Giáo sư Trần Côn Sơn là nhà khoa học cấp quốc gia, nắm trong tay rất nhiều thông tin nghiên cứu khoa học quan trọng.
Ông ấy không thể từ bỏ mà phải hoàn thành nhiệm vụ.
Sau khi Lý Mộng và Phương Tưởng rời đi, bọn họ cảm thấy có chút áy náy: “Phương Tưởng, sao chúng ta không quay lại nhìn xem! Cứ như vậy rời đi không tốt chút nào?”
“Có nhiều nhện như vậy, xử lý chúng thế nào?”
Quá nguy hiểm, Phương Tưởng không muốn quay về, nhưng Lý Mộng nói có chút đạo lý.
Phương Tưởng trong đầu lóe lên một ý nghĩ: “Chúng ta làm như vậy đi! Chúng ta đi tìm Bạch Hi.
Cô ta không phải rất lợi hại sao? Để cô ta cứu người đi.”
“Đúng vậy!” Lý Mộng rất đồng ý.
Bây giờ đã ở đây lâu rồi, trong lòng cũng không có cảm giác áy náy như vậy.
Hai người nhanh chóng chạy về phía trước.
Sau khi ba người Bạch Hi rời đi, họ cũng không vội đi ra ngoài.
“Điền Điềm, các em là người nơi nào?” Gấp rút lên đường có chút nhàm chán, Bạch Hi thuận miệng hỏi.
“Chúng em đến từ phủ An Khánh ở Đông Hà.” Điền Điềm trả lời, bởi vì Điền Mặc có thần giao cách cảm, cô bé cũng không có cảnh giác đối với Bạch Hi.
“Phủ An Khánh ở Đông Hà?” Vẻ mặt Bạch Hi bối rối.
Khi nào một đơn vị hành chính lại chui ra một châu phủ, không phải là thành phố sao?
“Đúng! Chị Bạch, chị đến từ đâu?” Điền Điềm rất tò mò, sau khi vòng chơi này kết thúc, cô ấy có thể tìm chị Bạch chơi, liên lạc nhiều một chút cho có cảm tình.
“Thành phố Thiên Phủ, tỉnh Nam An.” Bạch Hi ngẫu nhiên chọn một địa chỉ, nhưng đơn vị hành chính vẫn giữ nguyên.
Lời nói của Bạch Hi cũng khiến Điền Điềm kinh ngạc: “Là tỉnh, đơn vị hành chính sao? Tại sao em chưa từng nghe nói qua?”
Bạch Hi nhếch môi, “Có lẽ chúng ta không cùng thế giới.”
“Không phải cùng một thế giới?” Điền Điềm há to miệng, nửa ngày không ngậm lại được.
Cô ấy chưa bao giờ cân nhắc đến vấn đề này, trong tiềm thức luôn cho rằng họ đều đến từ cùng một thế giới.
Bạch Hi nhún vai, cũng có chút ngoài ý muốn.
Nếu như Điền Điềm nói đúng sự thật, vậy đây được coi là một tin tức bùng nổ.
“Điềm Điềm, minh tinh đang hót hoặc người nổi tiếng ở thế giới của em là ai?” Bạch Hi hỏi.
Nếu những nhân vật nổi tiếng này khác nhau thì về cơ bản là chắc chắn.
“Ngôi sao được yêu thích nhất gần đây là Hạo Vũ, một nam ngôi sao điện ảnh, truyền hình và ca hát.
Anh ấy rất đẹp trai.
Nghe nói anh ấy có một đế chế doanh nghiệp trong tay, có rất nhiều nữ minh tinh và quý cô giàu có muốn cưới anh ấy.” Điền Điềm cảm khái nói.
“…” Trên trán Bạch Hi nổi ba vạch hắc tuyến, sao nghe có vẻ như tổng giám đốc bá đạo vậy?
“Chị Bạch, ở chỗ chị có người như vậy không?” Điền Điềm tò mò hỏi.
Bạch Hi: “không có.”
Điền Điềm cảm thấy có chút tiếc nuối: “Xem ra chúng ta thật sự không phải cùng một thế giới.
Trong thế giới của chúng em, Hạo Vũ là người không ai không biết, ngay cả Mặc Mặc cũng biết.”
Điền Mặc gật đầu liên tục: “Cô gái nhà bên cạnh có ảnh anh ấy khắp nơi trong phòng ngủ và cả trong điện thoại.”
“Biển người mênh mông, thế giới khác nhau còn có thể gặp nhau, cũng là duyên phận!” Bạch Hi cũng có chút cảm khái.
“Không đúng! Chúng ta đến từ thế giới khác nhau, làm sao có thể giao tiếp trôi chảy như vậy?”
Lúc này trò chơi đưa ra lời giải thích.
[Khi tất cả người chơi bước vào thế giới trò chơi, họ sẽ tự động đồng bộ hóa ngôn ngữ chung của thế giới, giao tiếp không rào cản.]
Nhìn màn hình sáng trước mắt, Điền Điềm càng thêm kinh ngạc: “Trò chơi lại chủ động giải thích!”
“Có vấn đề gì không?” Bạch Hi có chút để ý, nhưng cũng không kinh ngạc.
“Khi em và Mặc Mặc chơi vòng đầu tiên, cũng không hiểu gì cả.
Chúng em hỏi rất nhiều câu hỏi nhưng không bao giờ được trả lời.”
Điền Điềm nhìn Bạch Hi, trong mắt lấp đầy những ngôi sao nhỏ, “Chị Bạch, chị là ai thế? Sao chị còn có loại đãi ngộ đặc biệt này.”
“Có đãi ngộ đặc biệt gì đâu? Em không thấy sao? Chắc là thông tin thông thường, nhưng trước đây không để ý tới.” Bạch Hi không tin vào bất kỳ đãi ngộ đặc biệt nào.
“Cũng đúng!” Điền Điềm cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Trò chơi này khó tìm quá, kết quả rút thăm toàn màu xám trắng, thi thoảng mới ra mấy màu kia.
Làm sao có thể có đãi ngộ đặc biệt được?