Không khí trên xe vô cùng gượng gạo.
Thẩm Ninh kéo cửa kính xuống, cố gắng hít thở lấy chút không khí bên ngoài.
Sau khi lên xe, Lăng Mặc luôn giữ khuôn mặt như mất sổ gạo khiến cả cô và Lâm Triết đều thấy áp lực đến khó thở.
“Đến bệnh viện.”
“A, tôi không bị thương đến mức đó đâu.
Không cần đến bệnh viện.” Thẩm Ninh vội vàng nói.
Chỉ là một vết xước nhỏ, cũng đâu nghiêm trọng đến mức phải đi bệnh viện.
Thấy Lăng Mặc không nói gì, Thẩm Ninh kéo kéo tay áo anh.
“Hôm nay, cảm ơn anh rất nhiều.”
Dù sao cô cũng không nghĩ người tới cứu mình sẽ là anh.
3 tuần nay anh không liên lạc với cô, khiến Thẩm Ninh cứ nghĩ anh đã quên mất cô rồi.
Lúc thấy anh xuất hiện, cô lại cảm nhận được sự an toàn trước nay chưa từng có.
“Tôi chỉ tiện đường đi ngang qua thôi.” Lăng Mặc quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Làm sao anh có thể nói rằng anh vì nhớ cô, lo cô bị bắt nạt nên mới đến đó.
Thẩm Ninh phì cười một tiếng.
Lời nói dối này cũng lộ liễu quá rồi.
Cô nhìn anh lạnh lùng cao ngạo, trái tim lại loạn nhịp, cảm thấy ấm áp đến lạ thường.
“Chuyện tôi nói với em, em nghĩ đến đâu rồi?”
“Chuyện gì cơ?”
Lăng Mặc quay sang nhìn cô.
Ánh mắt như muốn hỏi cô dám quên chuyện đó sao?
“Khụ….!là chuyện đó hả.
Tiên sinh đã nói ra trước tất cả mọi người, tôi không đồng ý được sao?” Thẩm Ninh xấu hổ, quay ra ngoài nhìn.
Môi mỏng khẽ nhếch lên, Lăng Mặc liếc cô một cái rồi rời mắt sang chỗ khác.
Lâm Triết ngồi bên trên gõ gõ vài chữ rồi gửi tin nhắn cho ai đó.
Đến rồi đến rồi, bà cố nội của Lăng Mặc sắp ra đời rồi.
Ngoại ô thành phố, ông nội Lăng cười đến không ngậm được miệng.
Tin nhắn Lâm Triết gửi đến khiến ông vô cùng hài lòng.
“Lão gia, ngài đã cười hơn nửa tiếng rồi.” quản gia không nhìn nổi nữa, đành lên tiếng.
“Chắc ngày mai tôi phải chuẩn bị ít quần áo trẻ em mới được.”
“Cho cô chủ nhỏ sao?”
“Con bé đã có ba mẹ nó lo.
Đây là chuẩn bị cho chắt của tôi.
Phải chuẩn bị từ giờ mới kịp.”
Quản gia xoa xoa thái dương, để làm việc được ở đây, ông ta cũng phải có tinh thần thép, nếu không sẽ sớm phát điên mất.
Chung cư cao cấp An Nhiên, Lệ Tử Ngôn nhìn chằm chằm người trong bức ảnh.
Anh ta lại lôi từ trong vali ra một bức ảnh khác, vừa đặt hai bức ảnh cạnh nhau liền híp mắt lại.
Quả nhiên là rất giống.
“Điều tra cho tôi người này, càng sớm càng tốt.”
Sau khi Lăng Mặc rời đi, khách mời cũng không còn tâm trạng ở lại, lần lượt lấy lý do có việc rồi rời đi.
Yên Chi ngồi trong phòng, giận tới mức ném bình hoa bên cạnh xuống đất vỡ tan tành.
“Ba, sao ba có thể cúi mình xin lỗi Thẩm Ninh, sau này gặp cô ta, con làm sao ngẩng cao đầu được.”
“Con đừng có dại mà tìm Thẩm Ninh gây chuyện nữa.
Cô ta không phải người con có thể đụng vào đâu.” Hạ gia chủ xoa xoa thái dương mệt mỏi nói.
Đứa con gái này, được bao bọc quá kỹ nên mới không hiểu chuyện như vậy.
“Nhưng….”
“Yên Chi, ba nói đúng đấy.
Em đừng tìm Thẩm Ninh gây chuyện nữa.” Lục Vũ nắm tay cô ta an ủi.
“Cô ta đánh em, sao em có thể bỏ qua được.
Em có Hạ gia, em không sợ.”
“Nhưng cô ta có Lăng gia, là Lăng gia đấy.
Đụng vào người của Lăng Mặc, cả Hạ gia này cũng không gánh nổi đâu.” Hạ gia chủ tức giận rời khỏi phòng.
Yên Nhi ngây người không tin vào tai mình.
Sao có thể như vậy được? Sao chuyện đó có thể xảy ra chứ.
Cô ta không cam tâm.
Việc Lăng gia Lăng Mặc tuyên bố vợ sắp cưới nhanh chóng được lan rộng khiến không biết bao cô gái vỡ mộng.
Phóng viên đứng chật cửa phòng trọ của Thẩm Ninh khiến cô sợ tới mức không dám bước ra ngoài.
“Cậu tốt nhất nên thành thật khai báo đi nếu không tớ sẽ không tha cho cậu đâu.” Diệp Tử chống cằm nhìn cô chằm chằm.
“Diệp Tử, tớ sai rồi.
Đáng lẽ tớ phải nói với cậu sớm hơn.” Thẩm Ninh cúi đầu hối lỗi.
“Phạt cậu mời tớ một bữa thịnh soạn.”
“Cậu không giận sao?”
“Đương nhiên là không.
Tiểu Ninh Ninh cậu đúng là lợi hại thật đấy, ngay cả người cao cao tại thượng như Lăng Mặc cũng bị cậu hạ gục.
Không biết Lục Vũ và Yên Chi cảm thấy như thế nào? Chắc là tức đến đỏ mắt luôn ấy ha ha ha.” Diệp Tử ôm lấy Thẩm Ninh cười vui vẻ.
Hại cô ta mấy ngày nay lo lắng không thôi, chỉ sợ cô bạn thân này đau buồn quá mức.
“Nếu cậu lấy Lăng Mặc, vậy chẳng phải là anh dâu Lăng Thiên sao? Đến lúc đó cậu có thể giới thiệu tớ với anh ấy.
Thẩm Ninh nhìn Diệp Tử bắt đầu mơ mộng thì cũng cười theo.
Diệp Tử vẫn luôn thích Lăng Thiên, biết đâu lại thật sự có thể giúp họ thành đôi.
Kim Cẩm Nhi vò nát tờ báo trên tay, không biết tên phóng viên nào đưa tin linh tinh, viết ra bài báo này.
Lăng Mặc sao có thể nói mấy câu như vậy chứ? Chắc chắn là bịa đặt.
Còn cô gái này nhất định là muốn dựa hơi anh để nổi tiếng, đúng là trơ trẽn.
“Cẩm Nhi, cháu nên từ bỏ thì hơn.” ông Kim nhìn cháu gái tức giận đến như vậy, thở dài nói.
“Ông nội ông đang nói gì vậy? Không lẽ ông tin mấy bài báo này sao?”
“Cẩm Nhi, ông chỉ có một đứa con trai là ba cháu, cũng chỉ có mình cháu là cháu nội, Kim gia sau này cũng sẽ giao cho cháu, ông chỉ khuyên cháu những điều tốt thôi.
Lăng Mặc, cháu với không tới đâu.”
Kim Cẩm Nhi không cam tâm mang theo tức giận rời đi.
Ông nội làm sao vậy chứ, sau khi từ Lăng gia về luôn khuyên cô từ bỏ theo đuổi Lăng Mặc.
Cô ta sao có thể cam tâm được.
Lúc này, Lăng gia chủ đang cùng vợ du lịch nước ngoài.
Ông ta vừa ăn tối thì có người gọi điện đến, Lăng phu nhân thấy chồng nhíu mày thì khẽ hỏi.
“Có người báo lại, Lăng Mặc sắp lấy vợ.”
Choang….!chiếc đĩa trên tay Lăng phu nhân rơi xuống đất vỡ thành những mảnh nhỏ.
“Sao vậy?” Lăng gia chủ nhíu mày nhìn, trong mắt lại có gì đó khó chịu không rõ.
“Không…!không sao.
Em chỉ ngạc nhiên quá thôi.” Lăng phu nhân cố ra vẻ bình tĩnh ngồi xuống ghế: “Vợ của Lăng Mặc là thiên kim nhà nào vậy?”
“Nghe bảo con bé đó là con nuôi Hạ gia nhưng vừa bị Hạ gia cắt đứt quan hệ rồi.
Cũng không biết Lăng Mặc nó thích ở điểm nào.”
“Vậy sao.” nghe vậy, ánh mắt kích động của Lăng phu nhân mới dịu đi, cô ta khẽ nở nụ cười nhẹ.
“Ở thêm mấy ngày nữa rồi chúng ta trở về.”
“Được.”
Lăng gia chủ liếc mắt quan sát vợ của mình, thấy trong mắt cô ta hiện lên tia vui vẻ thì trong lòng liền cảm thấy khó chịu.
Nếu không phải lần đó ông ta quá say, nếu không phải cô ta mang khuôn mặt giống Lam Nhi như vậy thì cũng sẽ không phải khó xử như bây giờ.
***
“Thế nào rồi?” Lệ Tử Ngôn nhấp một ngụm cafe nhìn người trước mặt.
“Thiếu gia, đã điều tra ra được rồi.” một người đeo kính đen đưa tập hồ sơ cho Lệ Tử Ngôn.
Nhận lấy tập hồ sơ, Lệ Tử Ngôn không khỏi ngạc nhiên.
Quả nhiên giống hệt những gì anh ta đoán, bây giờ chỉ thiếu mỗi kết quả xét nghiệm nữa thôi.
“Không được để lộ chuyện này ra ngoài, đặc biệt là với ba mẹ tôi.
Nếu như tôi biết ai tiết lộ, tôi sẽ khiến người đó sống không bằng chết.” Lệ Tử Ngôn sắc bén nói.
“Dạ.”
Thẩm Ninh, xem ra sắp đến lúc chúng ta gặp nhau rồi.
Nếu chúng ta thật sự là người thân, vậy anh nhất định sẽ bảo vệ em tới cùng.