“Tiếp tục tìm, cho dù phải lật tung cả cái thành phố này cũng phải tìm bằng được cô ấy.
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.” lúc này Lăng Mặc đã không còn bình tĩnh như trước, ánh mắt anh trở nên sắc bén lạnh lẽo như băng.
Không khí trong bệnh viện trở nên ngột ngạt khó chịu, người của Lăng Mặc liên tục tản ra tìm kiếm khắp nơi khiến bệnh nhân ở đây còn tưởng là kh ủng bố, sợ hãi đứng nép vào một góc tường.
Ngồi trên ghế mà trong lòng anh nóng như lửa đốt, cô mới phẫu thuật xong, thân thể còn yếu, rốt cuộc tên khốn nạn nào đã mang cô rời khỏi đây, lại tính toán thời gian chuẩn xác như vậy, làm việc nhanh gọn không để lại chút dầu vết gì.
Nghĩ đến Thẩm Ninh, trái tim anh lại đau đến khó chịu, lo lắng cho cô đến mức không giữ nổi bình tĩnh.
“Ba, hay là do người có thù với Lăng gia làm?” Lăng Thiên khẽ nói.
Anh ta mới chỉ rời đi có một chút, người này đã có thể vừa mang chị dâu đi, vừa phá hỏng tất cả camera trong bệnh viện, lại có thể dưới mi mắt của Lăng gia làm mà không bị phát hiện.
“Cũng có khả năng là như vậy.” Lăng Quân nhíu mày suy nghĩ, lục lại trí nhớ những người trước đây có thù oán với Lăng gia.
Tất cả mọi người đều rơi vào trầm tư, chỉ riêng Nhã Khanh trong lòng vui như tết.
Vốn dĩ còn lo sợ sau khi Thẩm Ninh tỉnh lại sẽ vạch tội cô ta nhưng may mắn giờ Thẩm Ninh đã mất tích rồi, đến Lăng Mặc cũng không tra ra được gì thì sau này sẽ chẳng còn ai biết tội lỗi của cô ta cả.
Chuyện này sẽ mãi mãi đi vào quá khứ.
“Lăng Mặc.” Lâm Triết hớt hải đi vào.
“Thế nào rồi?”
“Đã khôi phục lại được camera nhưng chỉ có duy nhất một manh mối này.”
Lâm Triết đưa máy tính bảng qua.
Lăng Mặc nhíu mày nhìn, trong màn hình là một người đàn ông dáng người cao ráo đội kín mũ, đeo khẩu trang đang bị Thẩm Ninh người đầy máu đi tìm bác sĩ.
Sau khi Thẩm Ninh được đưa lên cáng cứu thương đưa vào phòng cấp cứu, người này liên biến mất khỏi màn hình, mây phút sau camera liên xảy ra vấn đề.
Nhã Khanh nắm chặt tay, lúc cô ta đây Thẩm Ninh, cũng không nhìn kỹ xung quanh, chẳng lẽ thật sự có người đã nhìn thấy hay sao?
“Những người đã từng đến gần phòng bệnh của Thẩm Ninh, tất cả đều phải tra hỏi thật kỹ.
Tôi không tin không tra ra được gì.” Lăng Mặc tức giận nói, ánh mặt thoáng liếc qua Nhã Khanh.
Nhưng cho dù có tra hỏi bao nhiêu lần, những người đó đều nói không biết gì.
Một người sống sờ sờ đột nhiên biến mất, lại chẳng có một ai hay biết, muốn Lăng Mặc tin cũng khó.
Đã 3 ngày trôi qua, vẫn không có lấy một chút manh mối nào về Thẩm Ninh, cô giống như bốc hơi khỏi thế giới này vậy.
Lăng Mặc điên cuồng tìm kiếm cô khắp nơi, nhưng chẳng một ai hay biết cô đang ở đâu.
Từng ngày trôi qua, Lăng Mặc giống như người mất hồn, không chịu từ bỏ tiếp tục tìm cô trong vô vọng.
Anh hy vọng sẽ có một ngày, cô lại xuất hiện trước mặt anh, mỉm cười với anh như chưa trước kia.
“Vẫn chưa có tung tích của Thẩm Ninh, Lăng Mặc cũng đã không nhìn mặt U U 1 tháng rồi.” Lăng Y thở dài nói.
Lăng Mặc đau buồn, khi làm giấy khai sinh cho bé con, chỉ nói hai chữ U U rồi bỏ đi.
Suốt 1 tháng cũng không quay về Lăng gia nhìn mặt con gái.
Lăng U U đầy tháng, mũm mĩm đáng yêu, khuôn mặt hồng hào giống Lăng Mặc nhưng đôi mắt lại to tròn giống Thẩm Ninh khiến người trong Lăng gia đều vô cùng yêu thích..