1.
Thời điểm cha ta bị xử trảm, nương và ta đứng nhìn ở một tửu lâu gần đó.
Con đao của đao phủ giơ cao.
Lúc con đao hạ xuống, nương ta giãy giụa đau đớn như một con cá chế.
Nhưng bà nhanh chóng bị giữ lại..
Nam nhân mặc hoàng bào đặt tay lên cổ bà thì thầm:
“Phu quân của nàng là một thái y tài giỏi, nhưng vẫn không thể tự gắn cái đầu mình lại.”
Nếu nàng không biết nghe lời thì nữ nhi của nàng cũng sẽ có kết cuộc như vậy.”
Nương ta cuối cùng cũng ngừng giãy giũa, ngây người nhìn máu của cha ta nhuộm đỏ mặt đất, ánh sáng trong mắt bà tắt lịm.
Như thể nam nhân đang nói chuyện kia đã đâm nàng một nhát.
Mà ta chính là con dao đó.
Nương ta dùng sự phục tùng của mình để bảo vệ ta.
Nam nhân kia là bệ hạ quyền thế ngập trời, nhẹ nhàng ôm lấy bà rồi khẽ lau nước mắt trên mặt bà.
Quỳnh Nguyệt, nàng yên tâm, ta sẽ sắp xếp cho nàng một thân phận mới, tiến cung trong vinh quang.
Hắn tùy ý mà xua xua tay, ta liền bị người hầu đem ra ngoài.
Nương ta như cái xác không hồn mà rúc vào lồng ngực hắn, nhìn ta với với ánh mắt chết lặng.
Ta nắm chặt nắm tay, giấu đi thù hận trong lòng.
Quỳnh Nguyệt không phải là tên của nương ta.
Bà tên Dung m.
2.
Nương ta dùng thân phận đích nữ của Tể tướng – Cố Quỳnh Nguyệt để tiến cung.
Nghe người khác nói, Cố Quỳnh Nguyệt cùng đương kim thánh thượng là thanh mai trúc mã, là người mà hoàng thượng đặt nơi đầu quả tim.
Nhưng mười lăm năm trước, Hoàng thượng bị ám sát, Cố Quỳnh Nguyệt chạy tới đỡ giùm hắn một kiếm, chết trong vòng tay của hắn.
Từ đó trở đi, nàng ta trở thành bạch nguyệt quang của hắn.
Hậu cung 3000 giai lệ nhưng không ai chiếm được trái tim hắn.
Lần này hắn đem nương ta tiến cung, tuyên bố với bên ngoài, Cố Quỳnh Nguyệt lúc đó chặn giùm hắn một nhát kiếm nhưng chưa chết, chỉ là ở ngoài thành dưỡng thương.
Dưỡng thương gì mà cần 15 năm?
Không ai là không biết nội tình.
Nhưng ai cũng đều giúp hắn lừa mình dối người.
3.
Ta tiến cung cùng nương khi ta 14 tuổi.
Chỉ là khi bà vừa vào cung đã bị phong quý phi ở Hàm Nguyệt Cung, còn ta chỉ là nha đầu lau chùi quét dọn thùng gỗ.
Hoàng thượng cũng từng uy hiếp ta.
“Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ giữ lại mạng cho mẹ ngươi.” (con nít ổng cũng hù)
“Quỳnh Nguyệt cùng trẫm sinh một hài tử đi, một hài tử của riêng trẫm và nàng.”
Hắn nắm tay bà đứng tiền điện, tiếp nhận lễ bái của các phi tần khác.
Mà ta đứng ở góc của trùng trùng điệp điệp cung tường, nghe thấy thanh âm truyền tới.
Quản sự ma ma quất một roi lên người ta.
“Nhìn cái gì mà nhìn! Mau làm việc!
“Hoàng thượng đã nói, chỉ cần ngươi không chết là được, nếu làm không tốt, ta sẽ đánh đến ngươi sống không bằng chết.”
“Ngươi cũng đừng hy vọng Quý phi kia có thể bảo vệ ngươi, tự thân nàng còn khó bảo toàn! Nếu để Hoàng thượng biết nàng còn lưu luyến nghiệt chủng của người khác là ngươi. Hai mẹ con các ngươi còn thảm hại hơn!”
Ta gục đầu xuống.
Nghiêm túc mà đem những thứ tanh tưởi đổ ra, rửa sạch sẽ thùng gỗ.
Trong lòng nghĩ tới những lời trước khi chia tách nương đã nói với ta.
An An, thời điểm này chúng ta không làm được cái gì nên phải chịu đựng, chịu đựng không có gì nhục nhã, nhưng phải nhớ kỹ những người này, sau này sẽ trả lại họ gấp bội.”
4.
Khi nương ta tiến cung, bà không muốn nhìn thấy nhất là Hoàng hậu và các phi tần trong hậu cung.
Nghe nói Hoàng thượng ngày ngày đều ngủ lại chỗ nương ta. Không triệu kiến ai khác.
Liên tiếp ba tháng, rốt cuộc cũng có người nhịn không được.
Thời điểm Tin tức truyền đến, ta đang ở gặm bánh kiều mạch.
Quản sự ma ma cùng mấy đại nha hoàn cố ý tới trước mặt ta đùa rằng.
“Này nha đầu kia, hạ tiện nương (người mẹ hèn hạ đê tiện) của ngươi đắc tội Hoàng Hậu nương nương, bị Hoàng Hậu nương nương phạt vả miệng nàng ta ha ha ha!”
“Nên vậy! Ai không biết thân phận của nàng! thân xác phu quân mình còn chưa lạnh đã vội vàng trèo lên giường của Hoàng thượng, nếu là ta, ta thà đâm đầu chết, ít ra còn giữ được cái mỹ danh ‘tiết hạnh’.”
“Đúng vậy, nếu không phải nhờ cái gương mặt kia, Hoàng thượng sao lại có thể mê đắm một nữ nhân tham sống sợ chết, ham muốn hư vinh như vậy.”
Bọn họ cứ việc chửi rủa, ta trước sau vẫn cứ thờ ơ.
Bởi vì ta biết nương ta không phải như người ta vẫn nói.
Nương ta không sợ chết, bà chỉ là còn việc khác phải làm.
Tiết hạnh mà bọn họ nói, so với việc nương ta sắp làm, không đáng nhắc tới.
Chẳng mấy chốc, tin tức mới truyền đến.
Nghe nói Hoàng thượng sau khi nghe cung nhân bẩm báo, còn chưa thượng triều xong đã vội vàng rời đi, tự mình ôm nương ta về tẩm điện.
Sau đó hắn bắt Hoàng hậu quỳ gối vả miệng trước tẩm điện.
Nàng ta bị đánh đến sưng to, máu tươi đầm đìa.
Hoàng hậu không chịu nổi, hôn mê bất tỉnh vẫn bị đánh không ngừng.
Mãi đến khi đại hoàng tử quỳ xuống khóc lóc cầu xin sự thương xót thì sự việc mới kết thúc.
Nữ nhân kia thật ngốc nghếch, tại sao lại chọn đánh vào mặt nương ta?
Điều hoàng thượng quan tâm nhất chính là khuôn mặt của bà.
5.
Hậu cung không thể làm gì nương ta, nhưng cũng không đành lòng nhìn bà độc sủng Hoàng thượng.
Vì vậy, tất nhiên họ để mắt đến ta.
Lần này không có ai che chở ta cả.
Đại hoàng tử dẫn theo ba vị hoàng tử đạp ta một cái, ta lăn tròn trên mặt đất.
“Ngươi nói, ta đánh ngươi như vậy, người mẹ hồ ly tinh kia của ngươi có đau lòng không?”
Ta ngẩng đầu, lạnh lùng nói:
“Là các ngươi vô dụng, không chiếm được tình thương của cha, lại đem trách nhiệm đổ lên người khác, các ngươi thật là người tốt!”
Bọn họ thẹn quá hóa giận, túm tóc ta, tát ta, ấn đầu ta vào thùng gỗ dơ.
Quản sự ma ma đứng bên cạnh nói: “Đại hoàng tử, Hoàng thượng nói không được để nó chết!”
Bọn họ ngừng tay.
Đứng trước mặt ta, khinh thường.
“Tạ Cửu An, từ nay ngươi chính là đồ chơi của bọn ta.”