Cô nhốt bản thân trong phòng hai ngày, Lệ Tử Ngôn cũng không khuyên được, chỉ có thể để đồ ăn ở bên ngoài cửa.
Phải đến khi Lệ phu nhân gọi điện đến nỗi nhớ Thẩm Ninh, cô mới chịu đi ra.
“Cậu chờ điện thoại của ai vậy?” Lâm Triết thấy Lăng Mặc chốc chốc lại nhìn điện thoại thì khó hiểu hỏi.
“Không có gì.”
Advertisement
“Cậu không định nói sự thật với cô ấy à? Lệ Tử Ngôn giấu thì cũng thôi đi, ngay cả cậu cũng vậy.
Bác sĩ cậu muốn tìm đã tìm thấy rồi đấy, chỉ còn chờ lịch đưa cô ấy đến khám thôi.”
Lăng Mặc dựa người ra sau ghế nhắm mắt lại.
Anh vừa muốn cô nhớ lại nhưng cũng sợ cô nhớ lại rồi sẽ hận anh.
Về đến Lệ gia nhưng Thẩm Ninh vẫn chẳng vui lên nôi.
Lệ Tử Ngôn thấy em gái như vậy, trong lòng cũng thấy khó chịu.
Thậm chí lúc Lệ Tiêu Băng muốn giúp anh ta chỉnh lại cà vạt, còn bị anh ta hất mạnh ra.
Lệ phu nhân thấy vậy đương nhiên không hài lòng, bà kéo con trai vào phòng trách mắng.
“Mẹ, con mệt lắm, chuyện này đừng nói nữa được không?” Lệ Tử Ngôn xoa thái dương nhíu mày nói.
Advertisement
“Con ấy, đừng có thiên vị Tiêu Ninh quá mà quên mất Tiêu Băng.
Con không nhìn thấy con bé rất tủi thân sao? Nó cũng là em gái của con mà.”
“Em gái của con chỉ có một mình Thẩm Ninh thôi.”
“Con…! haizz.
Mặc dù Tiêu Băng chỉ là con nuôi nhưng mẹ vẫn luôn coi con bé như con ruột của mình.
Sống chung với nhau lâu như vậy, chẳng lẽ một chút tình cảm người thân con cũng không có sao?” Lệ phu nhân buồn bã nói.
“Được rồi được rồi.” Lệ Tử Ngôn cũng không muốn mẹ lo lắng, nắm lấy tay bà khẽ nói:”Lần sau con sẽ chú ý hơn có được không? Giờ con có việc phải đến tập đoàn rồi, mẹ để ý Thẩm Ninh giúp con.”
Lệ phu nhân nhìn theo bóng dáng con trai khuất dần, khẽ thở dài một tiếng.
Tiêu Băng ngoan ngoãn hiệu chuyện như vậy tại sao con trai vãn cứ có thành kiện với con bé chứ.
Tôi đến, Lệ Tử Ngôn đứng ngoài cửa phòng của cô muốn gõ cửa nhưng tay vừa đưa lên giữa không trung thì dừng lại, cuối cùng vẫn im lặng quay người rời đi.
Bóng cửa phòng mở ra, anh ta quay lại nhìn, thấy Thẩm Ninh mặc bộ đồ ngủ màu xanh đứng đó nhìn anh ta.
Hai người ngồi đối diện nhau, Thẩm Ninh trầm ngâm một lúc, giống như đã suy nghĩ thật kỹ, nhìn thẳng vào Lệ Tử Ngôn hỏi.
“Có phải anh biết tất cả mọi chuyện đúng không?”
Biết không thể tiếp tục giấu giếm Thẩm Ninh, Lệ Tử Ngôn cuối cùng nói ra hết mọi việc năm đó.
Nhưng việc anh ta biết được cũng chỉ có như vậy, Thẩm Ninh càng nghe lại càng không dám tin.
Vậy mà cô và Lăng Mặc lại thật sự quen biết nhau từ 6 năm trước, thậm chí còn kết hôn rồi sinh ra U U.
Nghĩ đến tất cả mọi người đều biết nhưng không chịu nói với mình, Thẩm Ninh bông cảm thấy tức giận.
“Sao anh lại không nói với em ngay từ đầu?” cô nhìn Lệ Tử Ngôn khẽ trách anh ta.
“Anh khó khăn mới tìm được em, lại không muốn em phải chịu đau khô như trước nên mới…!Nếu không phải em cứ nhất quyết muốn về nước mở cửa tiệm bánh ngọt, anh cũng không có ý định sẽ để em về đây đâu.
Em xem, vừa gặp lại Lăng Mặc, em đã bị người ta đây ngã phải nhập viện rồi.
Anh không muốn những chuyện như thể xảy ra nữa.” Lệ Tử Ngôn cúi đầu, anh ta biết Lăng Mặc không làm gì sai nhưng chung quy vấn từ anh mà ra.
“Nhưng anh cũng không nên giấu em như vậy.
U U là con gái em, 5 năm qua con bé chắc chắn đã rất cô đơn.”
Nghĩ đến U U trắng trẻo đáng yêu thường ngày quấn lấy cô, trong lòng Thẩm Ninh lại cảm thấy chua xót.
UU nhất định đã biết cô chính là mẹ nó nên vừa gặp mới gọi cô là mami.
“Bảo bối, anh…”
“Đừng có gọi em là bảo bối.
Anh đúng là xấu xa, biết rõ còn cố tình ngăn cản em với Lăng Mặc ở cạnh nhau.” cô lườm anh ta một cái.
Lệ Tử Ngôn uất ức, anh ta đúng là muốn ngăn thật đấy nhưng hai ba con tinh ranh kia cũng đâu có vừa, một người biên một người diễn, không phải vãn là bế em gái anh ta đi được rồi sao.
“Được rồi, anh ra ngoài đi, em cần ở một mình.” Thẩm Ninh đây Lệ Tử Ngôn ra ngoài, cũng không cho anh ta nói, trực tiếp đóng cửa lại.
Lệ Tử Ngôn gãi đầu, định quay người rời đi, lại thoáng thấy một bóng dáng sau tường.
Anh ta đi qua đó kiểm tra, không phát hiện được gì thì mới quay về phòng.
Thẩm Ninh võ võ hai má, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, những gì Lệ Tử Ngôn kề khiến cô rất kích động.
Nếu như những điều đó là sự thật vậy người trong bức ảnh phòng ngủ của anh chẳng phải là cô sao? 5 năm qua, Lăng Mặc vẫn chưa từng quên cô.
“Anh ấy…!vẫn luôn đợi mình trở về.” Thẩm Ninh ôm chặt lấy gối lăn qua lăn lại trên giường, nghĩ đến như vậy liền tủm tỉm cười..