*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
173: Ở Đây Nói Chuyện Được Rồi Chứ
Tôi không thể thích cô được vì tôi thích đàn ông.
Tôi thích đàn ông.
Tôi thích đàn ông…Lăng Y trợn mắt nhìn Lệ Tử Ngôn, cô ta không dám tin vào những gì mình vừa nghe được, bên tai liên tục vang lên câu nói tôi thích đàn ông của Lệ Tử Ngôn.
“Không phải anh nói tôi không phải là gu của anh sao? Sao bây giờ lại…” Lăng Y đập bàn, đứng bật dậy lớn tiếng nói.
Thấy mọi người xung quanh đều quay sang nhìn, Lăng Y mới lấy lại bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện tiếp.
“Cô không phải gu của tôi vì gu của tôi là tóc ngắn, eo thon, chân dài, mông cong và đứng tiểu.” Lệ Tử Ngôn nhàn nhạt nói, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Advertisement
“Sao có thể như vậy được.
Nhìn dáng vẻ của anh không hề giống gay một chút nào.” Lăng Y không tin nói.
“Biết sao được, tôi là người nằm trên mà.” Lệ Tử Ngôn đứng dậy chỉnh lại tay áo:”Tôi đã nói rõ rồi vậy nên sau này cô đừng phí tâm tư vào tôi nữa.”
Lệ Tử Ngôn rời đi, Lăng Y cúi đầu im lặng không nói lời nào.
Cô ta không tin, trước nay chưa từng nghe nói người thừa kế Lệ gia bị gay.
Nhất định là vì
muốn cô ta từ bỏ theo đuổi nên Lệ Tử Ngôn mới viện lý do như vậy.
Hừ, trò trẻ con này làm sao qua được mắt cô ta chứ.
Nhà trẻ U U đang theo học hôm nay có thêm một bạn mới.
Nhóc con này mặc dù là con trai nhưng tính cách nhút nhát, vừa mới đến lớp ngày đầu đã khóc đến tè dầm, bị những đứa trẻ khác trêu chọc xa lánh.
U U chớp chớp mắt nhìn, cuối cùng quyết định đưa chiếc quần dự phòng của mình cho cậu bạn mới chuyển đến mặc tạm.
Dù sao thì nó cũng không bao giờ tè dầm từ lúc 2 tuổi rồi.
Advertisement
Giờ ra chơi, U U cùng đám bạn ngồi xích đu, bỗng một dáng người nhỏ bé xuất hiện, đầu cúi xuống, tay vân vê vạt áo.
“Này mau tránh ra, ở đây không có ai chơi với đồ yếu đuối đâu.” một đứa trẻ tính khí nóng nảy lên tiếng.
“Tớ…tớ đến tìm…bạn ấy” nhóc con run rẩy chỉ vào U U.
“UU chơi với tụi này rồi…”
“Có chuyện gi?” U U ngắt lời, đi đến trước mặt nhóc con.
Thấy những đứa trẻ khác nhìn mình bằng ánh mắt bất hảo, nhóc con lại run rẩy không dám nói tiếp.
U U thở dài một tiếng, nắm lấy tay nó kéo sang một chỗ khác.
“Ở đây nói chuyện được rồi chứ?” đi đến bên cạnh vườn hoa, U U mới buông tay ra.
“Tớ…muốn cảm ơn cậu…!vì đã cho tớ mượn quần.” nhóc con xấu hổ, ấp úng nói.
Mẹ thường bảo con trai thì phải mạnh mẽ nhưng tính cách của nó vốn đã nhút nhát như vậy, còn không bằng cả một đứa bé gái trước mặt.
“Chỉ là một cái quần thôi, cho cậu luôn đấy.” U U xua tay nói, trên trán giống như hiện lên hai chữ đại gia.
Nhà nó không có gì ngoài tiền, chỉ riêng quần thôi cũng đủ đè chết người rồi.
“Tớ sẽ giặt rồi đem trả lại.”
“Khỏi trả, tớ không mặc lại đồ người khác đã qua sử dụng.
Vậy nhé.” U U nói xong nhấc chân muốn rời đi.
“Tớ tên là Mục Ân, chúng ta có thể làm bạn không?” nhóc con nắm chặt áo, lấy hết cam đảm nói lớn.
“Được.” U U hơi ngạc nhiên sau đó mỉm cười thật tươi.
Mục Ân nhìn bóng U U khuất dần, trong mắt hiện tia vui vẻ.
Trước giờ chẳng ai chịu làm bạn với nó vì tính cách này, không ngờ cô bé này lại thật sự đồng ý.
Cúi đầu nhìn bàn tay UU nắm hồi nãy, trên đó dường như vẫn còn lưu lại cảm giác ấm áp trước giờ chưa từng có.
Trong mắt Mục Ân lúc này, UU chẳng khác nào một thiên thần nhưng nhóc con đâu có biết lúc trước chỉ vì có đứa muốn ôm U U mà bị bé con đánh cho sưng đầu.
Mấy ngày sau đó, Mục Ân đều chăm chỉ bám theo U U.
Chỉ cần ở đâu có U U, ở đó sẽ thấy Mục Ân, cả hai đứa như hình với bóng, đi đâu cũng có nhau.
Thậm chí đến giờ ngủ trưa, Mục Ân còn mặt dày ôm đệm nằm bên cạnh UU bằng được.
“Papa, còn thiếu quần dự phòng của con.” thấy Lăng Mặc không cho quần dự phòng vào balo, U U liền lên tiếng nhắc nhở.
“Con cũng không có tè dầm, mang theo làm gì?”
“Ở lớp có người cần.
Cậu ấy khá hậu đậu, lúc nào cũng làm rách quần.”
Lăng Mặc nhíu mày, ở lớp có đứa nhỏ nào khác mặc quần của con gái anh.
sao? Chiếc xe đen dừng trước cổng trường, U U vừa bước xuống xe, một thân hình nhỏ nhắn đã lao nhanh đến, được nửa đường thì vấp ngã rách cả đũng quần.
“Mục Ân, cậu không sao chứ?” U U vội vàng chạy đến.
“U U…đau quá…” Mục Ân khóc lớn, nước mắt giàn giụa ôm chặt lấy U U.
“Ngoan nào, thổi phù phù sẽ hết.”
“Hức, U U thổi thổi…”.
174: Lăng Y Đúng Là Sao Quả Tạ Mà.
Trong xe, mặt Lăng Mặc đã đen hơn đít nồi. Thằng nhóc kia vừa nhìn là biết tương lai sẽ trở thành diễn viên. Anh đã chứng kiến hết rồi, ngoài rách đăng quần ra thì nó chẳng hề bị thương ở đâu cả, chỉ khóc để kiếm cớ ôm con gái bảo bối của anh mà thôi.
Khoan đã, đừng nói đứa mặc quần của con gái anh là thằng nhóc đó nhé. Không phải là một bé gái mà là một đứa con trai sao? Đúng là không có liêm sỉ, bảo sao dạo này quần của con gái lại ít dần đi.
Đến Hoàng Đằng, Lăng Mặc vẫn không nhịn được nghi ngờ trong lòng, kêu Lâm Triết nhanh chóng điều tra về thằng nhóc đó. Kết quả lại nằm ngoài dự đoán của anh.
“Mục Ân, 5 tuổi rưỡi. Gia đình bình thường, mẹ vừa mới mất năm ngoái, hiện đang sống cùng với ông nội à. Gia cảnh đúng là sạch sẽ thật đấy.”
“Nhưng sao cậu lại muốn điều tra về thằng nhóc này vậy? Chẳng lẽ người nhà nó đắc tội gì với cậu sao?” Lâm Triết hiếu kỳ hỏi.
“Nó muốn đánh cắp bảo bối của tôi.”
“Mới 5 tuổi rưỡi đã có ý tưởng lớn như vậy rồi sao? Đúng là tuổi trẻ tài cao. Nhưng rốt cuộc nó định đánh cắp cái gì?” Lâm Triết có chút ngạc nhiên. Người có suy nghĩ không an phận như vậy một là ngại sống quá lâu, hai chính là đầu óc có vấn đề.
“Tôi lấy nhân cách ra đảm bảo sẽ không để thằng nhãi này tiếp cận con gái tôi thêm một lần nào nữa.” Lăng Mặc hừng hực khí thế nói.
Nhưng tan làm vừa về đến nhà đã thấy thằng nhóc đó đang ngồi ngay ngắn trên ghế sopha trong phòng khách rồi. Bắt gặp ánh mắt của anh, nó liền nhíu mày không chút sợ sệt nhìn lại nhưng U U vừa xuất hiện, nó lập trở lặt mặt 180 độ trở thành một chú thỏ con vô hại yếu đuối cần được bảo vệ.
“Papa đừng lườm nữa, cậu ấy sẽ sợ đấy.”
“Khụ, sao bạn con lại ở đây?” Lăng Mặc ho khan hai tiếng. Thằng nhóc này mà sợ sao? Vừa nãy nó còn dám mắt đối mặt với anh đấy.
“Cậu ấy tên Mục Ân. Hôm nay ông cậu ấy có việc nên con kêu cậu ấy qua nhà mình ăn cơm. Còn có cả bác Lăng Y và cô Diệp Tử nữa đấy.” U U nói xong liền quay sang Mục Ân:”Đây là papa tớ.”
“Papa.” Mục Ân ngượng ngùng cúi đầu:”Cháu gọi nhầm, chú.”
“Không sao.” Lăng Mặc cười đến đáng sợ. Còn lâu mi mới được gọi ta là papa, thằng nhóc ranh ma.
Lăng Y nghe nói UU chỉ cần vài ngày là có thể thu phục một thằng nhóc thì ghen tị không thôi. Sức hấp dẫn của cô ta lớn như vậy mà vẫn không thu phục được Lệ Tử Ngôn vậy chẳng phải là còn không bằng U U hay sao.
“Chị đừng lo, chắc anh ấy chỉ nói miệng như vậy thôi. Anh trai em làm sao thích đàn ông được.” Thẩm Ninh đương nhiên cũng không tin chuyện này.
“Không đâu, mấy hôm trước chị lén đi theo, anh ấy đã đến bar gay đấy.”
Lệ Tử Ngôn xoa xoa trán, trên mặt hiện lên tia mệt mỏi hiếm thấy. Anh ta biết Lăng Y sẽ không dễ dàng tin chuyện này, nhất định sẽ lén lút bám theo nên mấy tối nay đều phải đi bar gay để diễn. Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh hai người đàn ông lớn nhỏ quấn lấy nhau, anh ta đã thấy đau đầu rồi. Cũng không ít người đến gạ gẫm nhưng đều bị sắc mặt của anh ta doạ cho sợ. Chỉ trừ một người duy nhất…
“Lệ tổng, đã đến nơi rồi.” thư ký lên tiếng nhắc nhở mới kéo Lệ Tử Ngôn ra khỏi dòng suy nghĩ.
Nhìn toà nhà cao lớn trước mặt, hôm nay lại là một ngày làm việc mệt mỏi, tối lại không được về nhà ngủ mà phải đến bar gay. Lăng Y đúng là sao quả tạ mà.
“Cậu cứ về trước đi, chúng tôi sẽ xem xét hồ sơ của cậu. Có kết quả chúng tôi sẽ thông báo cho cậu ngay.”
“Cảm ơn.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lệ Tử Ngôn dừng lại nhìn, một người đàn ông vóc dáng nhỏ nhắn ôm balo đi lướt qua anh ta. Lệ Tử Ngôn đi vào trong phòng, cầm lấy hồ sơ thông tin trên bàn lên xem. Quả thực là cậu ta, vậy mà lại đến đây xin việc.
“Lệ tổng…”
“Người vừa xin việc, sắp xếp cho cậu ta một vị trí thích hợp.” Lệ Tử Ngôn đặt hồ sơ xuống, quay người rời đi.
“Vâng.”
Trưởng phòng nhân sự nhướng mày cầm hồ sơ lên, chẳng lẽ người này có quan hệ với Lệ tổng nên mới được cân nhắc như vậy? Thư ký cũng là lần đầu tiên thấy Lệ tổng để ý đến một người lạ như vậy nhưng cô ta lại không dám nhiều lời.