Ngày hôm sau, có lẽ là trong lòng không có cảm giác chân thực, Doãn Thường Lăng dậy rất sớm, cậu sợ mình vừa mở mắt ra đã quay về căn phòng không có người đó.
Tuy nhiên mùi thơm bay đến từ nhà bếp nói cho cậu biết, đây là thật, cậu sống lại thật rồi!!!
Doãn Thường Lăng đi tắm nước nóng, thay quần áo, sau khi rửa ráy xong xuôi, đi dép lê xuống nhà.
Mẹ Doãn đang bận rộn trong bếp nhìn Doãn Thường Lăng ăn mặc chỉnh tề, bà ngớ người ra, dường như không ngờ cậu sẽ dậy sớm như vậy, “Con ăn sáng không?”
Doãn Thường Lăng gật đầu, giơ hai ngón tay ra, “Hai quả trứng.”
“Ầy, được!” Mẹ Doãn vui vẻ gật đầu.
“Cảm ơn mẹ, bố, chào buổi sáng.” Doãn Thường Lăng đáp một tiếng, liếc nhìn ông bố đang giả vờ đọc báo mà thực ra vẫn luôn lén nhìn mình, chào hỏi một câu.
“Ừm, chào con.” Bố Doãn cố tình ra vẻ bình tĩnh gật đầu, nhưng khoé môi nhếch như điên đã bán đứng ông.
Doãn Thường Lăng không kìm được nghĩ lại, trước đây cậu phản nghịch cỡ nào mới khiến người thân… dễ dàng thoả mãn thế này.