Dạo này mẹ anh ta không biết xem bói ở đâu nói nếu cưới vợ trong năm nay nhất định sẽ sinh được cháu đích tôn, không ép được Lâm Từ liên quay sang anh ta.
“Có cái gì mà không hay.
Nhà chỉ có hai đứa con trai, anh con mẹ không nói được, bây giờ ngay cả con cũng như vậy à? Hai đứa định đề Lâm gia tuyệt tử tuyệt tôn sao? Hức…!số tối đúng là khô quá mà, chịu đau sinh ra hai đứa con trai thì chúng nó đều làm phản hết…” mẹ Lâm lập tức khóc lóc.
“Được rồi, mẹ đừng khóc nữa.
Nhưng con là em, sao có thể cưới trước anh trai được.
Như vậy không hợp tình hợp lý.” Lâm Triết đầu hàng nói.
10 lần nói chuyện thì mẹ anh ta xài chiêu này đến 11 lần, không đầu hàng cũng phải đầu hàng.
“Nếu con không muốn đi xem mắt thì mau khuyên anh trai con đi.
Con gái bạn mẹ đang trong độ tuổi đẹp đây, để thêm một thời gian nữa là thành đô cô rồi.
Con bé tốt lắm, mẹ rất thích, hai đứa ai hết được thì mau hết đi.”
Lâm Triệt thở dài một tiếng, anh ta không muốn đi xem mắt, chẳng may lộ ra đến tai Diệp Tử thì hỏng hết cơm cháo.
“Lăng Mặc….!Lăng Mặc ơi.” Lâm Triệt thò đầu ra khỏi thang máy.
Anh ta nhẹ nhàng đi đến bên cạnh bàn làm việc của Lăng Mặc, ánh mắt nóng bỏng chớp chớp nhìn anh.
“Lăng Mặc, tôi biết cậu là người tốt bụng, thấy bạn bè gặp chuyện nhất định sẽ ra tay giúp đỡ, là tri kỉ, là….”
“Nói tiếng người đi.”
“Mẹ tôi bắt tôi đi xem mắt, cậu có cách nào đầy sang cho Lâm Từ không?”
Lăng Mặc ngẩng đầu.
Anh không hiểu gen di truyền nhà họ Lâm này có vấn đề ở chỗ nào.
Ba mẹ thì giục lấy vợ đến phát điên, hai thằng con thì cứ nhởn nhơ như không, nói thế nào cũng nhất quyết không lây.
Mẹ Lâm cũng may lần gọi điện cho anh, kêu anh khuyên hai anh em nhà này, lại lo sợ hai người họ chơi với anh thân thiết quá nhỡ đầu lại gay.
Lăng Mặc liếc Lâm Triết một cái, đề ba mẹ lo lắng chuyện vợ con, đúng là còn bất hiếu hơn cả anh.
“Không giúp
“Cậu có phải bạn tôi không vậy?”
“Ai đó nói với tôi là tôi cứ yên tâm, Thẩm Ninh ở Lăng thì sẽ không bị bắt nạt, nếu không…”
“Dừng dừng dừng, cậu đừng thù dai vậy chứ? Đàn ông như vậy người ta gọi là nhỏ mọn đây, sẽ không được mọi người thích đâu.”
“Một mình Thẩm Ninh thích tôi là được.”
Thẩm Ninh Thẩm Ninh, từ lúc có Thẩm Ninh, tình cảm bạn bè chí cốt của anh ta với Lăng Mặc là dựa vào độ hảo cảm của Thẩm Ninh đối với Lăng Mặc.
Thẩm Ninh tốt với Lăng Mặc một chút, Lăng Mặc liền dã với anh ta một chút.
Thẩm Ninh giận Lăng Mặc một chút, Lăng Mặc liền lật mặt không nhận người anh em này nữa.
“Thực ra tôi đã có người trong lòng rồi…!nên mới không muốn đi xem mắt.”
“Bảo với mẹ cậu như vậy là được.”
“Tôi chưa sẵn sàng, mà cũng chưa chắc người ta đã thích lại tôi.”
Nghĩ đến tình cảm của Diệp Tử đối với anh ta lúc nhiệt tình lúc hờ hững, Lâm Triết khô não nói.
Chính anh ta cũng không biết Diệp Tử có thích anh ta hay không hay chỉ đơn giản coi là bạn bè.
Lăng Mặc trong lòng thầm suy nghĩ, Diệp Tử là bạn thân cực thân của Thẩm Ninh.
Nếu như giúp đỡ hai người họ thành đôi, vậy Thẩm Ninh sẽ khen anh, sẽ đối tốt với anh sao? Thôi thì đề Lâm Từ chịu thiệt một chút cũng được.
“Mẹ cậu không phải là đệ tử của ông nội tôi sao? Kinh nghiệm đầy mình như thế chắc qua mặt được Lâm Từ thôi.”
Lâm Triết suy ngẫm cũng cảm thấy đúng.
Mẹ anh ta bình thường thích nhất chính là cùng ông nội Lăng diễn xuất, Lâm Từ còn non và xanh, cũng không được thì mềm vậy.
Nửa đêm đang nằm ngủ ở nhà, Lâm Từ nhận được điện thoại của Lâm Triệt.
Bình thường em trai luôn cười đùa vui vẻ giống thiểu năng này lại khóc lóc thảm thiết khiến anh ta đang ngái ngủ cũng phải tỉnh ngay lập tức.
“Lâm Triết, có chuyện gì bình tĩnh nói ra.”
“Anh hai…!anh hai ơi…!mẹ…!mẹ đã…” Lâm Triệt vừa khóc vừa nói.
Lâm Từ nghe đứt quãng càng sốt ruột hơn.
Anh ta nhảy xuống giường mặc vội cái quần, lấy tạm cái áo, cũng không thay giày mà đi luôn dép lê trong nhà rồi nhanh chóng phóng xe về nhà chính Lâm gia.
Nghe Lâm Triết khóc lớn như vậy, nhất định là mẹ đã xảy ra chuyện gì rôi.
Vừa đến nơi, Lâm Từ đã chạy vội vào trong, tiếng khóc của Lâm Triệt ngày càng rõ hơn.
Mẹ Lâm nằm trên giường, mặt mày xanh xao yếu ớt.
Lâm Triết cùng ba ngồi bên cạnh, vừa nhìn thấy Lâm Từ, Lâm Triệt vội lau đi nước mắt còn chưa kịp thấy đâu.
“Mẹ, mẹ bị làm sao vậy?” Lâm Triết lại gần lo lắng hỏi.
“Khụ khụ…!Lâm Từ, mẹ không sao…..!khụ khụ…”.