Ba Ngàn Dặm Lưu Đày

Chương 22



Lần này Lưu Trạm về nhà nghỉ tắm gội còn dẫn theo Tào Tráng, Lý Tiểu Liên và Trương Tiểu Mãn. Ba người đi truyền tin tức trưng binh khắp các thôn. Ngày hôm sau, cổng nhà họ Lưu bị các thôn dân quây kín tầng tầng, thỉnh thoảng còn có người đánh bạo bước vào hỏi thăm.

Tống Phượng Lâm nhìn đến xuất thần.

Không ngoài dự đoán, Tống Nghi Quân rất tán thành chuyện con trai mình theo Lưu Trạm lên núi, chỉ có Lưu Học Uyên vẫn còn hơi băn khoăn, liên tục dặn dò Lưu Trạm phải chăm sóc Tống Phượng Lâm chu đáo.

Tống Phượng Lâm cạn lời lắc đầu, đi về phía Lưu Trạm hướng dẫn, leo từng bậc thang lên cổng thành, phóng ánh mắt nhìn ra xa, lập tức nhìn thấy sân huấn luyện rộng rãi, dãy nhà ở và một số khu vực đang xây dựng của doanh trại.

Cây hoa sơn trà bị Lưu Trạm vặt sắp trụi, lá cây nằm la liệt dưới gốc, có lẽ là do đau lòng cho cái cây này nên Tống Phượng Lâm quyết định dừng bút.

“Đi hết con đường ruộng này là tới đường lên núi.” Lưu Trạm chỉ về rừng cây ở phía xa.

Trời mới tờ mờ sáng, Thông Thiên Quan vẫn còn bị sương mù dày đặc bao phủ, bỗng nhiên có một tiếng chuông vang lên, binh lính lục tục thức dậy và ra thao trường tập luyện. Đầu tiên là chạy bộ xung quanh hai mươi vòng, luyện quyền cước nửa canh giờ, luyện thương đao nửa canh giờ nữa mới kết thúc hoạt động tập thể dục buổi sáng, tới nhà ăn ăn sáng.

Thời gian dùng bữa sáng là đúng giờ Thìn, tia sáng mặt trời đầu tiên xuyên qua màn sương chiếu xuống Thông Thiên Quan.

Khi Lý A Tam ngẩng đầu lên, lập tức ngây ngẩn cả người. Thế gian này sao lại có người đẹp như vậy nhỉ? Lý A Tam đần ra bất động, nó chỉ là một cậu bé nhà quê ngốc nghếch mà thôi, có rất nhiều thứ chưa được nhìn chưa được biết.

Chạng vạng hai người mới tới Thông Thiên Quan. Nơi này bị những cây thông to lớn không biết đã bao nhiêu tuổi che khuất, mãi đến khi tiến lại gần Tống Phượng Lâm mới nhìn thấy một cái cổng thành ở đằng sau hàng thông.

Tống Phượng Lâm cạn lời lắc đầu, đi về phía Lưu Trạm hướng dẫn, leo từng bậc thang lên cổng thành, phóng ánh mắt nhìn ra xa, lập tức nhìn thấy sân huấn luyện rộng rãi, dãy nhà ở và một số khu vực đang xây dựng của doanh trại.

“Dưới trướng Lưu bách hộ còn cần thêm người à? Thằng nhóc nhà tôi đã từng đi theo Lưu đại nhân tập võ mấy hôm ở sân phơi lúa bên kia ấy.”

Cuối cùng Tống Phượng Lâm cũng đồng ý, “Được rồi, để ta đi xin phép cha đã.”

Ở Thông Thiên Quan gần như mỗi ngày đều có thịt ăn, cho dù là một thiếu niên gầy gò đi nữa, nhờ ăn uống và luyện tập cơ thể chắc chắn sẽ cường tráng lên, huống chi Tào Tráng vốn dĩ đã to khỏe như trâu rồi, tầm này thì khối đá hơn 300 cân cậu ta cũng có thể nhẹ nhàng nâng được ấy chứ.

Tào Tráng cũng nói: “Doanh trại chúng tôi đúng là đang thiếu người nhưng không phải ai cũng có thể tùy tiện gia nhập.”

Lưu Trạm nói: “Ta sắp xếp người chăm lo cho cuộc sống hàng này của đệ, thằng nhóc đó tên là Lý A Tam, là tân binh thừa kế của một lão binh, mới 13 tuổi còn quá nhỏ nên không đi theo huấn luyện được, đệ có gì cần làm thì cứ sai nó. Ngoài ra còn có Văn Thanh Sơn và Trương Tiểu Mãn, hai người bọn họ là thủ hạ của ta, tạm thời đang quản lý ghi chép sổ sách của doanh, hôm nay muộn rồi nên không cần gặp vội, đệ nghỉ ngơi đi.”

Thôn dân bốn phía liên tục gật đầu. Những thiếu niên thường ngày hay đi theo Lưu Trạm luôn có thịt khô mang về nhà, hơn nữa nếu tòng quân thì mỗi tháng còn có tiền lương cố định, lắm lúc còn nhiều hơn cả trồng trọt. Giống như nhà Vi Thành Quý kia, một nhà chín miệng ăn nhưng lại chỉ có bốn mẫu ruộng đất, bình thường ăn không đủ no nhưng từ khi con nhà đó đi theo Lưu Trạm, không những ăn đủ no mà còn có tiền thừa may thêm đồ mới, đúng là không thể tưởng tượng được.

Đúng là không nên ru rú mãi ở trong một cái thư viện nhỏ.

“Thằng nhóc nhà tôi cũng vậy.”

Tống Phượng Lâm đặt sách xuống hỏi: “Lưu Trạm… Lưu bách hộ đang làm gì vậy?”

“Phượng Lâm, với tài năng và kiến thức của đệ, bị nhốt trong núi này rất đáng tiếc. Tuy rằng mỗi ngày viết chữ vẽ tranh cũng rất thoải mái nhưng đây chẳng phải là hoạt động của những tiên sinh về già mới làm thôi sao? Đệ còn trẻ mà, phải xông pha chứ.”

“Để đồ lên bàn rồi ngươi lui xuống đi.” Tống Phượng Lâm đang ngồi đọc sách ở cửa sổ, thấy người đi vào chỉ nhìn lướt qua một cái rồi đặt sự tập trung về lại quyển sách trong tay.

Hai người ăn cơm xong đã có người đốt ấm giường đất và đun nước cho Tống Phượng Lâm tắm rửa, chăn chiếu giường nệm cũng toàn là đồ mới.

Thật ra đối với Tống Phượng Lâm mà nói thì ở vị trí thôn Thiên Thương này cũng đã đủ là ở trên núi rồi, nhưng Thông Thiên Quan còn nằm ở vị trí cao hơn nên bọn Lưu Trạm quen nói là lên núi.

Thật ra đối với Tống Phượng Lâm mà nói thì ở vị trí thôn Thiên Thương này cũng đã đủ là ở trên núi rồi, nhưng Thông Thiên Quan còn nằm ở vị trí cao hơn nên bọn Lưu Trạm quen nói là lên núi.

Ở Thông Thiên Quan gần như mỗi ngày đều có thịt ăn, cho dù là một thiếu niên gầy gò đi nữa, nhờ ăn uống và luyện tập cơ thể chắc chắn sẽ cường tráng lên, huống chi Tào Tráng vốn dĩ đã to khỏe như trâu rồi, tầm này thì khối đá hơn 300 cân cậu ta cũng có thể nhẹ nhàng nâng được ấy chứ.

“Thằng nhóc nhà tôi tuy chưa học võ bao giờ nhưng mà người nó săn chắc lắm.” Một phụ nữ đẩy thằng con vừa gầy vừa đen của mình lên trước, cậu nhóc xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng đầu lên.

“Đại Tráng, các đệ dẫn tân binh lên núi trước đi, ta lập tức theo sau.” Dứt lời, Lưu Trạm nhảy lên lưng ngựa, thúc thẳng về hướng nhà mình.

Rừng trúc nhỏ xào xạc trong gió, từ xa hắn đã nhìn thấy một thân ảnh mặc áo màu xanh đứng bên cửa sổ. Năm nay các thành viên nhà họ Lưu ai cũng có một bộ đồ mới, Tống Phượng Lâm đương nhiên cũng không ngoại lệ. Lưu Trạm cảm thấy đối phương rất hợp với màu này, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí khái công tử thế gia, câu mất hồn của hắn.

Khi Lý A Tam ngẩng đầu lên, lập tức ngây ngẩn cả người. Thế gian này sao lại có người đẹp như vậy nhỉ? Lý A Tam đần ra bất động, nó chỉ là một cậu bé nhà quê ngốc nghếch mà thôi, có rất nhiều thứ chưa được nhìn chưa được biết.

Tống Phượng Lâm trầm ngâm, nhưng nếu quan sát kỹ thì sẽ thấy trong mắt y đã có sự dao động.

Lý Tiểu Liên nhìn tên nhóc gầy gò kia, tuy hơi gầy nhưng đủ cao đủ chắc, “Lát nữa chờ đại ca ra quyết định đi, mọi người ai muốn tòng quân thì có thể đứng xếp hàng ở đây chờ.”

“Bách hộ trưởng đã về!”

Hả?

Lưu Trạm bảo Tào Tráng qua chân tường bên kia chuyển một khối đá xây nhà còn dư sang. Khối đá này nặng khoảng chừng 200 cân, Tào Tráng nhẹ nhàng nâng qua đỉnh đầu trong tiếng kinh hô của thôn dân.

Lưu Trạm lại nói: “Ta đã lệnh cho binh lính xây dựng và sửa sang cơ sở vật chất đâu ra đấy rồi, trên núi không thiếu quân, chỉ thiếu nhân tài, đệ cũng biết mà. Đám bọn ta chỉ có mỗi Văn Thanh Sơn là có thể miễn cưỡng ghi chép sổ sách được, ta tính được việc lớn nhưng việc nhỏ thì tùy tiện, về sau chuyện quản lý lương thảo quân nhu khó tránh khỏi hỗn loạn, nếu có đệ tới chủ trì đại cục thì tốt quá rồi, mọi việc trong doanh ta sẽ nghe theo đệ.”

Lưu Trạm nhoài người tiến gần hơn về phía Tống Phượng Lâm, “Lên núi đi, nếu không thích ta tuyệt đối không giữ đệ lại, đệ muốn thế nào thì là thế đó.”

“Ta biết rồi, ngươi lui trước đi.” Tống Phượng Lâm vốn dĩ muốn Lưu Trạm dẫn mình đi xem xét một chút, nghĩ lại lại thấy có lẽ không cần thiết phải vội vàng như vậy, kết quả vừa nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đã có mặt.

Tào Minh đã sai người dọn đồ ăn lên phòng chính. Bữa tối có thịt lợn rừng kho tàu, gà rừng hầm củ mài, trứng rán và canh rau dại, còn có cả cơm trộn gạo với ngũ cốc.

Lưu Trạm lập tức nói tiếp: “Đi qua đó vài ngày đi, nếu không quen thì ta sẽ đưa đệ xuống núi, được không?”

Tào Tráng cũng nói: “Doanh trại chúng tôi đúng là đang thiếu người nhưng không phải ai cũng có thể tùy tiện gia nhập.”

“Từ từ đã.”

Lưu Trạm lại nói: “Sáng hôm nay ta đã thông báo với mọi người rồi, về sau mọi việc ở trong doanh cần người ra quyết định thì tìm đệ, còn ta chỉ lo chuyện huấn luyện binh lính và tác chiến với bên ngoài thôi.”

Trương Tiểu Mãn và Văn Thanh Sơn vội vàng chắp tay thi lễ: “Diện kiến Tống tiên sinh.”

Lưu Trạm nói: “Đi từ Thông Thiên Quan tới thôn trang của nước Yến chỉ mất khoảng hai canh giờ đi bộ, hôm nay trời sắp tối rồi, mai ta lại dẫn đệ đi xem tiếp.”

“Tống tiên sinh có hài lòng không?” Lưu Trạm mỉm cười hỏi.

Dọc bờ ruộng, Lưu Trạm nắm cương ngựa sóng vai đi bên cạnh Tống Phượng Lâm. Con ngựa nhàn nhã chở hành lý của Tống Phượng Lâm, thỉnh thoảng phất đuôi một cái.

Lưu Trạm dẫn ngựa đi trên con đường núi, Tống Phượng Lâm không cần nhìn đường nữa, chuyển sang nhàn nhã thưởng thức phong cảnh ven đường. Đúng là Lưu Trạm không nói dối, cảnh sắc ở Thông Thiên Phong rất đẹp, có những khối đá hình thù kỳ lạ, rừng thông bạt ngàn, mây mờ phiêu lãng, có cả thác nước đổ từ trên cao xuống, hoa nở rực rỡ, bầu không khí trong lành và mát mẻ, gột rửa tinh thần.

Tào Tráng cũng nói: “Doanh trại chúng tôi đúng là đang thiếu người nhưng không phải ai cũng có thể tùy tiện gia nhập.”

Thôn dân bốn phía liên tục gật đầu. Những thiếu niên thường ngày hay đi theo Lưu Trạm luôn có thịt khô mang về nhà, hơn nữa nếu tòng quân thì mỗi tháng còn có tiền lương cố định, lắm lúc còn nhiều hơn cả trồng trọt. Giống như nhà Vi Thành Quý kia, một nhà chín miệng ăn nhưng lại chỉ có bốn mẫu ruộng đất, bình thường ăn không đủ no nhưng từ khi con nhà đó đi theo Lưu Trạm, không những ăn đủ no mà còn có tiền thừa may thêm đồ mới, đúng là không thể tưởng tượng được.

Lý Tiểu Liên cũng lớn tiếng hô: “Đứng ngay ngắn! Nếu còn tiếp tục xô đẩy chen chúc thì con trai nhà mấy người khỏi cần tới báo danh nữa!”

Lý Tiểu Liên cũng lớn tiếng hô: “Đứng ngay ngắn! Nếu còn tiếp tục xô đẩy chen chúc thì con trai nhà mấy người khỏi cần tới báo danh nữa!”

Lưu Trạm ngước lên nhìn Tống Phượng Lâm, thấy y đang ngắm cảnh đến mê muội, thầm nghĩ có lẽ khả năng y chịu ở lại đã tăng thêm vài phần rồi.

Cuối cùng Tống Phượng Lâm cũng đồng ý, “Được rồi, để ta đi xin phép cha đã.”

Khi y phục hồi tinh thần thì Lưu Trạm đã về phòng mình rồi. Trong phòng Lưu Trạm không có nước tắm mà chỉ có một chậu nước ấm nhỏ để rửa mặt rửa chân mà thôi. Về tới phòng, Lưu Trạm vui vẻ vắt khăn rửa mặt rồi cởi đồ lau người.

Càng ngày càng có nhiều thôn dân dẫn con nhà mình tới trước cổng nhà họ Lưu, lúc Lưu Trạm đi ra, nhìn thế trận trước mặt cũng hơi bất ngờ.

Lưu Trạm há hốc miệng, hình như chỉ có một mình hắn đơn phương cho rằng vị công tử này cần được chăm sóc thì phải, thực ra kỹ thuật cưỡi ngựa của Tống Phượng Lâm rất tốt.

Lý A Tam cùng tay cùng chân bước đi, bày bữa sáng lên bàn gỗ.

Trời mới tờ mờ sáng, Thông Thiên Quan vẫn còn bị sương mù dày đặc bao phủ, bỗng nhiên có một tiếng chuông vang lên, binh lính lục tục thức dậy và ra thao trường tập luyện. Đầu tiên là chạy bộ xung quanh hai mươi vòng, luyện quyền cước nửa canh giờ, luyện thương đao nửa canh giờ nữa mới kết thúc hoạt động tập thể dục buổi sáng, tới nhà ăn ăn sáng.

Tào Tráng tiến lên giải thích: “Thủ lĩnh, bọn họ đều là những người trong thôn, muốn đề cử con nhà mình tòng quân.”

“Đệ pha trà rất ngon, không đậm không nhạt.” Lưu Trạm cười ha ha, ngồi xuống bên cạnh Tống Phượng Lâm, “Đây là Thanh Sơn và Tiểu Mãn, tuy rằng mọi người đã quen biết, bình thường làm anh em chơi đùa cùng nhau nhưng chính sự là chính sự, nếu hai đứa nhóc này không nghe lời thì đệ cứ mẳng thẳng, không cần phải khách khí.”

Dọc bờ ruộng, Lưu Trạm nắm cương ngựa sóng vai đi bên cạnh Tống Phượng Lâm. Con ngựa nhàn nhã chở hành lý của Tống Phượng Lâm, thỉnh thoảng phất đuôi một cái.

Lưu Trạm nói tiếp: “Ta định bảo bọn họ gọi đệ là Tống sư gia, nhưng mà gọi Tống sư gia nghe già quá, nhân vật tựa trích tiên như Tống tiên sinh của chúng ta đâu có già như vậy, cho nên cứ gọi đệ là Tống tiên sinh thôi.”

Tống Phượng Lâm trầm ngâm, nhưng nếu quan sát kỹ thì sẽ thấy trong mắt y đã có sự dao động.

“Dưới trướng Lưu bách hộ còn cần thêm người à? Thằng nhóc nhà tôi đã từng đi theo Lưu đại nhân tập võ mấy hôm ở sân phơi lúa bên kia ấy.”

Từ khi quân Yến xuôi xuống phía nam tấn công bình nguyên Thương Hà, kéo theo thuế má tăng thêm, mặc dù Phái Vạn Thiện đã ứng phó với quan trên và tuyên bố rằng thuế sẽ không tăng thêm nữa nhưng cuộc sống của những người nông dân vẫn gian nan như cũ. Bọn họ không phải là không nghĩ tới chuyện để con nhà mình đi tòng quân, thời buổi này không phải muốn tòng quân là có thể tòng quân, mặt khác, tòng quân cũng không đồng nghĩa với việc có cơm no áo ấm.

Tào Tráng tiến lên giải thích: “Thủ lĩnh, bọn họ đều là những người trong thôn, muốn đề cử con nhà mình tòng quân.”

Nghe xong yêu cầu của Lưu Trạm, bốn phía lại nổi lên tiếng xì xào, có người xung phong giơ tay hỏi: “Xin hỏi đại nhân, nâng khối đá trăm cân có cần phải nâng qua đỉnh đầu không?”

Đương nhiên sau khi những người này nhập doanh, Lưu Trạm sẽ bảo Văn Thanh Sơn đi kiểm tra lại từng hộ gia đình tân binh, những tân binh này về sau sẽ là thân binh của Lưu Trạm, vì vậy xuất thân cần phải rõ ràng minh bạch.

Cây hoa sơn trà bị Lưu Trạm vặt sắp trụi, lá cây nằm la liệt dưới gốc, có lẽ là do đau lòng cho cái cây này nên Tống Phượng Lâm quyết định dừng bút.

Lúc này Tống Phượng Lâm cũng vừa đi ra, nghe Tào Tráng nói vậy, y trêu chọc: “Uy danh của Lưu bách hộ truyền được xa ghê nha.”

“Thằng nhóc nhà tôi cũng vậy.”

Lưu Trạm thầm cười to trong lòng, nói: “Đi, ăn cơm thôi.”

“Huyện nha cấp cho ta một con ngựa, con ngựa đó vừa đẹp vừa khỏe, đang buộc ở cổng rồi, đệ có thể cưỡi ngựa lên núi, không cần phải đi bộ, chẳng mấy chốc là đến nơi.”

Lý A Tam vội vàng quay người qua.

Không ngờ Tống Phượng Lâm bình thường vẫn luôn lạnh lùng lại có lúc pha trò thế này, Lưu Trạm không nhịn được cười, nói: “Nếu đã vậy thì để ta xem thử qua một lượt, gặp được hạt giống tốt thì sẽ mang đi luôn.”

Đương nhiên sau khi những người này nhập doanh, Lưu Trạm sẽ bảo Văn Thanh Sơn đi kiểm tra lại từng hộ gia đình tân binh, những tân binh này về sau sẽ là thân binh của Lưu Trạm, vì vậy xuất thân cần phải rõ ràng minh bạch.

“Tống tiên sinh, mời.” Lưu Trạm cong khóe môi, làm một động tác “xin mời”, bộ dáng cực kỳ lịch sự.

“Tạ ơn bách hộ! Tạ ơn bách hộ!” Thôn dân bốn phía lập tức xôn xao, xô đẩy tranh nhau tới đứng trước mặt Lưu Trạm.

“Lui hết ra sau! Không được ồn ào!” Tào Tráng hô to một tiếng, bầu không khí lập tức yên lặng trở lại.

Tiếng tăm binh doanh của Lưu Trạm chưa phổ biến ở huyện Võ Nguyên nhưng nổi danh khắp làng trên xóm dưới thôn Thiên Thương, chỉ cần một đứa trẻ đủ dũng mãnh đủ chăm chỉ là có thể nuôi sống được một nhà!

“Tống tiên sinh, tiểu nhân mang cơm tới cho ngài.” Lý A Tam cẩn thận gõ cửa, được người bên trong cho phép mới mở cửa đi vào. Mấy chuyện quy củ hầu hạ này là do chính Lưu đại nhân dạy nó, cũng không biết vị tiên sinh ở bên trong là người thế nào mà được Lưu đại nhân coi trọng như vậy.

“Lui hết ra sau! Không được ồn ào!” Tào Tráng hô to một tiếng, bầu không khí lập tức yên lặng trở lại.

Thông Thiên Quan tọa lạc gần như ở đỉnh cao nhất, có thể nhìn thấy không ít đỉnh núi nhỏ khác. Đứng ở cổng thành Thông Thiên Quan nhìn về hướng Đại Sở sẽ thấy những dãy núi kéo dài không nhìn được điểm cuối, nhìn về phía nước Yến là sườn và đồi núi, khi mây mù tan bớt là có thể nhìn thấy thôn xóm của người Yến.

Đi gần đến rừng cây, Lưu Trạm vươn tay về phía Tống Phượng Lâm, “Ta đỡ đệ lên ngựa, đường núi không dễ đi đâu, đệ nhớ ngồi vững vào.”

Càng ngày càng có nhiều thôn dân dẫn con nhà mình tới trước cổng nhà họ Lưu, lúc Lưu Trạm đi ra, nhìn thế trận trước mặt cũng hơi bất ngờ.

Lúc này Tống Phượng Lâm cũng vừa đi ra, nghe Tào Tráng nói vậy, y trêu chọc: “Uy danh của Lưu bách hộ truyền được xa ghê nha.”

Lý A Tam không dám ngẩng đầu lên, đáp: “Bây giờ bách hộ trưởng có lẽ đã ăn xong bữa sáng, thường ngày sẽ tiếp tục ra thao trường huấn luyện.”

Lúc này trời đã tối hẳn. Tào Minh biết Lưu Trạm đã quay lại nên dẫn vài người đi qua, cầm đuốc chiếu sáng đường đi cho bọn họ, “Thủ lĩnh, đệ ra dặn dò đầu bếp chuẩn bị đồ ăn cho huynh và Tống tiên sinh đón gió tẩy trần, phòng của Tống tiên sinh cũng đã được quét dọn sạch sẽ rồi, đệ cũng đã lên núi kiếm đào rừng mai rừng về trồng.”

Tống Phượng Lâm thầm kinh ngạc. Y tưởng rằng Lưu Trạm chỉ nhất thời hứa hẹn để dụ dỗ mình lên núi mà thôi, không ngờ hắn thực sự nói được làm được. Trái tim lạnh băng của Tống Phượng Lâm bị một loại cảm xúc không tên ấm áp nào đó làm cho cảm động.

Trước khi Lưu Trạm đến Thông Thiên Quan, nơi này chỉ là một đống đổ ngã rách nát, hắn không hề do dự bắt đầu kế hoạch cải tạo sửa chữa Thông Thiên Quan. Vốn dĩ Thông Thiên Quan chỉ là một cái cổng đá và hai dãy tường thành thấp bé quay mặt về phía nước Yến, Lưu Trạm lệnh cho binh lính xây thêm một cái tường thành ở phía đối diện nước Sở, làm một cái ủng thành* bọc Thông Thiên Quan lại.

Lý Tiểu Liên cũng lớn tiếng hô: “Đứng ngay ngắn! Nếu còn tiếp tục xô đẩy chen chúc thì con trai nhà mấy người khỏi cần tới báo danh nữa!”

Lúc này trời đã tối hẳn. Tào Minh biết Lưu Trạm đã quay lại nên dẫn vài người đi qua, cầm đuốc chiếu sáng đường đi cho bọn họ, “Thủ lĩnh, đệ ra dặn dò đầu bếp chuẩn bị đồ ăn cho huynh và Tống tiên sinh đón gió tẩy trần, phòng của Tống tiên sinh cũng đã được quét dọn sạch sẽ rồi, đệ cũng đã lên núi kiếm đào rừng mai rừng về trồng.”

“Đi hết con đường ruộng này là tới đường lên núi.” Lưu Trạm chỉ về rừng cây ở phía xa.

Lưu Trạm thầm cười to trong lòng, nói: “Đi, ăn cơm thôi.”

Ngắm một lúc, Lưu Trạm đi tới dựa vào bệ cửa sổ, một tay mân mê cây hoa sơn trà đặt bên cạnh, thận trọng mở lời: “Hôm nay ta phải đi rồi, lần trước ta nói đã xây một phòng sách đệ còn nhớ không? Ta còn gieo cả hoa và cây xung quanh, nhất định đệ sẽ thích.”

Tống Phượng Lâm không đáp, tiếp tục luyện chữ.

Mọi người quay qua quay lại nhìn nhau, lần lượt tự giác lùi ra phía sau mấy bước.

Hoạt động chiêu mộ tân binh của Lưu Trạm gây chấn động không nhỏ, thôn xóm trong khắp huyện bàn tán sôi nổi. Những người trong nhà có nhiều con, việc nhà nông không cần tới vội vàng dẫn theo con mình tới sân phơi lúa của thôn Thiên Thương.

Cuối cùng Tống Phượng Lâm cũng đồng ý, “Được rồi, để ta đi xin phép cha đã.”

Lưu Trạm gật đầu: “Làm tốt lắm, nếu Tống tiên sinh hài lòng nhất định sẽ có thưởng cho các đệ.”

Lưu Trạm nói: “Ta sắp xếp người chăm lo cho cuộc sống hàng này của đệ, thằng nhóc đó tên là Lý A Tam, là tân binh thừa kế của một lão binh, mới 13 tuổi còn quá nhỏ nên không đi theo huấn luyện được, đệ có gì cần làm thì cứ sai nó. Ngoài ra còn có Văn Thanh Sơn và Trương Tiểu Mãn, hai người bọn họ là thủ hạ của ta, tạm thời đang quản lý ghi chép sổ sách của doanh, hôm nay muộn rồi nên không cần gặp vội, đệ nghỉ ngơi đi.”

Lưu Trạm tự mình dẫn Trương Tiểu Mãn và Văn Thanh Sơn tới.

Lưu Trạm nói: “Người nào phù hợp với những điều kiện sau đây là có thể nhập doanh. Thứ nhất, tuổi từ 16 đến 25, thứ hai, cao từ bảy thước trở lên, có thể nâng được một tảng đá nặng trăm cân, thứ ba, phải là người thuộc các thôn mười tám dặm xung quanh đây, có cha mẹ hoặc người thân đã đồng ý cho tòng quân.”

Ngắm một lúc, Lưu Trạm đi tới dựa vào bệ cửa sổ, một tay mân mê cây hoa sơn trà đặt bên cạnh, thận trọng mở lời: “Hôm nay ta phải đi rồi, lần trước ta nói đã xây một phòng sách đệ còn nhớ không? Ta còn gieo cả hoa và cây xung quanh, nhất định đệ sẽ thích.”

Thật ra đối với Tống Phượng Lâm mà nói thì ở vị trí thôn Thiên Thương này cũng đã đủ là ở trên núi rồi, nhưng Thông Thiên Quan còn nằm ở vị trí cao hơn nên bọn Lưu Trạm quen nói là lên núi.

Không ngờ Tống Phượng Lâm bình thường vẫn luôn lạnh lùng lại có lúc pha trò thế này, Lưu Trạm không nhịn được cười, nói: “Nếu đã vậy thì để ta xem thử qua một lượt, gặp được hạt giống tốt thì sẽ mang đi luôn.”

“Đại Tráng, các đệ dẫn tân binh lên núi trước đi, ta lập tức theo sau.” Dứt lời, Lưu Trạm nhảy lên lưng ngựa, thúc thẳng về hướng nhà mình.

Lưu Trạm bị trừng, cười càng to hơn, “Đi thôi, hôm nay là ngày đầu tiên tân binh nhập doanh, đi qua xem thử.”

Nghe xong yêu cầu của Lưu Trạm, bốn phía lại nổi lên tiếng xì xào, có người xung phong giơ tay hỏi: “Xin hỏi đại nhân, nâng khối đá trăm cân có cần phải nâng qua đỉnh đầu không?”

“Còn chưa đi à? Chẳng phải huynh nói là sẽ dắt ngựa cho ta sao?” Đối phương lạnh lùng cất tiếng, cằm hơi nâng lên, phong thái kiêu ngạo, nhắc nhở người nào đó vẫn đang đần người ra mau chóng hầu hạ mình.

Tống Phượng Lâm gật đầu.

Hình như là do Lưu Trạm thường xuyên tổ chức săn lợn rừng nên ở huyện thành bắt đầu xuất hiện một số nhà chuyên thu mua thịt lợn rừng phơi khô, mang đến Trung Nguyên bán lại. Một cân thu mua với giá 25 văn tiền, giá cả tuy thấp nhưng lợi ở chỗ có thể bán ngay và luôn bất cứ lúc nào.

Ở đằng sau doanh trại của binh lính, Lưu Trạm xây một cái tiểu viện, dựng một ngôi nhà bằng đá, bên trong có hai phòng, phòng chính và phòng ngủ. Hai căn phòng này còn lớn hơn cả mấy căn phòng của nhà họ Lưu, mọi đồ dùng cũng đều có đủ.

Hình như là do Lưu Trạm thường xuyên tổ chức săn lợn rừng nên ở huyện thành bắt đầu xuất hiện một số nhà chuyên thu mua thịt lợn rừng phơi khô, mang đến Trung Nguyên bán lại. Một cân thu mua với giá 25 văn tiền, giá cả tuy thấp nhưng lợi ở chỗ có thể bán ngay và luôn bất cứ lúc nào.

Lưu Trạm chăm chú nhìn đối phương, muốn khắc sâu dáng vẻ này của y vào lòng. Hắn cảm thấy tim mình như đang bị một cái móng vuốt cào cào, vừa nhột vừa ngứa.

“Dưới trướng Lưu bách hộ còn cần thêm người à? Thằng nhóc nhà tôi đã từng đi theo Lưu đại nhân tập võ mấy hôm ở sân phơi lúa bên kia ấy.”

Nghe xong yêu cầu của Lưu Trạm, bốn phía lại nổi lên tiếng xì xào, có người xung phong giơ tay hỏi: “Xin hỏi đại nhân, nâng khối đá trăm cân có cần phải nâng qua đỉnh đầu không?”

Nâng một tảng đá trăm cân không khó, chỉ bằng khoảng cân nặng của một người, nhưng nâng qua đỉnh đầu thì không phải ai cũng làm được.

Chạng vạng hai người mới tới Thông Thiên Quan. Nơi này bị những cây thông to lớn không biết đã bao nhiêu tuổi che khuất, mãi đến khi tiến lại gần Tống Phượng Lâm mới nhìn thấy một cái cổng thành ở đằng sau hàng thông.

Tống Phượng Lâm không đáp, tiếp tục luyện chữ.

“Không cần nâng qua đỉnh đầu.”

Tống Phượng Lâm nhìn đến xuất thần.

Mọi người quay qua quay lại nhìn nhau, lần lượt tự giác lùi ra phía sau mấy bước.

Tống Phượng Lâm cạn lời lắc đầu, đi về phía Lưu Trạm hướng dẫn, leo từng bậc thang lên cổng thành, phóng ánh mắt nhìn ra xa, lập tức nhìn thấy sân huấn luyện rộng rãi, dãy nhà ở và một số khu vực đang xây dựng của doanh trại.

Lúc này trời đã tối hẳn. Tào Minh biết Lưu Trạm đã quay lại nên dẫn vài người đi qua, cầm đuốc chiếu sáng đường đi cho bọn họ, “Thủ lĩnh, đệ ra dặn dò đầu bếp chuẩn bị đồ ăn cho huynh và Tống tiên sinh đón gió tẩy trần, phòng của Tống tiên sinh cũng đã được quét dọn sạch sẽ rồi, đệ cũng đã lên núi kiếm đào rừng mai rừng về trồng.”

“Không cần nâng qua đỉnh đầu.”

“Lui hết ra sau! Không được ồn ào!” Tào Tráng hô to một tiếng, bầu không khí lập tức yên lặng trở lại.

Nâng một tảng đá trăm cân không khó, chỉ bằng khoảng cân nặng của một người, nhưng nâng qua đỉnh đầu thì không phải ai cũng làm được.

“Tống tiên sinh có hài lòng không?” Lưu Trạm mỉm cười hỏi.

Khi y phục hồi tinh thần thì Lưu Trạm đã về phòng mình rồi. Trong phòng Lưu Trạm không có nước tắm mà chỉ có một chậu nước ấm nhỏ để rửa mặt rửa chân mà thôi. Về tới phòng, Lưu Trạm vui vẻ vắt khăn rửa mặt rồi cởi đồ lau người.

Tống Phượng Lâm gật đầu.

Lưu Trạm bảo Tào Tráng qua chân tường bên kia chuyển một khối đá xây nhà còn dư sang. Khối đá này nặng khoảng chừng 200 cân, Tào Tráng nhẹ nhàng nâng qua đỉnh đầu trong tiếng kinh hô của thôn dân.

Tống Phượng Lâm tránh khỏi tay của Lưu Trạm, quay sang lưu loát tự leo lên ngựa, dáng vẻ hoàn toàn quen thuộc, ngồi thẳng lưng vững vàng.

Lưu Trạm phấn khởi đến mức suýt nhảy lên tại chỗ, “Được được, ta đi cùng đệ.”

“Đệ còn chưa lên núi chỗ đó bao giờ, phong cảnh ở Thông Thiên Quan không giống ở đây, rất có lợi cho sở thích vẽ tranh của đệ.”

Lưu Trạm mặc bộ binh phục của bách hộ trưởng, bên cạnh có ba người là Tào Tráng, Lý Tiểu Liên và Trương Tiểu Mãn cũng mặc binh phục, thắt lưng đeo trường đao.

Không ngoài dự đoán, Tống Nghi Quân rất tán thành chuyện con trai mình theo Lưu Trạm lên núi, chỉ có Lưu Học Uyên vẫn còn hơi băn khoăn, liên tục dặn dò Lưu Trạm phải chăm sóc Tống Phượng Lâm chu đáo.

Lưu Trạm nhoài người tiến gần hơn về phía Tống Phượng Lâm, “Lên núi đi, nếu không thích ta tuyệt đối không giữ đệ lại, đệ muốn thế nào thì là thế đó.”

Ở Thông Thiên Quan gần như mỗi ngày đều có thịt ăn, cho dù là một thiếu niên gầy gò đi nữa, nhờ ăn uống và luyện tập cơ thể chắc chắn sẽ cường tráng lên, huống chi Tào Tráng vốn dĩ đã to khỏe như trâu rồi, tầm này thì khối đá hơn 300 cân cậu ta cũng có thể nhẹ nhàng nâng được ấy chứ.

Tống Phượng Lâm trầm ngâm, nhưng nếu quan sát kỹ thì sẽ thấy trong mắt y đã có sự dao động.

“Để đồ lên bàn rồi ngươi lui xuống đi.” Tống Phượng Lâm đang ngồi đọc sách ở cửa sổ, thấy người đi vào chỉ nhìn lướt qua một cái rồi đặt sự tập trung về lại quyển sách trong tay.

“Đệ còn chưa lên núi chỗ đó bao giờ, phong cảnh ở Thông Thiên Quan không giống ở đây, rất có lợi cho sở thích vẽ tranh của đệ.”

Tào Minh đã sai người dọn đồ ăn lên phòng chính. Bữa tối có thịt lợn rừng kho tàu, gà rừng hầm củ mài, trứng rán và canh rau dại, còn có cả cơm trộn gạo với ngũ cốc.

Tống Phượng Lâm tránh khỏi tay của Lưu Trạm, quay sang lưu loát tự leo lên ngựa, dáng vẻ hoàn toàn quen thuộc, ngồi thẳng lưng vững vàng.

Vì để tránh làm phiền giờ học của thư viện Vân Trung, Lưu Trạm yêu cầu mọi người di chuyển sang chỗ sân phơi lúa, lại bảo Lý Tiểu Liên dựng một cây cột cao bảy thước, những người tới báo danh phải đi đo chiều cao, đủ cao rồi thì qua nâng đá, nâng đá qua rồi thì cùng cha mẹ hoặc người thân tới trình bày rõ ràng hoàn cảnh gia đình và nói lời bảo đảm, xong xuôi đâu đấy coi như là đã thông qua.

“Thằng nhóc nhà tôi cũng vậy.”

Đương nhiên sau khi những người này nhập doanh, Lưu Trạm sẽ bảo Văn Thanh Sơn đi kiểm tra lại từng hộ gia đình tân binh, những tân binh này về sau sẽ là thân binh của Lưu Trạm, vì vậy xuất thân cần phải rõ ràng minh bạch.

Hả?

Lần này Lưu Trạm về nhà nghỉ tắm gội còn dẫn theo Tào Tráng, Lý Tiểu Liên và Trương Tiểu Mãn. Ba người đi truyền tin tức trưng binh khắp các thôn. Ngày hôm sau, cổng nhà họ Lưu bị các thôn dân quây kín tầng tầng, thỉnh thoảng còn có người đánh bạo bước vào hỏi thăm.

Tống Phượng Lâm vẫn không trả lời.

Lưu Trạm thầm cười to trong lòng, nói: “Đi, ăn cơm thôi.”

Lưu Trạm há hốc miệng, hình như chỉ có một mình hắn đơn phương cho rằng vị công tử này cần được chăm sóc thì phải, thực ra kỹ thuật cưỡi ngựa của Tống Phượng Lâm rất tốt.

Lưu Trạm bảo Tào Tráng qua chân tường bên kia chuyển một khối đá xây nhà còn dư sang. Khối đá này nặng khoảng chừng 200 cân, Tào Tráng nhẹ nhàng nâng qua đỉnh đầu trong tiếng kinh hô của thôn dân.

Lưu Trạm bảo Tào Tráng qua chân tường bên kia chuyển một khối đá xây nhà còn dư sang. Khối đá này nặng khoảng chừng 200 cân, Tào Tráng nhẹ nhàng nâng qua đỉnh đầu trong tiếng kinh hô của thôn dân.

Thông Thiên Quan tọa lạc gần như ở đỉnh cao nhất, có thể nhìn thấy không ít đỉnh núi nhỏ khác. Đứng ở cổng thành Thông Thiên Quan nhìn về hướng Đại Sở sẽ thấy những dãy núi kéo dài không nhìn được điểm cuối, nhìn về phía nước Yến là sườn và đồi núi, khi mây mù tan bớt là có thể nhìn thấy thôn xóm của người Yến.

Văn Thanh Sơn thi rớt tú tài, cậu ta chủ động tới tìm Lưu Trạm, nói muốn tới Thông Thiên Quan hỗ trợ. Lưu Trạm xác thật đang thiếu người nên cũng đã đồng ý.

Tiếng tăm binh doanh của Lưu Trạm chưa phổ biến ở huyện Võ Nguyên nhưng nổi danh khắp làng trên xóm dưới thôn Thiên Thương, chỉ cần một đứa trẻ đủ dũng mãnh đủ chăm chỉ là có thể nuôi sống được một nhà!

Hình như là do Lưu Trạm thường xuyên tổ chức săn lợn rừng nên ở huyện thành bắt đầu xuất hiện một số nhà chuyên thu mua thịt lợn rừng phơi khô, mang đến Trung Nguyên bán lại. Một cân thu mua với giá 25 văn tiền, giá cả tuy thấp nhưng lợi ở chỗ có thể bán ngay và luôn bất cứ lúc nào.

Hoạt động chiêu mộ tân binh của Lưu Trạm gây chấn động không nhỏ, thôn xóm trong khắp huyện bàn tán sôi nổi. Những người trong nhà có nhiều con, việc nhà nông không cần tới vội vàng dẫn theo con mình tới sân phơi lúa của thôn Thiên Thương.

Gần đến giờ xuất phát, Lưu Trạm đứng cạnh ngựa vuốt ve, trong lòng vẫn chưa buông xuống được người kia.

Dọc bờ ruộng, Lưu Trạm nắm cương ngựa sóng vai đi bên cạnh Tống Phượng Lâm. Con ngựa nhàn nhã chở hành lý của Tống Phượng Lâm, thỉnh thoảng phất đuôi một cái.

“Ngon lắm, còn không?”

Tào Tráng cũng nói: “Doanh trại chúng tôi đúng là đang thiếu người nhưng không phải ai cũng có thể tùy tiện gia nhập.”

Tống Phượng Lâm rót thêm cho hắn một ly nữa.

Lưu Trạm lại nói: “Sáng hôm nay ta đã thông báo với mọi người rồi, về sau mọi việc ở trong doanh cần người ra quyết định thì tìm đệ, còn ta chỉ lo chuyện huấn luyện binh lính và tác chiến với bên ngoài thôi.”

Lý A Tam không dám ngẩng đầu lên, đáp: “Bây giờ bách hộ trưởng có lẽ đã ăn xong bữa sáng, thường ngày sẽ tiếp tục ra thao trường huấn luyện.”

Từ khi quân Yến xuôi xuống phía nam tấn công bình nguyên Thương Hà, kéo theo thuế má tăng thêm, mặc dù Phái Vạn Thiện đã ứng phó với quan trên và tuyên bố rằng thuế sẽ không tăng thêm nữa nhưng cuộc sống của những người nông dân vẫn gian nan như cũ. Bọn họ không phải là không nghĩ tới chuyện để con nhà mình đi tòng quân, thời buổi này không phải muốn tòng quân là có thể tòng quân, mặt khác, tòng quân cũng không đồng nghĩa với việc có cơm no áo ấm.

Lý A Tam vội vàng quay người qua.

Tiếng tăm binh doanh của Lưu Trạm chưa phổ biến ở huyện Võ Nguyên nhưng nổi danh khắp làng trên xóm dưới thôn Thiên Thương, chỉ cần một đứa trẻ đủ dũng mãnh đủ chăm chỉ là có thể nuôi sống được một nhà!

Lý A Tam cùng tay cùng chân bước đi, bày bữa sáng lên bàn gỗ.

Hình như là do Lưu Trạm thường xuyên tổ chức săn lợn rừng nên ở huyện thành bắt đầu xuất hiện một số nhà chuyên thu mua thịt lợn rừng phơi khô, mang đến Trung Nguyên bán lại. Một cân thu mua với giá 25 văn tiền, giá cả tuy thấp nhưng lợi ở chỗ có thể bán ngay và luôn bất cứ lúc nào.

Lưu Trạm nói: “Người nào phù hợp với những điều kiện sau đây là có thể nhập doanh. Thứ nhất, tuổi từ 16 đến 25, thứ hai, cao từ bảy thước trở lên, có thể nâng được một tảng đá nặng trăm cân, thứ ba, phải là người thuộc các thôn mười tám dặm xung quanh đây, có cha mẹ hoặc người thân đã đồng ý cho tòng quân.”

Càng ngày càng có nhiều thôn dân dẫn con nhà mình tới trước cổng nhà họ Lưu, lúc Lưu Trạm đi ra, nhìn thế trận trước mặt cũng hơi bất ngờ.

Thôn dân bốn phía liên tục gật đầu. Những thiếu niên thường ngày hay đi theo Lưu Trạm luôn có thịt khô mang về nhà, hơn nữa nếu tòng quân thì mỗi tháng còn có tiền lương cố định, lắm lúc còn nhiều hơn cả trồng trọt. Giống như nhà Vi Thành Quý kia, một nhà chín miệng ăn nhưng lại chỉ có bốn mẫu ruộng đất, bình thường ăn không đủ no nhưng từ khi con nhà đó đi theo Lưu Trạm, không những ăn đủ no mà còn có tiền thừa may thêm đồ mới, đúng là không thể tưởng tượng được.

Vì để tránh làm phiền giờ học của thư viện Vân Trung, Lưu Trạm yêu cầu mọi người di chuyển sang chỗ sân phơi lúa, lại bảo Lý Tiểu Liên dựng một cây cột cao bảy thước, những người tới báo danh phải đi đo chiều cao, đủ cao rồi thì qua nâng đá, nâng đá qua rồi thì cùng cha mẹ hoặc người thân tới trình bày rõ ràng hoàn cảnh gia đình và nói lời bảo đảm, xong xuôi đâu đấy coi như là đã thông qua.

“Bách hộ trưởng đã về!”

Lưu Trạm há hốc miệng, hình như chỉ có một mình hắn đơn phương cho rằng vị công tử này cần được chăm sóc thì phải, thực ra kỹ thuật cưỡi ngựa của Tống Phượng Lâm rất tốt.

Lưu Trạm thông báo cho nhóm tân binh đã vượt qua vòng sơ tuyển ba ngày sau tập hợp, đến lúc đó tất cả mọi người cùng nhau lên núi.

Lưu Trạm nói: “Người nào phù hợp với những điều kiện sau đây là có thể nhập doanh. Thứ nhất, tuổi từ 16 đến 25, thứ hai, cao từ bảy thước trở lên, có thể nâng được một tảng đá nặng trăm cân, thứ ba, phải là người thuộc các thôn mười tám dặm xung quanh đây, có cha mẹ hoặc người thân đã đồng ý cho tòng quân.”

Lưu Trạm buộc ngựa vào cây hồng trước cổng, bước hai ba bước dài đi thẳng vào hậu viện.

“Bách hộ trưởng đã về!”

Lưu Trạm lại nói: “Ta đã lệnh cho binh lính xây dựng và sửa sang cơ sở vật chất đâu ra đấy rồi, trên núi không thiếu quân, chỉ thiếu nhân tài, đệ cũng biết mà. Đám bọn ta chỉ có mỗi Văn Thanh Sơn là có thể miễn cưỡng ghi chép sổ sách được, ta tính được việc lớn nhưng việc nhỏ thì tùy tiện, về sau chuyện quản lý lương thảo quân nhu khó tránh khỏi hỗn loạn, nếu có đệ tới chủ trì đại cục thì tốt quá rồi, mọi việc trong doanh ta sẽ nghe theo đệ.”

“Đi hết con đường ruộng này là tới đường lên núi.” Lưu Trạm chỉ về rừng cây ở phía xa.

Tới ngày nhập doanh đã hẹn, các tân binh đi cùng người nhà, lục tục tới sân phơi lúa tập hợp.

Tiếng tăm binh doanh của Lưu Trạm chưa phổ biến ở huyện Võ Nguyên nhưng nổi danh khắp làng trên xóm dưới thôn Thiên Thương, chỉ cần một đứa trẻ đủ dũng mãnh đủ chăm chỉ là có thể nuôi sống được một nhà!

“Tống tiên sinh, tiểu nhân mang cơm tới cho ngài.” Lý A Tam cẩn thận gõ cửa, được người bên trong cho phép mới mở cửa đi vào. Mấy chuyện quy củ hầu hạ này là do chính Lưu đại nhân dạy nó, cũng không biết vị tiên sinh ở bên trong là người thế nào mà được Lưu đại nhân coi trọng như vậy.

Đúng là không nên ru rú mãi ở trong một cái thư viện nhỏ.

“Tống tiên sinh có hài lòng không?” Lưu Trạm mỉm cười hỏi.

Lưu Trạm mặc bộ binh phục của bách hộ trưởng, bên cạnh có ba người là Tào Tráng, Lý Tiểu Liên và Trương Tiểu Mãn cũng mặc binh phục, thắt lưng đeo trường đao.

Đương nhiên sau khi những người này nhập doanh, Lưu Trạm sẽ bảo Văn Thanh Sơn đi kiểm tra lại từng hộ gia đình tân binh, những tân binh này về sau sẽ là thân binh của Lưu Trạm, vì vậy xuất thân cần phải rõ ràng minh bạch.

Hoạt động chiêu mộ tân binh của Lưu Trạm gây chấn động không nhỏ, thôn xóm trong khắp huyện bàn tán sôi nổi. Những người trong nhà có nhiều con, việc nhà nông không cần tới vội vàng dẫn theo con mình tới sân phơi lúa của thôn Thiên Thương.

Gần đến giờ xuất phát, Lưu Trạm đứng cạnh ngựa vuốt ve, trong lòng vẫn chưa buông xuống được người kia.

Hoạt động chiêu mộ tân binh của Lưu Trạm gây chấn động không nhỏ, thôn xóm trong khắp huyện bàn tán sôi nổi. Những người trong nhà có nhiều con, việc nhà nông không cần tới vội vàng dẫn theo con mình tới sân phơi lúa của thôn Thiên Thương.

Tài nguyên ở quan ải có hạn, binh lính còn bận nhiều chuyện khác, Lưu Trạm thân là thủ lĩnh, lăn lộn cả ngày nên sẽ có người đun nước tắm cho, bây giờ chút ít đặc quyền đó hắn nhường cho Tống Phượng Lâm, tốn không ít tâm huyết dỗ dành người trong lòng.

Lúc này Tống Phượng Lâm cũng vừa đi ra, nghe Tào Tráng nói vậy, y trêu chọc: “Uy danh của Lưu bách hộ truyền được xa ghê nha.”

Lưu Trạm khoát tay, “Đừng làm kinh động đến mọi người, ta dẫn Tống tiên sinh đi xem qua một lượt đã.”

Từ khi quân Yến xuôi xuống phía nam tấn công bình nguyên Thương Hà, kéo theo thuế má tăng thêm, mặc dù Phái Vạn Thiện đã ứng phó với quan trên và tuyên bố rằng thuế sẽ không tăng thêm nữa nhưng cuộc sống của những người nông dân vẫn gian nan như cũ. Bọn họ không phải là không nghĩ tới chuyện để con nhà mình đi tòng quân, thời buổi này không phải muốn tòng quân là có thể tòng quân, mặt khác, tòng quân cũng không đồng nghĩa với việc có cơm no áo ấm.

“Đại Tráng, các đệ dẫn tân binh lên núi trước đi, ta lập tức theo sau.” Dứt lời, Lưu Trạm nhảy lên lưng ngựa, thúc thẳng về hướng nhà mình.

Lưu Trạm nói: “Đi từ Thông Thiên Quan tới thôn trang của nước Yến chỉ mất khoảng hai canh giờ đi bộ, hôm nay trời sắp tối rồi, mai ta lại dẫn đệ đi xem tiếp.”

Lưu Trạm buộc ngựa vào cây hồng trước cổng, bước hai ba bước dài đi thẳng vào hậu viện.

Thông Thiên Quan tọa lạc gần như ở đỉnh cao nhất, có thể nhìn thấy không ít đỉnh núi nhỏ khác. Đứng ở cổng thành Thông Thiên Quan nhìn về hướng Đại Sở sẽ thấy những dãy núi kéo dài không nhìn được điểm cuối, nhìn về phía nước Yến là sườn và đồi núi, khi mây mù tan bớt là có thể nhìn thấy thôn xóm của người Yến.

Mọi người quay qua quay lại nhìn nhau, lần lượt tự giác lùi ra phía sau mấy bước.

“Còn chưa đi à? Chẳng phải huynh nói là sẽ dắt ngựa cho ta sao?” Đối phương lạnh lùng cất tiếng, cằm hơi nâng lên, phong thái kiêu ngạo, nhắc nhở người nào đó vẫn đang đần người ra mau chóng hầu hạ mình.

Rừng trúc nhỏ xào xạc trong gió, từ xa hắn đã nhìn thấy một thân ảnh mặc áo màu xanh đứng bên cửa sổ. Năm nay các thành viên nhà họ Lưu ai cũng có một bộ đồ mới, Tống Phượng Lâm đương nhiên cũng không ngoại lệ. Lưu Trạm cảm thấy đối phương rất hợp với màu này, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí khái công tử thế gia, câu mất hồn của hắn.

“Thằng nhóc nhà tôi tuy chưa học võ bao giờ nhưng mà người nó săn chắc lắm.” Một phụ nữ đẩy thằng con vừa gầy vừa đen của mình lên trước, cậu nhóc xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng đầu lên.

“Dưới trướng Lưu bách hộ còn cần thêm người à? Thằng nhóc nhà tôi đã từng đi theo Lưu đại nhân tập võ mấy hôm ở sân phơi lúa bên kia ấy.”

Ngắm một lúc, Lưu Trạm đi tới dựa vào bệ cửa sổ, một tay mân mê cây hoa sơn trà đặt bên cạnh, thận trọng mở lời: “Hôm nay ta phải đi rồi, lần trước ta nói đã xây một phòng sách đệ còn nhớ không? Ta còn gieo cả hoa và cây xung quanh, nhất định đệ sẽ thích.”

Tống Phượng Lâm không đáp, tiếp tục luyện chữ.

Đúng là không nên ru rú mãi ở trong một cái thư viện nhỏ.

Lưu Trạm phấn khởi đến mức suýt nhảy lên tại chỗ, “Được được, ta đi cùng đệ.”

Tống Phượng Lâm đặt sách xuống hỏi: “Lưu Trạm… Lưu bách hộ đang làm gì vậy?”

“Đệ còn chưa lên núi chỗ đó bao giờ, phong cảnh ở Thông Thiên Quan không giống ở đây, rất có lợi cho sở thích vẽ tranh của đệ.”

Lưu Trạm buộc ngựa vào cây hồng trước cổng, bước hai ba bước dài đi thẳng vào hậu viện.

Từ khi quân Yến xuôi xuống phía nam tấn công bình nguyên Thương Hà, kéo theo thuế má tăng thêm, mặc dù Phái Vạn Thiện đã ứng phó với quan trên và tuyên bố rằng thuế sẽ không tăng thêm nữa nhưng cuộc sống của những người nông dân vẫn gian nan như cũ. Bọn họ không phải là không nghĩ tới chuyện để con nhà mình đi tòng quân, thời buổi này không phải muốn tòng quân là có thể tòng quân, mặt khác, tòng quân cũng không đồng nghĩa với việc có cơm no áo ấm.

“Còn chưa đi à? Chẳng phải huynh nói là sẽ dắt ngựa cho ta sao?” Đối phương lạnh lùng cất tiếng, cằm hơi nâng lên, phong thái kiêu ngạo, nhắc nhở người nào đó vẫn đang đần người ra mau chóng hầu hạ mình.

Chạng vạng hai người mới tới Thông Thiên Quan. Nơi này bị những cây thông to lớn không biết đã bao nhiêu tuổi che khuất, mãi đến khi tiến lại gần Tống Phượng Lâm mới nhìn thấy một cái cổng thành ở đằng sau hàng thông.

“Huyện nha cấp cho ta một con ngựa, con ngựa đó vừa đẹp vừa khỏe, đang buộc ở cổng rồi, đệ có thể cưỡi ngựa lên núi, không cần phải đi bộ, chẳng mấy chốc là đến nơi.”

Sự cảm động nháy mắt tan biến không còn một mảnh, tên lưu manh này… Tống Phượng Lâm tức giận mím môi, trừng mắt với Lưu Trạm.

Lưu Trạm thông báo cho nhóm tân binh đã vượt qua vòng sơ tuyển ba ngày sau tập hợp, đến lúc đó tất cả mọi người cùng nhau lên núi.

Tống Phượng Lâm gật đầu.

Tào Minh đã sai người dọn đồ ăn lên phòng chính. Bữa tối có thịt lợn rừng kho tàu, gà rừng hầm củ mài, trứng rán và canh rau dại, còn có cả cơm trộn gạo với ngũ cốc.

“Thằng nhóc nhà tôi cũng vậy.”

Đi gần đến rừng cây, Lưu Trạm vươn tay về phía Tống Phượng Lâm, “Ta đỡ đệ lên ngựa, đường núi không dễ đi đâu, đệ nhớ ngồi vững vào.”

Cây hoa sơn trà bị Lưu Trạm vặt sắp trụi, lá cây nằm la liệt dưới gốc, có lẽ là do đau lòng cho cái cây này nên Tống Phượng Lâm quyết định dừng bút.

Tống Phượng Lâm thầm kinh ngạc. Y tưởng rằng Lưu Trạm chỉ nhất thời hứa hẹn để dụ dỗ mình lên núi mà thôi, không ngờ hắn thực sự nói được làm được. Trái tim lạnh băng của Tống Phượng Lâm bị một loại cảm xúc không tên ấm áp nào đó làm cho cảm động.

Lưu Trạm lập tức nói tiếp: “Đi qua đó vài ngày đi, nếu không quen thì ta sẽ đưa đệ xuống núi, được không?”

Nâng một tảng đá trăm cân không khó, chỉ bằng khoảng cân nặng của một người, nhưng nâng qua đỉnh đầu thì không phải ai cũng làm được.

Tống Phượng Lâm vẫn không trả lời.

Lưu Trạm khoát tay, “Đừng làm kinh động đến mọi người, ta dẫn Tống tiên sinh đi xem qua một lượt đã.”

“Thằng nhóc nhà tôi tuy chưa học võ bao giờ nhưng mà người nó săn chắc lắm.” Một phụ nữ đẩy thằng con vừa gầy vừa đen của mình lên trước, cậu nhóc xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng đầu lên.

Trương Tiểu Mãn và Văn Thanh Sơn vội vàng chắp tay thi lễ: “Diện kiến Tống tiên sinh.”

Lưu Trạm lại nói: “Ta đã lệnh cho binh lính xây dựng và sửa sang cơ sở vật chất đâu ra đấy rồi, trên núi không thiếu quân, chỉ thiếu nhân tài, đệ cũng biết mà. Đám bọn ta chỉ có mỗi Văn Thanh Sơn là có thể miễn cưỡng ghi chép sổ sách được, ta tính được việc lớn nhưng việc nhỏ thì tùy tiện, về sau chuyện quản lý lương thảo quân nhu khó tránh khỏi hỗn loạn, nếu có đệ tới chủ trì đại cục thì tốt quá rồi, mọi việc trong doanh ta sẽ nghe theo đệ.”

Hai binh lính vội đáp lại, nhận cương ngựa từ tay Lưu Trạm, dắt ngựa về chuồng.

Lời Lưu Trạm nói hoàn toàn là thật lòng. Nhóm anh em của hắn rặt một lũ trẻ nhà quê chân đất, nếu muốn ổn thỏa và vận hành tốt mọi chuyện trên núi thì không thể thiếu phần tử trí thức được.

Mọi người quay qua quay lại nhìn nhau, lần lượt tự giác lùi ra phía sau mấy bước.

“Lui hết ra sau! Không được ồn ào!” Tào Tráng hô to một tiếng, bầu không khí lập tức yên lặng trở lại.

Bị phớt lờ, Lưu Trạm không giận mà còn mỉm cười, chắp tay nói: “Tiểu nhân sẵn lòng hầu hạ công tử.”

Lưu Trạm ngước lên nhìn Tống Phượng Lâm, thấy y đang ngắm cảnh đến mê muội, thầm nghĩ có lẽ khả năng y chịu ở lại đã tăng thêm vài phần rồi.

“Tống tiên sinh, tiểu nhân mang cơm tới cho ngài.” Lý A Tam cẩn thận gõ cửa, được người bên trong cho phép mới mở cửa đi vào. Mấy chuyện quy củ hầu hạ này là do chính Lưu đại nhân dạy nó, cũng không biết vị tiên sinh ở bên trong là người thế nào mà được Lưu đại nhân coi trọng như vậy.

Lưu Trạm lại nói: “Ta đã lệnh cho binh lính xây dựng và sửa sang cơ sở vật chất đâu ra đấy rồi, trên núi không thiếu quân, chỉ thiếu nhân tài, đệ cũng biết mà. Đám bọn ta chỉ có mỗi Văn Thanh Sơn là có thể miễn cưỡng ghi chép sổ sách được, ta tính được việc lớn nhưng việc nhỏ thì tùy tiện, về sau chuyện quản lý lương thảo quân nhu khó tránh khỏi hỗn loạn, nếu có đệ tới chủ trì đại cục thì tốt quá rồi, mọi việc trong doanh ta sẽ nghe theo đệ.”

Tống Phượng Lâm không đáp, tiếp tục luyện chữ.

“Phượng Lâm, với tài năng và kiến thức của đệ, bị nhốt trong núi này rất đáng tiếc. Tuy rằng mỗi ngày viết chữ vẽ tranh cũng rất thoải mái nhưng đây chẳng phải là hoạt động của những tiên sinh về già mới làm thôi sao? Đệ còn trẻ mà, phải xông pha chứ.”

Gần đến giờ xuất phát, Lưu Trạm đứng cạnh ngựa vuốt ve, trong lòng vẫn chưa buông xuống được người kia.

Lưu Trạm nhoài người tiến gần hơn về phía Tống Phượng Lâm, “Lên núi đi, nếu không thích ta tuyệt đối không giữ đệ lại, đệ muốn thế nào thì là thế đó.”

Đi gần đến rừng cây, Lưu Trạm vươn tay về phía Tống Phượng Lâm, “Ta đỡ đệ lên ngựa, đường núi không dễ đi đâu, đệ nhớ ngồi vững vào.”

Lưu Trạm tự mình dẫn Trương Tiểu Mãn và Văn Thanh Sơn tới.

Tống Phượng Lâm trầm ngâm, nhưng nếu quan sát kỹ thì sẽ thấy trong mắt y đã có sự dao động.

Vì để tránh làm phiền giờ học của thư viện Vân Trung, Lưu Trạm yêu cầu mọi người di chuyển sang chỗ sân phơi lúa, lại bảo Lý Tiểu Liên dựng một cây cột cao bảy thước, những người tới báo danh phải đi đo chiều cao, đủ cao rồi thì qua nâng đá, nâng đá qua rồi thì cùng cha mẹ hoặc người thân tới trình bày rõ ràng hoàn cảnh gia đình và nói lời bảo đảm, xong xuôi đâu đấy coi như là đã thông qua.

“Từ từ đã.”

Ở đằng sau doanh trại của binh lính, Lưu Trạm xây một cái tiểu viện, dựng một ngôi nhà bằng đá, bên trong có hai phòng, phòng chính và phòng ngủ. Hai căn phòng này còn lớn hơn cả mấy căn phòng của nhà họ Lưu, mọi đồ dùng cũng đều có đủ.

“Đệ còn chưa lên núi chỗ đó bao giờ, phong cảnh ở Thông Thiên Quan không giống ở đây, rất có lợi cho sở thích vẽ tranh của đệ.”

“Ta đảm bảo sẽ nghe lời đệ, ta thề đó!” Lưu Trạm nhỏ giọng nói.

“Huyện nha cấp cho ta một con ngựa, con ngựa đó vừa đẹp vừa khỏe, đang buộc ở cổng rồi, đệ có thể cưỡi ngựa lên núi, không cần phải đi bộ, chẳng mấy chốc là đến nơi.”

Cuối cùng Tống Phượng Lâm cũng đồng ý, “Được rồi, để ta đi xin phép cha đã.”

“Tống tiên sinh, mời.” Lưu Trạm cong khóe môi, làm một động tác “xin mời”, bộ dáng cực kỳ lịch sự.

Lưu Trạm phấn khởi đến mức suýt nhảy lên tại chỗ, “Được được, ta đi cùng đệ.”

“Tống tiên sinh, mời.” Lưu Trạm cong khóe môi, làm một động tác “xin mời”, bộ dáng cực kỳ lịch sự.

Không ngoài dự đoán, Tống Nghi Quân rất tán thành chuyện con trai mình theo Lưu Trạm lên núi, chỉ có Lưu Học Uyên vẫn còn hơi băn khoăn, liên tục dặn dò Lưu Trạm phải chăm sóc Tống Phượng Lâm chu đáo.

Dọc bờ ruộng, Lưu Trạm nắm cương ngựa sóng vai đi bên cạnh Tống Phượng Lâm. Con ngựa nhàn nhã chở hành lý của Tống Phượng Lâm, thỉnh thoảng phất đuôi một cái.

Lưu Trạm nói: “Đi từ Thông Thiên Quan tới thôn trang của nước Yến chỉ mất khoảng hai canh giờ đi bộ, hôm nay trời sắp tối rồi, mai ta lại dẫn đệ đi xem tiếp.”

Ở đằng sau doanh trại của binh lính, Lưu Trạm xây một cái tiểu viện, dựng một ngôi nhà bằng đá, bên trong có hai phòng, phòng chính và phòng ngủ. Hai căn phòng này còn lớn hơn cả mấy căn phòng của nhà họ Lưu, mọi đồ dùng cũng đều có đủ.

“Không cần nâng qua đỉnh đầu.”

Văn Thanh Sơn thi rớt tú tài, cậu ta chủ động tới tìm Lưu Trạm, nói muốn tới Thông Thiên Quan hỗ trợ. Lưu Trạm xác thật đang thiếu người nên cũng đã đồng ý.

“Đi hết con đường ruộng này là tới đường lên núi.” Lưu Trạm chỉ về rừng cây ở phía xa.

Lý A Tam cùng tay cùng chân bước đi, bày bữa sáng lên bàn gỗ.

“Ngon lắm, còn không?”

Nghe xong yêu cầu của Lưu Trạm, bốn phía lại nổi lên tiếng xì xào, có người xung phong giơ tay hỏi: “Xin hỏi đại nhân, nâng khối đá trăm cân có cần phải nâng qua đỉnh đầu không?”

Thật ra đối với Tống Phượng Lâm mà nói thì ở vị trí thôn Thiên Thương này cũng đã đủ là ở trên núi rồi, nhưng Thông Thiên Quan còn nằm ở vị trí cao hơn nên bọn Lưu Trạm quen nói là lên núi.

Ở Thông Thiên Quan gần như mỗi ngày đều có thịt ăn, cho dù là một thiếu niên gầy gò đi nữa, nhờ ăn uống và luyện tập cơ thể chắc chắn sẽ cường tráng lên, huống chi Tào Tráng vốn dĩ đã to khỏe như trâu rồi, tầm này thì khối đá hơn 300 cân cậu ta cũng có thể nhẹ nhàng nâng được ấy chứ.

Lời Lưu Trạm nói hoàn toàn là thật lòng. Nhóm anh em của hắn rặt một lũ trẻ nhà quê chân đất, nếu muốn ổn thỏa và vận hành tốt mọi chuyện trên núi thì không thể thiếu phần tử trí thức được.

Văn Thanh Sơn thi rớt tú tài, cậu ta chủ động tới tìm Lưu Trạm, nói muốn tới Thông Thiên Quan hỗ trợ. Lưu Trạm xác thật đang thiếu người nên cũng đã đồng ý.

Đi gần đến rừng cây, Lưu Trạm vươn tay về phía Tống Phượng Lâm, “Ta đỡ đệ lên ngựa, đường núi không dễ đi đâu, đệ nhớ ngồi vững vào.”

Binh lính canh cổng nhìn thấy Lưu Trạm, vội vàng bước lên đón.

Tống Phượng Lâm tránh khỏi tay của Lưu Trạm, quay sang lưu loát tự leo lên ngựa, dáng vẻ hoàn toàn quen thuộc, ngồi thẳng lưng vững vàng.

Hả?

Tới ngày nhập doanh đã hẹn, các tân binh đi cùng người nhà, lục tục tới sân phơi lúa tập hợp.

Lưu Trạm há hốc miệng, hình như chỉ có một mình hắn đơn phương cho rằng vị công tử này cần được chăm sóc thì phải, thực ra kỹ thuật cưỡi ngựa của Tống Phượng Lâm rất tốt.

Lưu Trạm khoát tay, “Đừng làm kinh động đến mọi người, ta dẫn Tống tiên sinh đi xem qua một lượt đã.”

“Ta đảm bảo sẽ nghe lời đệ, ta thề đó!” Lưu Trạm nhỏ giọng nói.

“Còn chưa đi à? Chẳng phải huynh nói là sẽ dắt ngựa cho ta sao?” Đối phương lạnh lùng cất tiếng, cằm hơi nâng lên, phong thái kiêu ngạo, nhắc nhở người nào đó vẫn đang đần người ra mau chóng hầu hạ mình.

Hai người ăn cơm xong đã có người đốt ấm giường đất và đun nước cho Tống Phượng Lâm tắm rửa, chăn chiếu giường nệm cũng toàn là đồ mới.

Lưu Trạm chăm chú nhìn đối phương, muốn khắc sâu dáng vẻ này của y vào lòng. Hắn cảm thấy tim mình như đang bị một cái móng vuốt cào cào, vừa nhột vừa ngứa.

Tới ngày nhập doanh đã hẹn, các tân binh đi cùng người nhà, lục tục tới sân phơi lúa tập hợp.

Bị phớt lờ, Lưu Trạm không giận mà còn mỉm cười, chắp tay nói: “Tiểu nhân sẵn lòng hầu hạ công tử.”

Trương Tiểu Mãn và Văn Thanh Sơn vội vàng chắp tay thi lễ: “Diện kiến Tống tiên sinh.”

“Phượng Lâm, với tài năng và kiến thức của đệ, bị nhốt trong núi này rất đáng tiếc. Tuy rằng mỗi ngày viết chữ vẽ tranh cũng rất thoải mái nhưng đây chẳng phải là hoạt động của những tiên sinh về già mới làm thôi sao? Đệ còn trẻ mà, phải xông pha chứ.”

Lưu Trạm dẫn ngựa đi trên con đường núi, Tống Phượng Lâm không cần nhìn đường nữa, chuyển sang nhàn nhã thưởng thức phong cảnh ven đường. Đúng là Lưu Trạm không nói dối, cảnh sắc ở Thông Thiên Phong rất đẹp, có những khối đá hình thù kỳ lạ, rừng thông bạt ngàn, mây mờ phiêu lãng, có cả thác nước đổ từ trên cao xuống, hoa nở rực rỡ, bầu không khí trong lành và mát mẻ, gột rửa tinh thần.

Đúng là không nên ru rú mãi ở trong một cái thư viện nhỏ.

Tống Phượng Lâm nhìn đến xuất thần.

Lời Lưu Trạm nói hoàn toàn là thật lòng. Nhóm anh em của hắn rặt một lũ trẻ nhà quê chân đất, nếu muốn ổn thỏa và vận hành tốt mọi chuyện trên núi thì không thể thiếu phần tử trí thức được.

Lưu Trạm nói tiếp: “Ta định bảo bọn họ gọi đệ là Tống sư gia, nhưng mà gọi Tống sư gia nghe già quá, nhân vật tựa trích tiên như Tống tiên sinh của chúng ta đâu có già như vậy, cho nên cứ gọi đệ là Tống tiên sinh thôi.”

Lưu Trạm ngước lên nhìn Tống Phượng Lâm, thấy y đang ngắm cảnh đến mê muội, thầm nghĩ có lẽ khả năng y chịu ở lại đã tăng thêm vài phần rồi.

Chạng vạng hai người mới tới Thông Thiên Quan. Nơi này bị những cây thông to lớn không biết đã bao nhiêu tuổi che khuất, mãi đến khi tiến lại gần Tống Phượng Lâm mới nhìn thấy một cái cổng thành ở đằng sau hàng thông.

Binh lính canh cổng nhìn thấy Lưu Trạm, vội vàng bước lên đón.

“Bách hộ trưởng đã về!”

Lưu Trạm khoát tay, “Đừng làm kinh động đến mọi người, ta dẫn Tống tiên sinh đi xem qua một lượt đã.”

Tống Phượng Lâm tránh khỏi tay của Lưu Trạm, quay sang lưu loát tự leo lên ngựa, dáng vẻ hoàn toàn quen thuộc, ngồi thẳng lưng vững vàng.

Hai binh lính vội đáp lại, nhận cương ngựa từ tay Lưu Trạm, dắt ngựa về chuồng.

Ngắm một lúc, Lưu Trạm đi tới dựa vào bệ cửa sổ, một tay mân mê cây hoa sơn trà đặt bên cạnh, thận trọng mở lời: “Hôm nay ta phải đi rồi, lần trước ta nói đã xây một phòng sách đệ còn nhớ không? Ta còn gieo cả hoa và cây xung quanh, nhất định đệ sẽ thích.”

“Tống tiên sinh, mời.” Lưu Trạm cong khóe môi, làm một động tác “xin mời”, bộ dáng cực kỳ lịch sự.

Hai người ăn cơm xong đã có người đốt ấm giường đất và đun nước cho Tống Phượng Lâm tắm rửa, chăn chiếu giường nệm cũng toàn là đồ mới.

Tống Phượng Lâm đặt sách xuống hỏi: “Lưu Trạm… Lưu bách hộ đang làm gì vậy?”

Tống Phượng Lâm không hiểu đối phương đang định diễn trò gì, nghe Lưu Trạm nói tiếp: “Tống tiên sinh là khách quý của Thông Thiên Quan chúng ta, là hiền tài mà ta chiêu mộ được.”

Tống Phượng Lâm cạn lời lắc đầu, đi về phía Lưu Trạm hướng dẫn, leo từng bậc thang lên cổng thành, phóng ánh mắt nhìn ra xa, lập tức nhìn thấy sân huấn luyện rộng rãi, dãy nhà ở và một số khu vực đang xây dựng của doanh trại.

Trước khi Lưu Trạm đến Thông Thiên Quan, nơi này chỉ là một đống đổ ngã rách nát, hắn không hề do dự bắt đầu kế hoạch cải tạo sửa chữa Thông Thiên Quan. Vốn dĩ Thông Thiên Quan chỉ là một cái cổng đá và hai dãy tường thành thấp bé quay mặt về phía nước Yến, Lưu Trạm lệnh cho binh lính xây thêm một cái tường thành ở phía đối diện nước Sở, làm một cái ủng thành* bọc Thông Thiên Quan lại.

(*ủng thành: là một thành phụ bao cửa thành chính, mở lối đi vào ở cạnh bên, muốn vào trong thành phải qua cửa nách của ủng thành. Chức năng chính của ủng thành là không cho vào thẳng cửa thành)

Lưu Trạm lập tức nói tiếp: “Đi qua đó vài ngày đi, nếu không quen thì ta sẽ đưa đệ xuống núi, được không?”

Tống Phượng Lâm rót thêm cho hắn một ly nữa.

Văn Thanh Sơn thi rớt tú tài, cậu ta chủ động tới tìm Lưu Trạm, nói muốn tới Thông Thiên Quan hỗ trợ. Lưu Trạm xác thật đang thiếu người nên cũng đã đồng ý.

“Đại Tráng, các đệ dẫn tân binh lên núi trước đi, ta lập tức theo sau.” Dứt lời, Lưu Trạm nhảy lên lưng ngựa, thúc thẳng về hướng nhà mình.

Lý A Tam vội vàng quay người qua.

Thông Thiên Quan tọa lạc gần như ở đỉnh cao nhất, có thể nhìn thấy không ít đỉnh núi nhỏ khác. Đứng ở cổng thành Thông Thiên Quan nhìn về hướng Đại Sở sẽ thấy những dãy núi kéo dài không nhìn được điểm cuối, nhìn về phía nước Yến là sườn và đồi núi, khi mây mù tan bớt là có thể nhìn thấy thôn xóm của người Yến.

Lưu Trạm ngước lên nhìn Tống Phượng Lâm, thấy y đang ngắm cảnh đến mê muội, thầm nghĩ có lẽ khả năng y chịu ở lại đã tăng thêm vài phần rồi.

Lưu Trạm nói: “Đi từ Thông Thiên Quan tới thôn trang của nước Yến chỉ mất khoảng hai canh giờ đi bộ, hôm nay trời sắp tối rồi, mai ta lại dẫn đệ đi xem tiếp.”

Tới ngày nhập doanh đã hẹn, các tân binh đi cùng người nhà, lục tục tới sân phơi lúa tập hợp.

“Uầy, thơm quá, đệ vừa pha trà à?” Lưu Trạm vừa vào cửa đã cầm lấy ly trà trên bàn, uống một hơi hết sạch.

Không ngoài dự đoán, Tống Nghi Quân rất tán thành chuyện con trai mình theo Lưu Trạm lên núi, chỉ có Lưu Học Uyên vẫn còn hơi băn khoăn, liên tục dặn dò Lưu Trạm phải chăm sóc Tống Phượng Lâm chu đáo.

Lúc này trời đã tối hẳn. Tào Minh biết Lưu Trạm đã quay lại nên dẫn vài người đi qua, cầm đuốc chiếu sáng đường đi cho bọn họ, “Thủ lĩnh, đệ ra dặn dò đầu bếp chuẩn bị đồ ăn cho huynh và Tống tiên sinh đón gió tẩy trần, phòng của Tống tiên sinh cũng đã được quét dọn sạch sẽ rồi, đệ cũng đã lên núi kiếm đào rừng mai rừng về trồng.”

Lưu Trạm gật đầu: “Làm tốt lắm, nếu Tống tiên sinh hài lòng nhất định sẽ có thưởng cho các đệ.”

Gần đến giờ xuất phát, Lưu Trạm đứng cạnh ngựa vuốt ve, trong lòng vẫn chưa buông xuống được người kia.

Lưu Trạm nhoài người tiến gần hơn về phía Tống Phượng Lâm, “Lên núi đi, nếu không thích ta tuyệt đối không giữ đệ lại, đệ muốn thế nào thì là thế đó.”

Ở đằng sau doanh trại của binh lính, Lưu Trạm xây một cái tiểu viện, dựng một ngôi nhà bằng đá, bên trong có hai phòng, phòng chính và phòng ngủ. Hai căn phòng này còn lớn hơn cả mấy căn phòng của nhà họ Lưu, mọi đồ dùng cũng đều có đủ.

“Tống tiên sinh có hài lòng không?” Lưu Trạm mỉm cười hỏi.

Không ngờ Tống Phượng Lâm bình thường vẫn luôn lạnh lùng lại có lúc pha trò thế này, Lưu Trạm không nhịn được cười, nói: “Nếu đã vậy thì để ta xem thử qua một lượt, gặp được hạt giống tốt thì sẽ mang đi luôn.”

Tống Phượng Lâm gật đầu.

Lưu Trạm thầm cười to trong lòng, nói: “Đi, ăn cơm thôi.”

Tào Minh đã sai người dọn đồ ăn lên phòng chính. Bữa tối có thịt lợn rừng kho tàu, gà rừng hầm củ mài, trứng rán và canh rau dại, còn có cả cơm trộn gạo với ngũ cốc.

“Tạ ơn bách hộ! Tạ ơn bách hộ!” Thôn dân bốn phía lập tức xôn xao, xô đẩy tranh nhau tới đứng trước mặt Lưu Trạm.

Lần này Lưu Trạm về nhà nghỉ tắm gội còn dẫn theo Tào Tráng, Lý Tiểu Liên và Trương Tiểu Mãn. Ba người đi truyền tin tức trưng binh khắp các thôn. Ngày hôm sau, cổng nhà họ Lưu bị các thôn dân quây kín tầng tầng, thỉnh thoảng còn có người đánh bạo bước vào hỏi thăm.

Vì để tránh làm phiền giờ học của thư viện Vân Trung, Lưu Trạm yêu cầu mọi người di chuyển sang chỗ sân phơi lúa, lại bảo Lý Tiểu Liên dựng một cây cột cao bảy thước, những người tới báo danh phải đi đo chiều cao, đủ cao rồi thì qua nâng đá, nâng đá qua rồi thì cùng cha mẹ hoặc người thân tới trình bày rõ ràng hoàn cảnh gia đình và nói lời bảo đảm, xong xuôi đâu đấy coi như là đã thông qua.

Nâng một tảng đá trăm cân không khó, chỉ bằng khoảng cân nặng của một người, nhưng nâng qua đỉnh đầu thì không phải ai cũng làm được.

Hai người ăn cơm xong đã có người đốt ấm giường đất và đun nước cho Tống Phượng Lâm tắm rửa, chăn chiếu giường nệm cũng toàn là đồ mới.

Lưu Trạm nói: “Ta sắp xếp người chăm lo cho cuộc sống hàng này của đệ, thằng nhóc đó tên là Lý A Tam, là tân binh thừa kế của một lão binh, mới 13 tuổi còn quá nhỏ nên không đi theo huấn luyện được, đệ có gì cần làm thì cứ sai nó. Ngoài ra còn có Văn Thanh Sơn và Trương Tiểu Mãn, hai người bọn họ là thủ hạ của ta, tạm thời đang quản lý ghi chép sổ sách của doanh, hôm nay muộn rồi nên không cần gặp vội, đệ nghỉ ngơi đi.”

Lưu Trạm chăm chú nhìn đối phương, muốn khắc sâu dáng vẻ này của y vào lòng. Hắn cảm thấy tim mình như đang bị một cái móng vuốt cào cào, vừa nhột vừa ngứa.

Tống Phượng Lâm hơi ngơ ngác, đột nhiên được chăm sóc tỉ mỉ như vậy khiến y cảm thấy rất không chân thật.

“Từ từ đã.”

Lý A Tam không dám ngẩng đầu lên, đáp: “Bây giờ bách hộ trưởng có lẽ đã ăn xong bữa sáng, thường ngày sẽ tiếp tục ra thao trường huấn luyện.”

Rừng trúc nhỏ xào xạc trong gió, từ xa hắn đã nhìn thấy một thân ảnh mặc áo màu xanh đứng bên cửa sổ. Năm nay các thành viên nhà họ Lưu ai cũng có một bộ đồ mới, Tống Phượng Lâm đương nhiên cũng không ngoại lệ. Lưu Trạm cảm thấy đối phương rất hợp với màu này, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí khái công tử thế gia, câu mất hồn của hắn.

Khi y phục hồi tinh thần thì Lưu Trạm đã về phòng mình rồi. Trong phòng Lưu Trạm không có nước tắm mà chỉ có một chậu nước ấm nhỏ để rửa mặt rửa chân mà thôi. Về tới phòng, Lưu Trạm vui vẻ vắt khăn rửa mặt rồi cởi đồ lau người.

Lưu Trạm nói: “Ta sắp xếp người chăm lo cho cuộc sống hàng này của đệ, thằng nhóc đó tên là Lý A Tam, là tân binh thừa kế của một lão binh, mới 13 tuổi còn quá nhỏ nên không đi theo huấn luyện được, đệ có gì cần làm thì cứ sai nó. Ngoài ra còn có Văn Thanh Sơn và Trương Tiểu Mãn, hai người bọn họ là thủ hạ của ta, tạm thời đang quản lý ghi chép sổ sách của doanh, hôm nay muộn rồi nên không cần gặp vội, đệ nghỉ ngơi đi.”

Tài nguyên ở quan ải có hạn, binh lính còn bận nhiều chuyện khác, Lưu Trạm thân là thủ lĩnh, lăn lộn cả ngày nên sẽ có người đun nước tắm cho, bây giờ chút ít đặc quyền đó hắn nhường cho Tống Phượng Lâm, tốn không ít tâm huyết dỗ dành người trong lòng.

Khi y phục hồi tinh thần thì Lưu Trạm đã về phòng mình rồi. Trong phòng Lưu Trạm không có nước tắm mà chỉ có một chậu nước ấm nhỏ để rửa mặt rửa chân mà thôi. Về tới phòng, Lưu Trạm vui vẻ vắt khăn rửa mặt rồi cởi đồ lau người.

Trời mới tờ mờ sáng, Thông Thiên Quan vẫn còn bị sương mù dày đặc bao phủ, bỗng nhiên có một tiếng chuông vang lên, binh lính lục tục thức dậy và ra thao trường tập luyện. Đầu tiên là chạy bộ xung quanh hai mươi vòng, luyện quyền cước nửa canh giờ, luyện thương đao nửa canh giờ nữa mới kết thúc hoạt động tập thể dục buổi sáng, tới nhà ăn ăn sáng.

Thời gian dùng bữa sáng là đúng giờ Thìn, tia sáng mặt trời đầu tiên xuyên qua màn sương chiếu xuống Thông Thiên Quan.

“Tống tiên sinh, tiểu nhân mang cơm tới cho ngài.” Lý A Tam cẩn thận gõ cửa, được người bên trong cho phép mới mở cửa đi vào. Mấy chuyện quy củ hầu hạ này là do chính Lưu đại nhân dạy nó, cũng không biết vị tiên sinh ở bên trong là người thế nào mà được Lưu đại nhân coi trọng như vậy.

Khi Lý A Tam ngẩng đầu lên, lập tức ngây ngẩn cả người. Thế gian này sao lại có người đẹp như vậy nhỉ? Lý A Tam đần ra bất động, nó chỉ là một cậu bé nhà quê ngốc nghếch mà thôi, có rất nhiều thứ chưa được nhìn chưa được biết.

“Uầy, thơm quá, đệ vừa pha trà à?” Lưu Trạm vừa vào cửa đã cầm lấy ly trà trên bàn, uống một hơi hết sạch.

“Để đồ lên bàn rồi ngươi lui xuống đi.” Tống Phượng Lâm đang ngồi đọc sách ở cửa sổ, thấy người đi vào chỉ nhìn lướt qua một cái rồi đặt sự tập trung về lại quyển sách trong tay.

Lý A Tam cùng tay cùng chân bước đi, bày bữa sáng lên bàn gỗ.

Hả?

Lưu Trạm lập tức nói tiếp: “Đi qua đó vài ngày đi, nếu không quen thì ta sẽ đưa đệ xuống núi, được không?”

Lý Tiểu Liên nhìn tên nhóc gầy gò kia, tuy hơi gầy nhưng đủ cao đủ chắc, “Lát nữa chờ đại ca ra quyết định đi, mọi người ai muốn tòng quân thì có thể đứng xếp hàng ở đây chờ.”

“Từ từ đã.”

Lưu Trạm lại nói: “Sáng hôm nay ta đã thông báo với mọi người rồi, về sau mọi việc ở trong doanh cần người ra quyết định thì tìm đệ, còn ta chỉ lo chuyện huấn luyện binh lính và tác chiến với bên ngoài thôi.”

Lý A Tam vội vàng quay người qua.

Rừng trúc nhỏ xào xạc trong gió, từ xa hắn đã nhìn thấy một thân ảnh mặc áo màu xanh đứng bên cửa sổ. Năm nay các thành viên nhà họ Lưu ai cũng có một bộ đồ mới, Tống Phượng Lâm đương nhiên cũng không ngoại lệ. Lưu Trạm cảm thấy đối phương rất hợp với màu này, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí khái công tử thế gia, câu mất hồn của hắn.

Tống Phượng Lâm đặt sách xuống hỏi: “Lưu Trạm… Lưu bách hộ đang làm gì vậy?”

Lý A Tam không dám ngẩng đầu lên, đáp: “Bây giờ bách hộ trưởng có lẽ đã ăn xong bữa sáng, thường ngày sẽ tiếp tục ra thao trường huấn luyện.”

“Ta biết rồi, ngươi lui trước đi.” Tống Phượng Lâm vốn dĩ muốn Lưu Trạm dẫn mình đi xem xét một chút, nghĩ lại lại thấy có lẽ không cần thiết phải vội vàng như vậy, kết quả vừa nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đã có mặt.

Lời Lưu Trạm nói hoàn toàn là thật lòng. Nhóm anh em của hắn rặt một lũ trẻ nhà quê chân đất, nếu muốn ổn thỏa và vận hành tốt mọi chuyện trên núi thì không thể thiếu phần tử trí thức được.

Lưu Trạm tự mình dẫn Trương Tiểu Mãn và Văn Thanh Sơn tới.

“Huyện nha cấp cho ta một con ngựa, con ngựa đó vừa đẹp vừa khỏe, đang buộc ở cổng rồi, đệ có thể cưỡi ngựa lên núi, không cần phải đi bộ, chẳng mấy chốc là đến nơi.”

Trời mới tờ mờ sáng, Thông Thiên Quan vẫn còn bị sương mù dày đặc bao phủ, bỗng nhiên có một tiếng chuông vang lên, binh lính lục tục thức dậy và ra thao trường tập luyện. Đầu tiên là chạy bộ xung quanh hai mươi vòng, luyện quyền cước nửa canh giờ, luyện thương đao nửa canh giờ nữa mới kết thúc hoạt động tập thể dục buổi sáng, tới nhà ăn ăn sáng.

“Uầy, thơm quá, đệ vừa pha trà à?” Lưu Trạm vừa vào cửa đã cầm lấy ly trà trên bàn, uống một hơi hết sạch.

Tống Phượng Lâm nhìn đến xuất thần.

Tống Phượng Lâm vẫn không trả lời.

“Ngon lắm, còn không?”

Tống Phượng Lâm rót thêm cho hắn một ly nữa.

“Đệ pha trà rất ngon, không đậm không nhạt.” Lưu Trạm cười ha ha, ngồi xuống bên cạnh Tống Phượng Lâm, “Đây là Thanh Sơn và Tiểu Mãn, tuy rằng mọi người đã quen biết, bình thường làm anh em chơi đùa cùng nhau nhưng chính sự là chính sự, nếu hai đứa nhóc này không nghe lời thì đệ cứ mẳng thẳng, không cần phải khách khí.”

Trương Tiểu Mãn và Văn Thanh Sơn vội vàng chắp tay thi lễ: “Diện kiến Tống tiên sinh.”

Tống Phượng Lâm rót thêm cho hắn một ly nữa.

Lưu Trạm lại nói: “Sáng hôm nay ta đã thông báo với mọi người rồi, về sau mọi việc ở trong doanh cần người ra quyết định thì tìm đệ, còn ta chỉ lo chuyện huấn luyện binh lính và tác chiến với bên ngoài thôi.”

Sự cảm động nháy mắt tan biến không còn một mảnh, tên lưu manh này… Tống Phượng Lâm tức giận mím môi, trừng mắt với Lưu Trạm.

Tống Phượng Lâm thầm kinh ngạc. Y tưởng rằng Lưu Trạm chỉ nhất thời hứa hẹn để dụ dỗ mình lên núi mà thôi, không ngờ hắn thực sự nói được làm được. Trái tim lạnh băng của Tống Phượng Lâm bị một loại cảm xúc không tên ấm áp nào đó làm cho cảm động.

Lưu Trạm nói tiếp: “Ta định bảo bọn họ gọi đệ là Tống sư gia, nhưng mà gọi Tống sư gia nghe già quá, nhân vật tựa trích tiên như Tống tiên sinh của chúng ta đâu có già như vậy, cho nên cứ gọi đệ là Tống tiên sinh thôi.”

Sự cảm động nháy mắt tan biến không còn một mảnh, tên lưu manh này… Tống Phượng Lâm tức giận mím môi, trừng mắt với Lưu Trạm.

“Uầy, thơm quá, đệ vừa pha trà à?” Lưu Trạm vừa vào cửa đã cầm lấy ly trà trên bàn, uống một hơi hết sạch.

Lưu Trạm bị trừng, cười càng to hơn, “Đi thôi, hôm nay là ngày đầu tiên tân binh nhập doanh, đi qua xem thử.”


[Hết chương 22]


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.