“Không có gì.” nhìn đôi mắt to tròn của cô, Cô Tinh Trân liền lắc đầu, cuối cùng vẫn không nói ra.
Về đến chung cư, Thẩm Ninh nhiệt tình mời anh ta lên nhà chơi.
Cô Tinh Trần cũng không khách khí gật đầu đồng ý.
Vừa ra khỏi thang máy, chuông điện thoại vang lên, là Diệp Tử gọi
tới.
“Anh đi trước đi, nghe điện thoại xong em sẽ vào.”
Thẩm Ninh chỉ có thể đề Cô Tinh Trần đi trước rồi mới nghe máy.
Diệp Tử vừa lo lắng vừa tức giận hỏi cô có thấy Lâm Triết đầu không.
Thẩm Ninh nhíu mày, cả Lăng Mặc và Lâm Từ đều mất hút, cũng không ai nói cho cô biết lý do, chẳng lẽ Hoàng Đăng xảy ra chuyện?
Advertisement
Cô Tinh Trần đi đến trước cửa nhà, đã 5 năm rồi anh ta mới quay lại đây, cũng không biết có thay đổi gì không.
Cạch…!
Cửa vừa mở đã thấy Lăng Mặc quỳ gối, một tay đưa ra chiếc nhẫn kim cương đã chuẩn bị mấy ngày nay, bên cạnh là U U đang ôm một bó hoa hồng lớn bằng cả người nó.
Bốn mắt nhìn nhau, thời gian như dừng lại.
Mặt Lăng Mặc bắt đầu đen lại, khí thế bức người khiến Có Tinh Trần toát mồ hôi lạnh, khẽ nuốt nước bọt.
Bó hoa trên tay UU rơi xuống, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt đến khó thở này.
Cô Tinh Trần lùi một bước, nhanh chóng đóng cửa lại.
Anh ta có thể cảm nhận được ánh mặt chết chóc của Lăng Mặc khi nhìn mình vừa nãy, cảm giác giống như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta vậy, đúng là đáng sợ mà.
“Sao vậy? Sao anh không vào trong?” Thẩm Ninh đi đến, thấy Cố Tinh Trần sắc mặt không tốt, trán còn toát mồ hôi thì lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?”
Advertisement
“Anh không sao.
Anh nghĩ em nên vào trước thì tốt hơn” Cô Tinh Trần xua tay, có cho tiền thì lần sau anh ta cũng không dám vào trước Thẩm Ninh.
Thẩm Ninh không hiểu chuyện gì, mở cửa đi vào.
Lăng Mặc ngồi trên ghế sopha, vẻ mặt cau có khó chịu giống như đang tức giận.
UU ngồi bên cạnh, hai mắt to tròn nhìn chăm chăm Thẩm Ninh.
“Có chuyện gì vậy?”
Lăng Mặc đứng dậy đi đến chỗ cô.
Khi Thẩm Ninh còn đang ngơ ngác, anh đã đeo chiếc nhấn vào ngón áp út tay trái của cô.
“Gì đây?”
“Nhãn.”
“Sao lại mua nhấn cho em?”
“Là nhãn cầu hôn.”
“Cầu hôn? Vậy thì hoa đâu? Nến đâu?”
Thẩm Ninh nhìn xung quanh.
Hoa không có, nên cũng không thấy.
Chẳng phải trong phim, cảnh cầu hôn đều có nên ấm áp, hoa thơm khắp nơi sao?
“Anh chưa đủ thơm với ấm áp sao?”
“Em không đồng ý thì sao?” cô nhướng mày nhìn anh.
“Thẩm Ninh, anh thay em làm mẹ 5 năm, chẳng phải bây giờ nên để anh về lại vị trí của mình hay sao?” Lăng Mặc nghiêng người, phả hơi nóng vào tai cô: “Hơn nữa chúng ta vốn dĩ đã kết hôn rồi, anh không ngại biên đêm nào cũng là đêm tân hôn đâu.”
“Xấu xa.”
Thẩm Ninh đánh nhẹ vào người Lăng Mặc, anh thuận thế ôm cô vào lòng.
Cô Tinh Trần đứng bên ngoài nhìn, trong lòng vừa buồn vừa vui.
Anh ta đã nói sẽ chúc phúc cho cô nhưng khi thấy cảnh này vẫn cảm thấy có chút buồn bã.
Nếu như anh ta đến sớm hơn, tìm được cô sớm hơn thì có lẽ bây giờ người đang ở bên cạnh cô sẽ là anh ta.
Nhưng thời gian không thể quay trở lại, cuối cùng chỉ có thể đứng một bên nhìn cô hạnh phúc mà thôi.
Như vậy anh ta cũng đủ mãn nguyện rồi.
“Tiểu Trần, ở lại ăn cơm nhé.”
“Không cần đâu…” Cô Tinh Trần lập tức từ chối.
“Ở lại đi.” Lăng Mặc vậy mà lại lên tiếng giữ anh ta lại.
Thẩm Ninh và Lăng Mặc đi siêu thị mua đồ, giao U U cho Cố Tinh Trần trông.
Anh ta còn đang nghĩ sao Lăng Mặc bỗng nhiên tốt như vậy, hoá ra chỉ muốn anh ta làm bảo mẫu trông UU đề hai người họ có thể đi riêng với nhau mà thôi.
Quả nhiên, vợ mới là chân ái, con cái chỉ là sự cô mà thôi!
Lăng Mặc mỉm cười nhìn Thẩm Ninh, anh đây xe, cô chọn đô, khung cảnh này mới lãng mạng làm sao, sao có thể để người khác phá đám được.
Hơn nữa, anh tắm rửa sạch sẽ, chải chuốt gọn gàng, ăn mặc đàng hoàng, sẵn sàng cầu hôn, vậy mà lại bị Cô Tinh Trần phá đám.
“UU, để ba nuôi chơi với con nha.
Con muốn chơi gì nào?” Cố Tinh Trần bê UU đặt ngồi lên
đùi mình.
“Ba nuôi”
“đi.”.