Hai người lão bà tử họ Vinh ý thức được hôm nay đã đá trúng tấm sắt, nên vội cúi đầu khom lưng với Bạch Hi, tự động lui về phía phòng khách, muốn thông qua vị trí huyền quan để chạy nhưng cửa đã bị Bạch Hi khoá trái, muốn chạy cũng không chạy được.
Bạch Hi bình tĩnh đi đến phòng khách, ngồi trên sô pha, nhìn hai người.
Lão bà tử họ Vinh vội vàng bước tới, quỳ xuống cầu xin sự thương xót: “Chúng tôi không có ý khi dễ cô, là Vương Dũng ép chúng tôi.
”
“Chúng tôi cũng không có cách nào khác, xin cô tha mạng!” Trương Khánh Phương quỳ xuống nháy mắt nói.
“Chiếc nhẫn của cô không tệ.
” Bạch Hi không muốn lãng phí thời gian đi đường vòng nên đi thẳng vào vấn đề.
Trương Khánh Phương nhất thời không phản ứng kịp, sau đó nhanh chóng tháo chiếc nhẫn ra, đặt nó lên bàn cà phê và nói: “Đây là bảo bối được truyền lại từ gia đình chúng tôi qua nhiều thế hệ.
“
Bạch Hi cầm chiếc nhẫn lên, cũng không có hiển thị nhiệm vụ đã hoàn thành, cô suy nghĩ một chút, hỏi: “Chiếc nhẫn này có thể đưa cho tôi được không?”
“Có thể có thể, ngài thích thì lấy đi!” Trương Khánh Phương vội vàng lấy lòng.
Vừa dứt lời thì hệ thống đã có tin tức.
[Nhiệm vụ đã hoàn thành!
Yêu cầu người chơi cất mục tiêu nhiệm vụ.
]
Bạch Hi giả vờ cất chiếc nhẫn vào túi xách nhưng thực chất lại cất vào kho chứa đồ của chính mình.
Cô có chút tò mò hệ tại sao hệ thống lại muốn đồ vật, muốn xem xét kỹ hơn, nhưng trước mắt phải xử lý hai người Trương Khánh Phương trước.
Bây giờ cô có lẽ vẫn có thể sử dụng một lần bước nhảy không gian nữa, nhưng nếu cô làm nhiều hơn, sẽ quá nguy hiểm.
Một khi hai người này liên thủ, cô có thể không phải là đối thủ, cho dù cô sử dụng cú nhảy không gian để giết một người, cũng sẽ rất khó đối phó với một người bình thường còn nguyên vẹn khi cô đang suy yếu.
Vì vậy Bạch Hi quyết định ra tay với từng người một, trước tiên khiến họ nảy sinh mâu thuẫn nội bộ không thể thống nhất giải quyết với nhau, sau đó tìm cách phá vỡ từng người.
Bạch Hi nhìn về phía hai người Trương Khánh Phương: “Hai thi thể ở dưới lầu là sao vậy?”
Trương Khánh Phương liếc nhìn lão bà tử họ Vinh, bà ta lập tức cúi đầu, khẩn cầu nhìn về phía Trương Khánh Phương.
Trương Khánh Phương trong lòng cười lạnh nói: “Là bà ta và Vương Dũng làm ra chuyện đó.
Vương Dũng là một kẻ rất háo sắc, ức hiếp hai cô gái kia.
Hai cô gái kia định giết hắn nhưng lại bị hai người này ném xuống.
”
Lão bà tử họ Vinh hận Trương Khánh Phương bỏ đá xuống giếng, nhanh chóng giải thích: “Tôi không giết hai cô gái đó, là Vương Dũng làm, tôi chỉ gõ cửa thôi.
“
“Cho dù bà không tự mình ra tay thì vẫn là đồng phạm.
Chẳng phải chồng tôi cũng bị các người giết như vậy sao?”
Lão bà tử họ Vinh hận Trương Khánh Phương, Trương Khánh Phương cũng đồng thời hận lão bà tử này cùng với Vương Dũng.
Vợ chồng bọn họ đã từng rất ân ái nhưng cuối cùng lại phải thỏa hiệp, đòi hỏi sự giúp đỡ, tất cả là lỗi của bọn họ.
“Tôi có thể làm gì? Nếu tôi không làm, hắn ta sẽ giết tôi.
” Bà lão họ Vinh dựa vào lý lẽ biện luận.
“Các người có thể tự mình giải quyết!” Bạch Hi ném đoản đao đã giết Vương Dũng lên bàn, bình tĩnh nói.
Tiếng dao găm va chạm vào kính thủy tinh cực kỳ rõ ràng trong phòng khách nhỏ.
Bà lão họ Vinh và Trương Khánh Phương đều nhìn chằm chằm vào con dao găm.
Ánh mắt Bạch Hi lạnh lùng nhìn, ở bên cạnh quan sát, bình tĩnh nói: “Hai sống một.
”