Phúc họa có nhau. Quả nhiên là không sai. Hiệu quả của đại hoàn đan vượt qua sự mong đợi của mọi người.
Chỉ trong vòng ba ngày, tĩnh mạch bị tổn thương của Diêm Thiền đã được phục hồi hoàn toàn.
Tốc độ hồi phục như vậy ngay cả Lâm Vũ cũng chưa từng thấy.
Sau đó cô ta chỉ cần luyện chế sức mạnh của linh dược, thì có thể đi tìm thuốc cứu mạng của Lâm Thiển rồi!
Kết quả này khiến Lâm Vũ rất vui mừng.
Buổi sáng, Lâm Vũ đưa Thẩm Khanh Nguyệt đi làm như thường lệ. Trên đường đi, hắn cười mãi không thôi.
Hắn vui vẻ, Thẩm Khanh Nguyệt đương nhiên cũng vui vẻ.
Hai người cứ nói cười suốt dọc đường, giống như một đôi tình nhân đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào vậy.
Sau khi đưa cô đến công ty, Lâm Vũ nhân cơ hội này đi kiểm tra tiến độ của biệt thự.
Với sự đầu tư tài chính của hắn, chỉ trong vòng một tuần, nguyên mẫu của căn biệt thự đã xuất hiện, tin răng sẽ không lâu nữa bọn họ sẽ có thể dọn vào ở.
Lâm Vũ đứng trước biệt thự, lặng lẽ ngắm nhìn một lúc rồi mới trở về Thẩm gia.
Vừa vào cửa, Diêm Thiền đã vui vẻ lao về phía hắn.
Lâm Vũ khéo léo né tránh, cố ý giữ vẻ mặt nghiêm túc: “Vừa mới bình phục, đã thấy đắc ý rồi phải không?”
“Đối xử với em tốt chút đi!”
Diêm Thiền yêu kiều nhìn hắn, cười nói: “Tâm tình em tốt thì mới có động lực luyện hóa sức manh của linh dược!”
Lâm Vũ nhếch khóe miệng: “Đúng lúc tôi cũng muốn nói với cô chuyện này.” “Chuyện gì?” Diêm Thiền lập tức cảnh giác.
“Tôi cho cô thời gian một tháng để luyện hóa sức mạnh linh dược!”
Lâm Vũ nghiêm túc nói: “Nếu không làm được, thì xem tôi xử lý cô thế nào!” Lời này của hắn là nửa đùa nửa thật.
Với tư chất của Diêm Thiền thì một tháng có lẽ là đủ rồi.
Nhưng với điều kiện tiên quyết là cô ta không được suốt ngày lười biếng! Đưa ra yêu cầu này với cô ta, cũng xem như là gây áp lực cho cô ta.
Điều này cũng giúp cô ta ít làm phiền hắn đi.
“Hừm!”
Diêm Thiền không hài lòng nhìn hắn, kiêu ngạo nói: “Bản tiểu thư tư chất hơn người, tài hoa xuất chúng, sao lại phải mất một tháng để luyện hóa chút sức mạnh này chứ?”
“Không khoe khoang thì chết à?”
Lâm Vũ liếc nhìn cô ta, cười nói: “Chút sức mạnh sao? Cũng không biết là ai suýt tý nữa thì mất mạng vì chút sức mạnh này đó!”
Bị Lâm Vũ nói, khuôn mặt của Diêm Thiền đột nhiên đỏ bừng lên rồi giận dữ nhìn hắn.
Thấy bộ dáng của cô ta, mấy người trong viện liền mỉm cười.
Khi mọi người đang vui vẻ cười đùa thì một chiếc xe ô tô dừng lại trước Thẩm gia.
Lâm Vũ quay đầu lại nhìn, đã thấy Tiền Vạn Kim từ trên xe bước xuống.
Đối mặt với ánh mắt của hắn, Tiền Vạn Kim chợt cảm thấy áy náy, cố nở một nụ cười khô khan.
Lâm Vũ tức giận trừng anh ta một cái rồi vẫy tay bảo anh ta đi vào: “Diêm Thiền vừa mới bình phục, anh đã chạy tới đây, thật là biết chọn thời điểm đấy!”
Tiền Vạn Kim xấu hổ gãi đầu, cười nói: “Mấy ngày trước anh tức giận, tôi sao dám tới đây.”
Kể từ khi nhận được cuộc gọi của Lâm Vũ ngày đó, anh ta vẫn luôn lo lắng.
Anh ta biết nếu Diêm Thiền xảy ra chuyện gì, Lâm Vũ nhất định sẽ không bỏ qua cho mình.
May mắn thay, Diêm Thiền không sao. Vậy nên anh ta đã chạy tới đây, ngay khi nhận được tin tức từ Diêm Thiền.
Bây giờ cho dù Lâm Vũ có muốn xử lý anh ta, chắc cũng sẽ không quá hung hãn.
“Bây giờ có vẻ anh thông minh hơn rồi.”
Lâm Vũ lại trừng mắt nhìn anh ta: “Lúc trước anh đã làm gì vậy? Rõ ràng biết linh dược rủi ro như thế nào, vậy mà còn đưa cho Diêm Thiền. Anh không biết giấu chúng đi luôn sao?”
“Tôi…”
Tiền Vạn Kim có chút nghẹn ngào, mỉm cười xin lỗi nói: “Lúc đó tôi không biết anh không có ở đây, nếu biết sớm hơn, tôi nhất định sẽ không đưa cho tiểu thư Diêm Thiền, chờ anh quay về lại đưa cho anh.”
“Anh nói gì?”