩ ở bên ngoài, Tết nhất, mọi người có thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện không?”
“Trước đây con đã nói với người rồi, con không phải biến thái, thích đàn ông cũng không phải bệnh, nhưng con biết người không chấp nhận được, vậy nên không ép người, là người bảo con về con mới về, nếu người không muốn nhìn thấy con, bây giờ con lập tức đi ngay, nhưng người đừng nói chuyện chết hay không chết gì nữa…”
Lần này có thể chắc chắn là Lâm Mặc và mẹ của anh.
Nhưng trong lòng Lâm Khinh Chu càng thấy kì lạ hơn: “Sao tự dưng lại làm ầm ĩ, không phải hồi hè vẫn còn ổn ư?”
Đậu Hiểu Hoa nhìn nó: “Lâm Mặc đi liền mấy năm, lần này về cứ ngỡ tụi thím Lâm của con chắc đã nguôi giận, muốn về xem xem, hồi hè quan hệ quả thật còn không tệ, đó là vì họ cũng muốn có cháu bồng, muốn khuyên Lâm Mặc đi đường ngay, thế rồi phát hiện vẫn không khuyên được, vậy nên lại bắt đầu tranh cãi.”
Bà như không hề bất ngờ khi Lâm Khinh Chu biết những chuyện này, mặc dù trước đây bà chưa từng đề cập trước mặt hai đứa trẻ. Nhưng trên đảo chính là như thế, không có bí mật, chuyện xảy ra phía Đông, chưa được vài phút, phía Tây đã biết hết rồi.
“Thím Lâm cũng thật là, gì mà biến thái, nói chuyện cũng khó nghe quá, đây vốn dĩ đâu phải bệnh.” Lâm Khinh Chu bất mãn nói.
Đậu Hiểu Hoa gắp cho nó cây chả giò: “Chuyện này là Lâm Mặc làm không đúng, cũng khó trách thím Lâm con tức giận, có điều con nít con nôi đừng quan tâm mấy thứ này, mau ăn cơm.”
Lâm Khinh Chu nào ăn được nữa, từng câu chửi rủa bên ngoài của thím Lâm, thay vì nói dạy bảo con trai, chi bằng nói là thọc dao vào tim Lâm Khinh Chu.
Hoá ra ở trong mắt người khác, người như họ chính là “mất mặt”, là “biến thái”, “có bệnh”, đến cha mẹ ruột cũng mong muốn họ chết đi.
Khiến Lâm Khinh Chu khó lòng chấp nhận hơn nữa là, cả bà ngoại của nó cũng cảm thấy như thế.
Nó gác đũa lên chén, âu sầu nói: “Con no rồi, về phòng đây.”
“Con làm gì vậy Lâm Khinh Chu, mới bắt đầu ăn mà, quay lại cho bà –”
Tần Việt đã sớm thấy hết sự biến hoá của Lâm Khinh Chu, lúc này cũng đặt đũa xuống, nói: “Ngoại, người ăn trước đi, con đi coi thử.”
Mọi ngày Đậu Hiểu Hoa sẽ đồng ý, nhưng hôm nay hiếm khi nghiêm túc nói: “Nhóc Tần, đừng đi, để nó tự suy nghĩ đi, cái tính nết này là bị chiều quen đấy.”
“Bà ngoại…” Trong lòng Tần Việt chợt lóe lên một suy nghĩ chẳng lành, lại bị anh đè lại, bàn tay cầm đũa cũng đang run rẩy, “Dạ.”
Đến khi cùng ngoại ăn, dọn dẹp nhà bếp xong, đã là một tiếng sau, Tần Việt hâm một chén chè trôi nước bưng lên cho Lâm Khinh Chu, đẩy tay nắm cửa, phát hiện cửa không khóa.
“Lâm Khinh Chu?” Đương muốn đi vào, nhưng bên trong thò một cánh tay ra trước, trực tiếp kéo anh vào, ấn lên cánh cửa.
Sau đó một đôi tay vòng qua ôm lấy eo anh, mái đầu lông xù cọ lấy cọ để lồng ngực anh như cún con, rầu rĩ oán trách: “Anh, sao anh chậm vậy, anh không thích em nữa rồi phải không?”
Chè trong tay Tần Việt hồi nãy suýt đổ vì cậu nhỏ đánh úp, nghe vậy cười đến mức cầm không chắc tay, sánh ra một ít nước.
Anh dùng một tay khác bóp gáy Lâm Khinh Chu, tóm người hôn mạnh một chập, cơ thể cố gắng để Lâm Khinh Chu biết mình rốt cuộc có thích nó không.
Sau khi hôn xong hai người ôm chặt lấy nhau, Tần Việt úp lòng bàn tay Lâm Khinh Chu ấn lên lồng ngực đang phập phồng kịch liệt của mình, hạ thấp giọng hỏi nó: “Anh thích hay không thích em, hửm?”
Hai cánh môi của Lâm Khinh Chu bị hôn đỏ tấy, trông vừa mềm vừa bóng, song lời nói ra rất cứng: “Em không biết, phải chính miệng anh nói em mới biết.”
Tần Việt đã sớm không đợi nổi được nữa, trong hơn nữa ngày trời, người nhộn nhạo đâu chỉ có mỗi Lâm Khinh Chu, nhưng người này lại còn cố tình ghẹo anh, cọ anh, giờ này phút này Tần Việt cũng mặc kệ đối phương có đói hay không, một tay nâng người lên, đi tới trước bàn đặt chén trong tay xuống, kế đến ném thẳng Lâm Khinh Chu lên giường, còn mình nghiêng người đè lên —
“Lâm Khinh Chu.”
“Anh nhớ em.”
“Rất nhớ.”
“Lâm Khinh Chu.”
“Anh muốn hôn em.”
Nụ hôn kéo dài mấy tháng ròng đều chứa đựng trong cái hôn này, Lâm Khinh Chu bị hôn đỏ cả mắt, đỏ bừng mũi, hai cánh môi kia lại càng không nỡ nhìn.
Hai người mặt đối mặt ôm nhau, anh nhìn em một cái, em ngắm anh một cái, sau đó bỗng nhiên bật cười, cười ha ha ha liên tục.
Lâm Khinh Chu hỏi anh nó: “Anh, anh cười cái gì?”
Tần Việt lắc đầu: “Không biết, muốn cười vậy thôi, em thì sao, em cười cái gì?”
Lâm Khinh Chu nói: “Em cũng không biết, chỉ muốn cười vậy.”
Hai người lại phá lên cười. Vốn dĩ đã thở hồng hộc, vừa cười liền thở gấp dữ hơn, hai người nằm trên giường hồi lâu mới tạm bình ổn, nhưng trong chớp mắt lại ôm nhau, hôn lên.
Chẳng qua nụ hôn này rất dịu dàng, rất nông, cũng rất khẽ, chỉ cọ nhẹ giữa hai cánh môi.
“Lâm Khinh Chu, còn bắn pháo hoa không?”
“Bắn.”
“Vậy thì dậy, ăn bánh trôi nước, sau đó chúng ta đi bắn pháo hoa.”
Lâm Khinh Chu vắt trên người anh nhõng nhẽo: “Không dậy được, anh, anh hôn em thêm cái đi, hôn em thêm em mới có sức dậy.”
Nhưng Tần Việt chỉ cười, không nhúc nhích, Lâm Khinh Chu liền tự sáp lại cắn môi anh nó. Nó thích nhìn anh nó cười lắm, khi cười lên nốt ruồi nhỏ dưới hốc mắt trông như sống dậy, linh động và đáng yêu.
“Anh, sao em lại thích anh như vậy kìa…”
“Em muốn hôn anh, anh ơi…”
“Bé Chu, nhóc Tần –” Đúng lúc này, Đậu Hiểu Hoa đột nhiên đẩy cửa vào.
Trên gương mặt bà vốn dĩ đang chứa ý cười, trong tay còn cầm một dĩa hạt dẻ cười, đến khoảnh khắc thấy rõ tình cảnh trong phòng, dĩa rơi xuống, vỡ thành đôi nửa, hạt dẻ trắng nõn văng tung tóe.
Đậu Hiểu Hoa tái mét mặt nhìn chằm chằm hai anh em:
“Các con…đang làm cái gì đó…”
Tiếng pháo xung quanh thêm ồn ã, đã không còn thấy tiếng cãi vã của Lâm Mặc và mẹ anh, ba bà cháu ngồi trước bàn ăn, thức ăn thừa nguội lạnh trên bàn vẫn chưa kịp dọn dẹp.
Đậu Hiểu Hoa không nói chuyện, hai anh em càng không dám, bầu không khí như đông cứng.
Thật ra Tần Việt rất muốn nói chút gì đó, nhưng bà ngoại đã nhìn thấy, dù giải thích ra sao cũng vô dụng. Anh không muốn làm ngoại đau lòng, nhưng cũng không muốn chia tay với Lâm Khinh Chu, anh đã tham lam quá rồi.
“Bắt đầu từ lúc nào?” Qua hồi lâu, Đậu Hiểu Hoa mới mở miệng.
Trước tiên Lâm Khinh Chu nhìn Tần Việt, sau đó mới nhìn về phía bà cụ, nhưng cuối cùng vẫn không dám chạm mắt với đối phương, lia nhanh một cái rồi cúi đầu xuống: “Hồi nghỉ hè.”
Đậu Hiểu Hoa gật đầu, thêm một lúc lâu không nói chuyện.
“Bà hơi không chấp nhận được.” Sau đấy bà nói.
Nghe vậy, Lâm Khinh Chu lập tức sốt sắng: “Bà ngoại, con với anh con nghiêm túc, người –“
“Đừng nói nữa, Tết nhất đừng ép bà đánh tụi con, chuyện này bà phải suy nghĩ kỹ.” Đậu Hiểu Hoa đứng dậy, xua tay, “Bây giờ nên làm gì thì làm đó trước đi, dán câu đối, bắn pháo, đón Tết xong bà tính sổ với tụi con sau.”
Người trên đảo rất coi trọng giao thừa, dù là chuyện gì vào ngày này cũng được gác sang một bên, không có gì quan trọng hơn hoà thuận đón năm mới.
Hai đứa trẻ hiểu ý của bà ngoại, không dám nói nhiều, huống chi thái độ của bà cụ rõ ràng tốt hơn trong dự liệu của họ nhiều.
Chỉ cần không đòi sống đòi chết giống như mẹ của Lâm Mặc, vậy vẫn còn thương lượng được.
Tần Việt an ủi mình như thế, cẩn thận dìu bà đến phòng, nét mặt bà cụ mang đầy vẻ sầu lo, thở dài một hơi.
Tần Việt không rời đi ngay, đứng lặng một hồi.
Bà cụ xưa nay là người lạc quan, Tần Việt chưa từng thấy bà như vậy, trong lòng vô cùng áy náy, nhưng không thể nói được lời gì, chỉ nén ra một câu: “Bà ngoại, con xin lỗi.”
“Ra ngoài trước đi.” Đậu Hiểu Hoa uể oải xua tay, “Bà nghỉ ngơi một lát, lúc bắn pháo hoa nhớ gọi bà, đã nhiều năm rồi chưa bắn pháo…”
Tận mắt nhìn thấy hai đứa trẻ ôm nhau hôn môi, Tần Việt không dám nghĩ bà ngoại buồn lòng bao nhiêu, nhưng bà lại bình tĩnh không có lấy một câu trách cứ, giữ thể diện cho tất cả mọi người. Tần Việt đỏ mắt ra khỏi phòng.
Hai anh em im lặng dán xong câu đối, Tần Việt ôm túi pháo hoa pháo nổ ra, bảo Lâm Khinh Chu: “Đi gọi ngoại đi, bà muốn ngắm pháo hoa, đừng tranh luận với bà.”
Mặc dù đã sớm nghĩ đến khả năng bị phát hiện, nhưng không ngờ lại nhanh, bất ngờ như vậy, Lâm Khinh Chu bị dọa ngu người, hoàn toàn không biết phải làm sao, khóc cũng không dám khóc, vẫn luôn nín nhịn.
Bây giờ nghe Tần Việt nói thế, vành mắt lập tức ửng đỏ, nó kéo nhẹ góc áo Tần Việt, tuyệt vọng, mờ mịt khẽ nói: “Anh, chúng ta phải làm sao đây.”
Làm sao đây.
Tần Việt cũng không biết, anh ôm Lâm Khinh Chu một cái: “Đừng sợ, đi gọi bà ngoại, anh đốt dây pháo trước, đợi em và bà ra cùng bắn pháo hoa.”
“Ừm.” Lâm Khinh Chu cười gượng, “Em đi.”
Đi được hai bước, nó ngoảnh đầu lại, vành mắt đỏ hơn: “Anh, nếu như ngoại nhất quyết muốn chúng ta chia tay, anh có vứt bỏ em không?”
“Anh sẽ không.” Tần Việt nói.
“Được.” Lâm Khinh Chu lại mỉm cười, “Anh, anh phải nói lời giữ lời.”