*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Khinh Chu rời đảo vào một tuần sau. Hôm đó là thứ tư, cậu cùng Tần Việt tới bệnh viện tái khám, bảo đảm anh cậu ổn trên mọi phương diện, rồi tiễn người ta đến nhà xong xuôi mới kéo va li đến bến phà ngồi thuyền rời đi.
Trước đây, mỗi lần cậu rời đảo, Tần Việt đều đến tiễn cậu, cho dù sau này cậu mất trí nhớ, người kia cũng tìm đủ cớ xuất hiện ở cổng bến phà, nhưng lần này Tần Việt không hiện thân, sau khi từ bệnh viện về thì ru rú trong phòng, đến khi Lâm Khinh Chu đi anh cũng không đi ra.
Lâm Khinh Chu đứng trên boong tàu, trông về hòn đảo nhỏ càng ngày càng xa, tâm trạng rất phức tạp. Thật ra mới chỉ một tháng ngắn ngủi cách lần cậu giận dỗi định bỏ đi, song như đã qua một khoảng thời gian dài rất dài, dường như hết thảy quá khứ trước kia lại tái hiện trên người cậu một lần nữa.
Thậm chí đôi khi, cậu sẽ có ảo giác rằng mình chưa từng rời khỏi đảo San Hô, như thể mười mấy năm nay cậu luôn sống ở đây, cùng với Tần Việt.
Bọn họ mùa hè ăn kem, ăn hạt sen, mùa đông ngắm tuyết, nấu lẩu… như tất cả mọi người trên hòn đảo này, sống một cuộc sống giản dị bình phàm.
Nhưng suy cho cùng cũng chỉ là ảo giác. Bởi vì trong lòng có quá nhiều tiếc nuối, quá nhiều hổ thẹn, vậy nên cậu mới sinh ra ảo tưởng.
Trên thực tế, cậu đã bỏ lại anh cậu ở đây một mình, mười năm.
Mấy ngàn ngày đêm.
“Alo, thầy Lâm à, sao tự dưng lại về vậy, hai hôm nữa là thời gian phát biểu rồi mà, về kịp không? Có việc gì mà gấp vậy…” Lúc nhận được điện thoại của Đường Tĩnh Du Lâm Khinh Chu vừa mới xuống máy bay, đang xếp hàng chờ taxi.
Trước khi tới nước Y, cậu đã liên lạc với đối phương, bảo mình sẽ về trường muộn hai ngày, nhờ Đường Tĩnh Du nói hộ phía trường học một tiếng. Mặc dù cậu cũng đã trao đổi với chủ nhiệm.
“Trong nhà có chút chuyện cần xử lý.” Thời điểm này không nhiều người chờ xe, thế nên tới lượt cậu rất mau. Một tay Lâm Khinh Chu nhét hành lý vào cốp xe, chui vào xe báo địa chỉ cho tài xế, sau đó nói với Đường Tĩnh Du, “Về kịp, nếu thuận lợi thì mai tao về.”
“Vậy được, mày nhớ để ý chút, đi đường cẩn thận, phía trường học đừng lo, có tao rồi.” Đường Tĩnh Du nói, “Có điều sao mày đảo tùm lum như con quay vậy, chốc thì lên đảo, chốc lại chạy ra nước ngoài, làm tao ngu người luôn.”
Bây giờ cũng không biết hắn đang ở đâu, âm thanh ồn ào: “Nếu không phải hiểu mày, tao còn tưởng mày thầm hẹn ước với cô gái nào trên đảo, sau đó dẫn người ta về nhà ra mắt cha mẹ đấy.”
Tâm trí Lâm Khinh Chu lập tức hiện ra gương mặt xinh đẹp của Tần Việt, cười nói: “Cũng gần giống vậy.”
“Cái gì? Mày nói lại lần nữa, cái gì gọi là cũng gần giống, là cái nghĩa mà tao nghĩ sao?” Câu mới rồi của Đường Tĩnh Du chỉ là nói đùa, nghe vậy sắp điên tới nơi, hận không thể bò qua theo dòng điện, “Tao không nghe nhầm chứ?!”
“Một hai câu không nói rõ được, nào về sẽ nói kĩ với mày, cúp trước đây.”
“Đừng mà, mày nói liền đi, tao có thời gian, hóng chuyện được một nửa đi ị ra –“
Câu ví von thấy gớm của Đường Tĩnh Du còn chưa ví xong, điện thoại đã bị Lâm Khinh Chu ngắt, đến khi hắn gọi lại thì không có ai nhận, tức đến mức ném icon đầy màn hình.
Lâm Khinh Chu không trả lời hắn, ấn mở ảnh đại diện của Tần Việt, gửi cho người kia một tin nhắn: [Anh ơi, nhớ anh.]
Kế đó là ngôi sao đỏ nhỏ đang đập.
Dòng chữ “đối phương đang nhập” trên cùng khung trò chuyện nhanh chóng xuất hiện, sau đó kéo dài ngắt quãng mười mấy phút. Mắt thấy đã sắp đến nhà, Lâm Khinh Chu vẫn chưa nhận được cả trả lời của đối phương dù chỉ một dấu chấm câu, cuối cùng ngay cả dòng chữ kia cũng biến mất.
Nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của cậu, đầu cậu tì cửa sổ, nhìn ảnh đại diện cún con kia mà cười thầm, dịu dàng hôn xuống màn hình.
Ảnh đại diện của Tần Việt ban đầu không phải cái này, lúc bọn họ vừa mới thêm bạn tốt, ảnh đại diện của anh là một viên đá màu hồng hình trái tim, nhưng tối hôm đó liền biến thành con cún con này.
Khi đó Lâm Khinh Chu không nghĩ nhiều, bây giờ mới phát hiện hoá ra mọi thứ đều có đầu mối lần theo, Tần Việt nhân lúc cậu mất trí nhớ, cố thủ những điều trong quá khứ chẳng kiêng nể gì.
Khoảng hai mươi phút sau taxi dừng ở cổng của một căn biệt thự hai tầng. “Thưa cậu, tới rồi.”
Lâm Khinh Chu đang thẫn thờ, bị tài xế nhắc nhở mới nhận ra nhanh vậy mà đã đến rồi. “Cảm ơn.”
Đi tới cửa, trong sân truyền ra giọng đàn ông trẻ, tiếp đến là một tràng cười và tiếng chó sủa. Lâm Khinh Chu hít sâu một hơi, đẩy cổng vào.
Một giây sau, một con Border màu đen trắng chạy vụt ra, vồ lên chân cậu, thè đầu lưỡi phấn khích sủa: “Gâu – gâu gâu gâu – gâu –”
Là chó Chu Hoan nuôi, tên Lucky, được năm tuổi rồi.
“Anh về rồi à.” Vào khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Khinh Chu, nụ cười trên mặt Chu Hoan đông cứng bên môi, không tỏ vẻ gì chào hỏi, sau đó kêu chó về bên mình, “Lucky, lại đây!”
Lucky trông như là muốn chơi cùng Lâm Khinh Chu, nghe thấy thấy mệnh lệnh của chủ nhân thì bắt đầu do dự, khó lựa chọn giữa hai người.
Lâm Khinh Chu vỗ đầu nó: “Đi đi.” Lúc này nó mới vẫy đuôi lao về phía Chu Hoan.
Một người một chó ôm đĩa ném chạy tới bãi cỏ bên cạnh, vui vẻ tiếp tục chơi đùa.
Trước đây cậu cũng nuôi một con chó tên Bì Bì, giống với Lucky, rất thích chơi đĩa ném. Bì Bì ở bên cậu ngót nghét chín năm, đã rời bỏ cậu vào mùa đông năm ngoái.
Lâm Khinh Chu thu tầm mắt ở trên người Lucky về, kéo va li vào nhà.
Lâm Lung và Chu Thành Bân đều có nhà, một người đang cắt cành hoa trước bàn ăn, người còn lại ngồi trên sô pha đọc báo. Thấy Lâm Khinh Chu vào, Lâm Lung đặt đồ trong tay xuống, đi tới ôm cậu.
“Sao tự dưng nói muốn về thế, sức khoẻ có gì không ổn không, lúc nhận được điện thoại mẹ sợ lắm đấy.”
“Không có ạ, chỉ là sực nhớ một ít việc, muốn trở về làm rõ.”
“Việc gì mà quan trọng vậy, không phải trường học trong nước của con sắp khai giảng sao, không chậm trễ chứ?” Chu Thành Bân quan tâm hỏi.
Nói thật, Chu Thành Bân làm một người cha dượng rất đạt chuẩn, tuy rằng không thể coi là gần gũi với Lâm Khinh Chu, nhưng bất kể là sinh hoạt, học hành hay sự nghiệp, ông đều biểu hiện ra sự quan tâm mà một người cha nên có. Thậm chí lúc Lâm Khinh Chu muốn về nước bị Lâm Lung phản đối, cũng là ông giúp khuyên lơn.
Vậy nên Lâm Khinh Chu rất cảm kích cũng như kính trọng ông: “Chú yên tâm, sẽ không chậm trễ đâu ạ.”
“Vậy thì tốt.” Chu Thành Bân giũ báo, đảo một vòng quanh người Lâm Khinh Chu, nửa đùa nói, “Đúng là thủy thổ Đông thành nuôi người, hình như tiểu Chu tròn lên một tí rồi.”
Sống trên đảo một tháng rưỡi, hàng ngày không bào ngư hải sâm thì là gà ta, vịt ta, thậm chí một tháng sau còn không ra ngoài vận động, ở lì trong homestay. Không mập sao được.
“Có hơi hơi.” Lâm Khinh Chu cười ngượng.
Chu Thành Bân vẫy tay với cậu: “Nào, ngồi đây, đi máy bay lâu như vậy mệt rồi phải không, ăn trưa chưa?”
“Ăn rồi ạ, ăn trên máy bay.”
“Thế thì tốt, tới uống với chú tí trà nào…”
Ba người bèn cùng ngồi trên sô pha tán dóc một hồi, Lâm Khinh Chu đã rất mệt, trong lòng lại có chuyện, ít nhiều gì cũng lộ ra chút lơ đãng.
Chắc hẳn Chu Thành Bân cũng nhìn ra, một lát sau chủ động nói: “Chú vào thư phòng xử lý chút việc, hai mẹ con cứ từ từ nói chuyện.”
Lâm Lung vốn ngồi cùng chồng trên sô pha chính, chờ Chu Thành Bân đứng dậy rời đi, bà chen trên chiếc sô pha đơn Lâm Khinh Chu ngồi, lòng bàn tay đặt trên đầu gối cậu, dịu dàng nói:
“Tiểu Chu, con có gì đó muốn nói với mẹ phải không? Có phải là nhận ra sống trong nước không quen, muốn trở về?”
Lâm Khinh Chu cầm tách trà, ngước lên nhìn mẹ cậu. Mấy năm nay sự nghiệp của Lâm Lung ngày một thành công, đã là nghệ sĩ piano hàng đầu trong và ngoài nước. Ngay cả trường học cũ của Lâm Khinh Chu – học viện âm nhạc top đầu thế giới, cũng mời Lâm Lung làm giáo sư thỉnh giảng cho họ.
Có lẽ do sự nghiệp thuận lợi, so với mười năm trước, không hề thấy bà già đi chút nào, thậm chí còn ung dung khí chất hơn ngày trước.
Từ nhỏ Lâm Khinh Chu đã biết công việc của mẹ cậu bận rộn, về sau có Chu Hoan lại càng bận hơn, không dành được bao nhiêu thời gian trên người cậu, nhưng cậu chưa từng nghi ngờ tình yêu Lâm Lung cho mình, mẹ cậu yêu cậu.
Thế nhưng cậu rất khó chấp nhận có một ngày, tình yêu Lâm Lung dành cho mình sẽ dựa trên cơ sở tổn thương đến người khác. Mà người bị tổn thương lại còn là người cậu quan tâm nhất, muốn bảo vệ nhất.
Điều này khiến cậu vô cùng, vô cùng đau khổ.
Việc này tựa một quả bom hẹn giờ, chôn sâu trong trái tim cậu, không biết sẽ nổ tung lúc nào, đè ép cậu như bị hóc xương ở cổ, thao thức suốt đêm.
Bất luận là đối mặt với Tần Việt, hay là ở một mình, dù cho là trong giấc mơ ngắn ngủi, cậu cũng đều đang suy đoán năm đó rốt cuộc Tần Việt đã trải qua những gì, mẹ cậu sắm vai gì ở trong đây.
[Tiểu Chu, năm đó sau khi tụi em gặp tai nạn, mẹ em đã đến tìm tụi chị, cho tụi chị một khoản tiền, bảo tụi chị đừng bao giờ nhắc lại chuyện khi ấy.]
[Tuy chị biết nhận tiền rồi mà làm trái lời hứa là rất vô đạo đức, nhưng mấy năm nay chị nhìn bộ dạng ấy của Tần Việt, lương tâm rất cắn rứt.]
[Em mắng chị giả tạo vờ làm người tốt cũng được, nhưng chị hi vọng hai anh em tụi em nếu như có hiểu lầm gì, có thể mau chóng tháo gỡ, Tần Việt em ấy, khó khăn lắm.]
Lời của Trương Tiểu vào sáng hôm ấy cứ quẩn quanh trong lòng cậu.
Cậu muốn biết tại sao mẹ cậu phải cho Trương Tiểu tiền, có bao nhiêu người đã nhận khoản tiền đó, nhưng Trương Tiểu ngập ngừng không chịu nói nữa.
Có lẽ cô thật sự không yên lòng, nên mới xúc động thổ lộ vài câu nói thật sau khi tình cờ chạm mặt Lâm Khinh Chu, song lại không dám nói thẳng ra chân tướng năm đó.
Cô chỉ là một người phụ nữ không thể bình thường hơn trên đảo San Hô, không dám đắc tội Lâm Lung.
Vậy nên Lâm Khinh Chu chỉ có thể tự mình tới hỏi mẹ cậu.
“Mẹ, tại sao mẹ phải lừa con nói Tần Việt…” Cậu vẫn không nói ra được hai từ kia, đăm đăm nhìn mẹ cậu, “Tại sao lại lừa con?”
Câu hỏi của cậu hỏi quá trực tiếp, giống như thảy một hòn đá to vào mặt hồ yên ả, đến mức Lâm Lung không kịp trở tay, ngay cả nét mặt vẫn luôn nhã nhặn lịch sự cũng không giữ được trong một khoảnh khắc.
Ngay sau đó, bà cũng bưng tách trà lên, chậm chạp uống một hớp trà, đón lấy ánh mắt chất vấn của Lâm Khinh Chu, thở dài.
“Con nhớ lại hết rồi.”
“Dạ, con nhớ lại hết rồi.”
Hai người nói chuyện rất bình thường, nhưng ai cũng nhìn ra sóng ngầm cuồn cuộn trong mắt đối phương. Lâm Lung nhìn đứa con trai đã trưởng thành, biểu cảm trở nên nghiêm túc, nhưng rồi để lộ vẻ bất lực rõ ràng.
“Vậy nên con đã gặp nó, là nó nói cho con?”
“Không có, anh ấy không nói gì hết, nhưng con đã nhớ lại. Mẹ, con đã nhớ lại hết tất cả.” Lâm Khinh Chu run giọng, đầu ngón tay cấu lòng bàn tay, chỉ hai câu ngắn ngủi đã sắp làm cho cậu sụp đổ.
Vẻ bất đắc dĩ trên mặt Lâm Lung rõ hơn. Bà thở dài lần thứ hai trong ngày: “Mẹ biết sẽ như thế, vậy nên mấy năm qua luôn tìm đủ mọi cách không cho con về nước, thế nhưng phòng ngàn phòng vạn, cuối cùng vẫn không phòng được…”
Về chuyện của con trai mình và Tần Việt, ban đầu Lâm Lung không hay biết gì. Đứa con trai này của cô, nghịch ngợm ham chơi có một không hai, nếu như bắt kẻ gây rối, mười lần có tám lần góp mặt cậu, nhưng nếu bảo cậu đột nhiên thích một ai, lại còn thích đậm sâu đến vậy, Lâm Lung không tin.
Cho dù Lâm Khinh Chu tỏ ra quan tâm Tần Việt quá mức bình thường, thậm chí suýt đánh chết người vì đối phương, bà cũng cho rằng con trai đã coi đối phương thành anh trai của mình, là sự yêu thích và dựa dẫm với người nhà.
Cho đến khi Đậu Hiểu Hoa xảy ra chuyện.
__
@Vấn Quân Kỷ Hứa
Đôi bạn trẻ tạm xa nhau một chút, nói rõ chuyện quá khứ, sau đó bé Chu chuẩn bị đưa anh trai đi chữa chân ~