21.
Cuộc nói chuyện với nhị hoàng tử không thu được kết quả gì, ta quay về tiểu viện của mình, chỉ thấy tam hoàng tử đang đứng bên ngoài đợi.
Ta bước tới cảm ơn hắn đã đi báo cho nương ta biết.
Hắn bình tĩnh: “Không có gì!”
Tâm ta hơi động.
“Đúng rồi, vụ án Ngọc phi điều tra tới đâu rồi?”
Hiện tại, mẫu phi thất thế, phụ hoàng lại mặc kệ hắn, sinh hoạt hằng ngày cũng không thể tốt, thân thể cũng gầy đi một chút.
“Vẫn chưa có kết quả.” Giọng hắn có chút thất vọng.
“Đừng nóng vội, từ từ điều tra, chắc chắn sẽ có manh mối.” Ta an ủi hắn. “Nhưng mà, tại sao Ngọc phi lại tặng Ngọc Quan m cho nương ta?”
Sau khi nương vào cung, ít người đối xử tốt với bà, Ngọc phi với nương đối địch đột nhiên tặng lễ vật cho bà chẳng phải kỳ lạ lắm sao?
“Chuyện này mẫu phi ta cũng có nói trong thư, bà ấy nói sau khi biết Quý phi có thai liền sinh lòng ghen ghét, nên đã xin Tư Thiên Giám một lá bùa để nguyền rủa. Vốn định lén ném nó vào Hàm Nguyệt cung, là Tư Thiên Giám nói rằng đặt nó vào một đồ vật rồi tặng cho Quý phi sẽ tốt hơn, nên Mẫu phi ta mới tặng Ngọc Quan m.”
“Tư Thiên Giám?”
“Nếu ta nhớ không lầm, cữu cữu của nhị hoàng tử chính là Chính sử của Tứ Thiên Giám.”
“Ừ, ta cũng nghi ngờ bọn hắn, nhưng ta tra xét mấy ngày cũng không có chứng cứ, bọn hắn quá cẩn thận.” Tam hoàng tử thở dài.
Ta nhắc nhở hắn: “Nếu không có chứng cứ thì ngài có thể tạo ra chứng cứ”.
“Tạo ra chứng cứ?” hắn trầm ngâm.
Ta thấy hắn đem lời ta nói để ở trong lòng, liền không nhiều lời nữa.
Vừa rồi ta nghe thấy tiếng ho xen lẫn trong lời nói của hắn, không khỏi lo lắng hỏi: “Người bị ho như vậy, uống thuốc chưa?”
“Không có, bọn nô tài hầu hạ không có tâm, ta lo việc của Mẫu phi, cũng không để ý.” Giọng nghèn nghẹn.
Ta nghĩ nghĩ, cúi đầu tìm trên mặt đất.
“Ngươi làm gì vậy?” Hắn tò mò hỏi ta.
Ta không trả lời mà chỉ tập trung nhìn vào đám cỏ dại bên đường.
Cúi xuống, ta nhổ nó ra và đưa cho hắn.
“Đây là xa tiền thảo, có tác dụng thanh nhiệt giải độc khư đàm, ven đường có thể tùy ý thấy được. Mỗi ngày lấy xa tiền thảo một lượng hai, trước dùng nước lạnh ngâm mười lăm phút, dùng lửa lớn nấu thành 2 chén thuốc, mỗi ngày một chén, dùng liên tục 3 đến 5 ngày bệnh trạng sẽ đỡ hơn hoặc khỏi hẳn.”
Hắn ta tỏ ra ngạc nhiên và khen ngợi: “Cô quả thực là nữ nhi của một thái y! Những y thuật mà cô ấy học được quả thật rất hữu ích!”
Vâng, tất nhiên là có đất dụng võ.
Giống như nương ta, bà lấy cha hơn mười năm và cũng có chút hiểu biết về y học.
Bà mỗi ngày tự mình hầm canh bổ dưỡng cho Hoàng thượng.
Từ khi uống canh của a nương, thân thể Hoàng thượng thân trở nên khỏe mạnh hơn, ngày ngày lưu luyến với giường chiếu chi gian, hàng đêm sinh long hoạt hổ, hùng phong không ngã.
22.
Nương ta vừa mới sảy thai không lâu, lấy lý do bảo dưỡng thân mình từ chối thị tẩm, nhân cơ hội này tiến cử các mỹ nhân khác trong cung.
Hậu cung trước nay do Hoàng hậu và Ngọc phi khống chế, người mới muốn gặp mặt Hoàng thượng cũng khó có cơ hội.
Mà người mới cũng không dám quá phận, nếu không cẩn thận, chờ đợi các nàng không phải là ân sủng mà có thể là “nhất trượng hồng”.
Vì vậy, trong cung nhiều phi tần, nhưng được sủng ái cũng chỉ có vài người.
Điều này cũng tốt.
Có sự tiến cử và bảo hộ của nương, hậu cung như được sống lại.
Bà đưa tay ra với những phi tần cô đơn trong hậu cung, ai nắm tay bà sẽ nhận được sủng ái, một bước lên trời.
Về cái giá họ phải trả…
Bao gồm những mối quan hệ,gia tộc, thậm chí là chính bản thân các nàng ấy.
Mặc kệ như thế nào,ngày gió ấm cùng mùa xuân, muôn hoa đua thắm khoe hồng.
Trong cung các phi tần đều quay sang nương ta, Hoàng hậu gần như thất thế.
Bà ta vẫn không hiểu tại sao, bà ta đã cực cực khổ khổ quản lý hậu cung mười mấy năm, nhưng chỉ trong vòng một năm các phi tần đều lần lượt quay lưng với bà.
Đó là chuyện dĩ nhiên, thời điểm nàng khống chế hậu cung, cật lực tranh sủng, sợ ai khác chiếm được tâm của Hoàng thượng, sợ người khác sinh hạ nhi tử, uy hiếp địa vị nhi tư của bà ta.
Cho nên bà ta dùng hết toàn lực đem ân sủng nắm chặt ở lòng bàn tay, không cho người khác một tia cơ hội.
Mà ân sủng, là điều mà a nương khinh thường nhất.
23.
Mắt thấy thế lực của nương ta ở hậu cung càng ngày càng lớn, thậm chí có thể thông qua hậu cung khống chế tiền triều, Hoàng hậu đứng ngồi không yên.
Bà ta liền nghĩ ra một cách.
Tư Thiên Giám.
Đối với huyền học, thái độ mọi người phần lớn thà rằng tin là có còn hơn không tin.
Nhân ngôn có thể không tin nhưng thiên ngôn không thể xem thường.
Chuyện này đương nhiên giao cho Mẫu phi của Nhị hoàng tự là Nhu tần đi làm. Bởi vì mọi người đều biết huynh trưởng bà là Chính sử Tư Thiên Giám.
Trùng hợp Giang Nam đại hạn, không thu hoạch, xác chết đói khắp nơi.
Triều đình chấn động, sôi nổi dân thư cứu tế.
Nhưng vào lúc này, Tư Thiên Giám bẩm báo, là trong cung xuất hiện yêu phi, ông trời đã giáng thiên tai để cảnh cáo.
Đem yêu phi xử tử, thiên tai sẽ được giải quyết.
Về phần yêu phi là ai… Mọi người đều biết đáp án..
—- Nương ta.
Ở tiền triều các đại thần nhanh chóng nghị luận.
Công sức đề bạt của nương ta không hề uổng phí, rất nhiều gia tộc của các phi tần làm quan trong triều đứng ra bênh vực bà.
“Quý phi nương nương vào cung đã hơn một năm, nếu thật là trời cao cảnh báo, vì sao một năm trước không cảnh báo, bây giờ mới cảnh báo?”
Nhưng đại đa số quan lại vẫn là ước gì a nương xảy ra chuyện, sôi nổi thỉnh cầu ban chết cho a nương.
Hoàng thượng đương nhiên không muốn.
Hắn phí nhiều tâm tư như vậy đem a nương tiến cung, làm sao giết bà được!
Hắn không muốn, nhưng đại bộ phận triều thần vẫn kiên trì, chính là lúc khoảnh khắc giằng co, ngoài cửa bỗng nhiên một tiếng thông báo.
Sau đó mọi người nhìn thấy a nương mặc bạch y, xõa tóc đi chân trần chậm rãi bước vào.
“Bệ hạ.” Bà ngã xuống đất, đôi mắt đẫm lệ.
“Bệ hạ, thần thiếp nhận được sủng hạnh bệ hạ, không khỏi cảm kích, không có gì báo đáp. Thần thiếp chỉ là một tiểu nữ tử, cùng thiên hạ vạn dân so sánh thấy mình thật tầm tường, thần thiếp không muốn làm Hoàng thượng khó xử, nguyện vì vạn dân chịu chết, thỉnh Hoàng thượng thành toàn!”
Bà lấy lui làm tiến, Hoàng thượng tức khắc đau lòng.
Lúc này Hoàng hậu mang theo chúng phi tiến vào, vô cùng đau đớn, nói a nương một khi đã có lòng hy sinh vì đại cuộc như vậy, nên thành toàn cho bà mới là….
Tất cả quan viên nghe theo quỳ xuống.
“Thỉnh Hoàng thượng thành toàn!”
Hoàng thượng khó thở, run run rẩy rẩy chỉ vào họ.
“Các ngươi! Các ngươi đây là bức trẫm sao! Các ngươi đây là muốn tạo phản sao!
“Làm càn! Các ngươi không sợ trẫm chém các ngươi sao! Đây là đại bất kính!!”
Toàn bộ triều đình yên tĩnh, chỉ còn Hoàng thượng tức giận.
Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến một thanh âm.
“Phụ hoàng nói không sai, bọn họ chính là đại bất kính!”
24.
Mọi người tránh ra, nhìn thấy Tam hoàng tử cùng thái giám đi vào.
Tên thái giám trông như bị tra tấn dã man, toàn thân bị đánh đến chảy máu.
Phía trên điện, hắn nhanh chóng khai ra.
Bao gồm cả việc hôm nay và việc mưu hại hoàng tự lần trước.
“Hoàng thượng, nô tài là thái giám trong cung của Nhu tần nương nương.”
“Ngày ấy nô tài tận mắt nhìn thấy Nhu tần nương nương truyền triệu huynh trưởng của mình là Chính sử Tư Thiên Giám – Trương đại nhân vào cung, nói hắn xúi giục Ngọc phi nương nương đem Ngọc Quan m tặng Quý phi nương nương. Ngọc phi nương nương đã sớm muốn cùng Quý phi nương nương giao hảo, vì thế Tư Thiên Giám Trương đại nhân nói với Ngọc phi nương nương là Ngọc Quan m phù hộ bảo vệ thai phụ bình an sinh nở, cho nên Ngọc phi nương nương mới lấy Ngọc Quan m tương đem tặng, chỉ là Ngọc phi nương nương không biết, Ngọc Quan m bên trong đã bị bỏ xạ hương a Hoàng thượng!
“Còn có việc hôm nay Tư Thiên Giám nói có yêu phi gây họa, cũng là do Nhu tần nương nương ghen ghét Quý phi nương nương, cho nên liên hợp với huynh trưởng nói Quý phi nương nương là yêu phi, vì chính là muốn làm Hoàng thượng ngài tự mình giết Quý phi nương nương!”
Lời này vừa nói ra, Hoàng thượng tức giận, trong triều đình mỗi người tự giác im như ve sầu mùa đông.
Trong lúc nhất thời, cục diện xoay ngược lại.
Triệu Cẩn hướng về trong đám người đang xem liếc mắt một cái, mà ta cũng cho hắn một cái tán dương, hắn mặt tức khắc có chút đỏ.
Chuyện này làm không tồi.
Hoặc là nói, chứng cứ được tạo ra rất hoàn hảo.
Đem chuyện Ngọc phi tặng Ngọc Quan m hại nương ta nói trở thành cùng nương ta giao hảo, đem chuyện yêu phi từ chủ mưu là Hoàng hậu nói thành Nhu tần.
Con người luôn có nhược điểm.
Có thể chịu đựng nỗi đau thân thể sống không bằng chết, có thể từ chối vinh hoa phú quý nhưng sẽ không thể chịu nổi khi thấy người thân mình bị uy hiếp.
Giống như ba người đang quỳ gối dưới bậc thềm này.
Chính sử Tư Thiên Giám, Nhu tần cùng Nhị hoàng tử Triệu Du.
Bọn họ quỳ xuống đất kêu oan, là thái giám kia nói dối.
Nhưng Hoàng Thượng chỉ lạnh nhạt.
“Dám mưu hại hoàng tự, kéo xuống hết cho trẫm, xét xử cho kỹ!”
Bọn họ tất nhiên là oan..
Bởi vì họ chỉ làm có hai chuyện.
Một là xúi giục Ngọc phi tặng nương ta Ngọc Quan Ậm có kẹp lá bùa.
Hai là nghe theo Hoàng Hậu xúi giục tung lời đồn nương ta là yêu phi.
Về phần mưu hại hoàng tự chỉ là giả.
Rốt cuộc không một ai biết được, xạ hương kia là một tay nương ta nhét vào Ngọc Quan m.
25.
Đám người Nhị hoàng tử bị lôi đi, trò khôi hài ép nương ta chết cũng kết thúc, nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc.
Cơn giận của Hoàng thượng vẫn chưa nguôi!
Bị phi tần lừa dối, bị đại thần bức ép, hắn nên làm gì đó để khôi phục tôn nghiêm của mình, dù sao hắn vẫn là vua một nước.
Đầu tiên, Hoàng hậu và chúng phi xông vào đại điện chỉ vì nghe lời đồn vô căn cứ, thật sơ suất, phạt bổng lộc nửa năm để cảnh cáo.
Bởi vì việc này a nương bị ủy khuất, Hoàng thượng liền tuyên bố trước đại điện muốn sách phong bà làm Hoàng quý phi, nửa tháng sau cử hành đại điển sách phong, cũng ban quyền đồng quản lý hậu cung cho a nương.
Lần này mặc dù là có triều thần bất mãn, lại rốt cuộc không có người phản đối.
Bởi vì bọn họ chột dạ a!
Nhốn nháo oanh oanh liệt liệt, kết quả là lấy đá giẫm chân mình.
Hiện tại ai dám đứng ra phản đối, người Hoàng thượng xử trí đầu tiên chính là hắn.
Cho nên bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn a nương thoả đáng mà quỳ xuống đất tạ ơn, sau đó xoay người đối mặt triều thần.
“Khấu kiến Hoàng quý phi nương nương!”
A nương cười.
“Các khanh bình thân.”
……
Có quyền lực thật là tốt, từ khi nương ta ở trong triều đình được phong làm Hoàng quý phi, mọi người liền nối liền không dứt tiến đến chúc mừng, tuy nhiên rằng a nương lấy cớ thân thể không khoẻ, cự tuyệt cầu kiến của bọn họ.
Bây giờ mọi người đã quên đi sự tủi nhục và lời đàm tiếu mà nương ta phải chịu khi mới vào cung.
Đồ đê tiện, đồ kỹ nữ, hồ ly tinh, những lời này bất tri bất giác đã rời xa a nương ta
Ta cũng đã thay đổi.
Mặc dù trên danh nghĩa ta vẫn là tiểu cô nương dọn dẹp thùng gỗ, nhưng trong cung cũng không có ai dám bắt ta làm việc nữa, thậm chí còn có một tiểu cung nữ đặc biệt hầu hạ ta.
Thay thế ta quét tước thùng đồ ăn cặn chính là Quản sự ma ma ban đầu trông giữ ta, nàng lúc bà ta quét tước, cũng sẽ có người đánh chửi bà ta.
Ta đã nói,mọi thứ ta chịu đựng, ta sẽ trả lại toàn bộ.