Nguyên hải của Sở Ninh có đột phá, đã đạt đến diện tích mười hai trượng.
Tốc độ tu hành nhường này có thể nói là khiếp sợ mọi người.
“Nguyên hải mở rộng đến hai mươi trượng mới bước vào. Siêu Phàm Đại Tuyệt”.
“Trong tình huống bình thường, ta muốn phá tan rào cản còn cần một năm rưỡi nữa”.
Sở Ninh thu công, ánh mắt trong vắt.
Năm trăm năm Đại Hạ lập đô, hầu hết Siêu Phàm xuất hiện đều dừng bước tại Trung Tuyệt.
Một khi đột phá đến cấp độ Đại Tuyệt, nhìn khắp Đại Hạ, chỉ đứng sau Võ Chủ cảnh giới Siêu Phàm Đỉnh Tuyệt.
Nhưng từ trước đến giờ, Siêu Phàm cảnh không phải là mục tiêu của Sở Ninh.
Con đường tu hành của Chân Linh đại lục là dùng công pháp ngược dòng tìm hiểu bí mật của huyết thống thần linh.
Sở Ninh hiểu, thoát khỏi phàm thai, bước vào Siêu Phàm mới có ý nghĩa chính thức bắt đầu phản tổ.
Phản Tổ có bảy cảnh giới lớn. Siêu Phàm chỉ là cảnh giới đầu tiên của Phản Tổ. Năm trăm năm trước, Hạ Tổ khám phá gông cùm xiềng xích, bước vào cảnh giới thứ hai – Động, từ đó tuổi thọ kéo dài trăm năm.
“Động Cảnh sẽ mạnh đến mức nào?” Sở Ninh hít sâu một hơi.
Võ hội Đại Hạ đã kết thúc, là thời điểm đi đến Hạ Lăng, có lẽ sẽ tìm được bí mật của Sở gia.
Sở Ninh đi về phía hậu viện, thấy ba bóng người đang thu xếp đồ ăn.
Ngoài Lâm Lan Chỉ và Sở Dao ra, Tân Hoa Ngữ cũng hỗ trợ.
Ánh mắt Sở Ninh đảo qua, khóe miệng co giật.
Mấy sợi tóc mái của Tân Hoa Ngữ rơi lả tả, trên khuôn mặt tỉnh xảo có một vết bẩn màu đen, trước mặt bày biện mấy đ ĩa thức ăn thảm không nỡ nhìn.
“Ăn được!”
Chú ý tới biểu cảm của Sở Ninh, Tân Hoa Ngữ hơi xấu hổ, đôi mắt đẹp hiện lên tia giận dữ, Sở Dao cười không ngừng.
Sau khi võ hội Đại Hạ kết thúc, cô ấy hỏi rất nhiều chuyện liên quan tới Tân Hoa Ngữ, cực kì hài lòng “tẩu tử” này.
“Ta thật sự sợ độc phát thân vong”, Sở Ninh cười khổ.
Đan thuật của Tân Hoa Ngữ vô song, nhưng tài nấu nướng này thật sự không dám khen tặng.
“Bắc Vương của chúng ta cũng sợ trúng độc?”
“Thật sự trúng độc, Tân cô nương nhất định có thể giải độc cho con”.
Lâm Lan Chỉ giận dỗi nói với Sở Ninh.
Hai ngày này, bà đã tiêu hóa sự thật chấn động rằng, Sở Ninh là Bắc Vương Đại Hạ cao quý.
“Ha ha, dì Lâm nói không sail”
Trong mắt Tân Hoa Ngữ tràn ngập gian trá.
Độc thuật của nàng đã rất khó uy hiếp đến Sở Ninh Siêu Phàm cảnh.
Lúc này thấy Sở Ninh kinh ngạc, nàng ta cảm thấy đắc ý.
“Ngươi thẳng!”
Sở Ninh liếc mắt nhìn.
Mới mấy ngày.
Tân Hoa Ngữ đã thân quen với Lâm Lan Chi.
“Hôm nay Tần cô nương xuống bếp, phụ thân con đang bế. quan đánh sâu vào Vũ, không có lộc ăn. Con mau gọi mấy người Nhân Đồ tới, cùng nhau ăn cơm đi”.
Lâm Lan Chỉ đề nghị.
“Bọn họ không dám”, Sở Ninh ngồi xuống, yếu ớt lên tiếng.
Tân Hoa Ngữ bị tướng lĩnh Bắc Cảnh xưng là Độc Vương, đến cả hắn cũng từng trúng chiêu, biết được Tân Hoa Ngữ tự mình xuống bếp, bọn họ sớm đã lẩn xa.
“Con này, sao có thể khắt khe tướng lĩnh dưới trướng được”.
Lâm Lan Chỉ không hiểu ý của hẳn, lại trách cứ Sở Ninh, khiến Sở Ninh than thở.
“Vương!” Sau bữa ăn, Nhân Đồ xuất hiện, vẻ mặt nghiêm túc.