8.
Trong trường cũng có rất nhiều người theo đuổi tôi.
Phần lớn bọn họ đều chỉ nhắn tin hay tặng hoa.
Thấy tôi không phản ứng thì lập tức chuyển mục tiêu, không dây dưa nữa.
Người kiên trì bền bỉ như Lục Tu suốt bốn năm trời, thì tôi chưa từng thấy.
Nói không cảm động là nói dối.
Vì vậy vào năm tốt nghiệp, anh ta say rượu khóc lóc tỏ tình lần thứ một trăm lẻ một, tôi đã gật đầu đồng ý.
Sau khi ở bên nhau, phải công nhận là Lục Tu đối với tôi vẫn rất tốt.
Chỉ là ngày qua ngày, cái tốt đó dần dần bắt đầu xen lẫn sự thiếu kiên nhẫn cùng sự hời hợt.
Chúng tôi ở bên nhau sáu năm, bố mẹ cũng đã nhiều lần hỏi tôi định khi nào sẽ kết hôn.
Năm nay tôi đã 28 tuổi, trong mắt người lớn thì tôi đã đến tuổi lấy chồng từ lâu rồi.
Nhưng mẹ Lục Tu lại không thích tôi.
Tôi xuất thân từ một thị trấn nhỏ, còn gia đình anh ta là người gốc ở Hàng Châu.
Mẹ anh ta nói, chỉ có nghèo không cưới nổi vợ mới lấy vợ ở ngoại tỉnh.
Ý tứ rất rõ là nhà anh ta không nghèo.
Trong thành phố có hai căn nhà, ba mặt bằng cửa hàng.
Chỉ tính tiền cho thuê thôi, thì một năm đã thu được hàng triệu rồi.
Tôi từng hỏi Lục Tu khi nào chúng tôi sẽ kết hôn.
Anh ta về hỏi mẹ, kết quả là ngay ngày hôm sau đã bị mẹ bắt đi xem mắt.
Mặc dù Lục Tu không đi xem mắt, nhưng chuyện kết hôn từ đó cũng không được nhắc đến nữa.
Nhưng vừa rồi, trước mặt Giang Trì, anh ta lại nói rằng tháng sau chúng tôi sẽ tổ chức đám cưới.
Hai bên bố mẹ còn chưa gặp mặt, không biết đám cưới kiểu gì nữa.
9.
“Tống Khê em là có ý gì!”
“Em bày ra vẻ mặt đó cho ai xem!”
“Có phải là em đã thích cái tên Giang Trì đó rồi đúng không?”
Tôi mang giày cao gót đứng cả ngày, ngón chân vừa tê vừa đau, nhưng vẫn bước đi thật nhanh.
Trong n.g.ự.c như có một ngọn lửa đang bùng cháy.
Nhưng tôi biết, lần cãi vã này tôi không thắng được.
Lục Tu làm bên mảng sales, ăn nói giỏi hơn tôi rất nhiều.
Ở bên nhau bao nhiêu năm, rất hiếm khi nào tôi cãi thắng được anh ta.
Giống như chuyện vừa rồi vậy.
Tôi tức vì anh ta không tôn trọng tôi, không để ý đến thể diện của tôi.
Nhưng anh ta chắc chắn sẽ lý luận lại cho bằng được.
“Anh là người yêu em, hôn em một cái thì có làm sao!”
“Nếu trong lòng em không có tật thì sao phải giật mình?”
Mỗi lỗ chân lông trên người tôi đều toát ra sự mệt mỏi.
Mệt mỏi như sóng trào ập đến mà nuốt chửng tôi.
Đột nhiên tôi cảm thấy kiệt sức đến tột cùng.
Cơ thể đã mệt, tâm trí còn mệt hơn.
“Tống Khê!”
Lục Tu kéo cánh tay tôi, lồ ng n.g.ự.c anh ta phập phồng, đôi mắt đen bừng bừng tức giận:
“Sáng nay anh gọi điện, sao em lại không nghe máy?”
“Người khác đi làm ai cũng có thể dùng điện thoại, sao chỉ mình em là không được?”
“Rốt cuộc em bận cái gì!”
Tôi hít một hơi thật sâu, cầm túi xách trong tay đập vào mặt anh ta:
“Người khác kiếm được bao nhiêu tiền, còn em kiếm được bao nhiêu tiền anh còn không rõ nữa à!”
“Em mặc đồng phục công sở hết sức bình thường, anh lại nói là em quyến rũ bằng đồng phục!”
“Chính tại tâm hồn anh dơ bẩn, nên nhìn cái gì cũng thấy bẩn thôi!”
“Anh biến đi! Tránh ra chỗ khác! Đừng làm phiền em!”
10.
Lục Tu lúng túng ôm đầu né tránh, khí thế bừng bừng vừa nãy tức khắc đã biến mất sạch sẽ.
Tôi hiếm khi nào tức giận như vậy trước mặt anh ta lắm.
Lục Tu là người thường bắt nạt kẻ yếu, chỉ sợ kẻ mạnh, nên mỗi lần thật sự chọc giận tôi, anh ta mới hạ mình xuống nước dỗ dành.
Lần này, anh ta lại như trước đây ôm lấy eo tôi, cố gắng xin lỗi:
“Được rồi được rồi, là anh hiểu lầm em, được chưa nào?”
“Chủ yếu là tại dáng người của em quá đẹp, làm anh không yên tâm được.”
“Đừng giận anh nữa, được không?”
Tính tôi thẳng thắn, dễ nóng nhưng cũng dễ nguội.
Trước đây anh ta dỗ vài câu là tôi đã không chấp nhặt nữa.
Nhưng lần này, cơn giận đè nén trong lòng như nào cũng không xua tan hết được.
Lục Tu thấy tôi cứ cúi đầu bỏ đi không thèm để ý anh ta, sự kiên nhẫn cũng nhanh chóng biến mất.
Hai người cứ thế im lặng về đến nhà, suốt đường đi cũng không ai nói thêm câu nào.
Mở cửa nhà, bên trong thoang thoảng mùi canh gà đậm đà.
Trương Linh mặc tạp dề, nở nụ cười niềm nở.
“Anh Lục Tu, chị Tống Khê, em đang hầm gà, cùng ăn bát canh nhé.”
Nói xong, còn đưa tay định đón lấy túi xách trong tay tôi.
Tôi tránh sang một bên, treo túi lên giá treo ở cửa.
Tay Trương Linh khựng lại giữa không trung.
Cô ta đầy vẻ ấm ức nhìn Lục Tu.
“Chị Tống Khê đang giận em ạ?”
“Chị Tống Khê của em sẽ không nhỏ nhen vậy đâu.”
“Đúng rồi đó. Cô dọn ra ngoài đi, đừng ở nhà tôi nữa.”
Tôi và Lục Tu đồng thanh nói.
Lục Tu sững lại, sau đó tức giận.
“Tống Khê, em như vậy là có ý gì?”
Trương Linh cắn môi, đôi mắt ngấn lệ:
“Em chụp bức ảnh đó là do thấy chị Tống Khê rất đẹp, muốn chia sẻ với anh Lục Tu thôi.”
“Chị Tống Khê, có phải là do em ở đây làm chị không tiện dẫn bạn về nhà không?”