Tên hộ vệ giật bắn người , hắn không dám nghĩ rằng mình sẽ sống sót trở về, chỉ mong gia đình ở nhà được bình yên . Thế nhưng xem ra ước nguyện của hắn không thành khi trưởng trấn Nông Văn Rau muốn đem cả gia tộc hắn ra thí mạng để làm yên lòng vị tiên nhân trước mặt. Tên hộ vệ hướng đôi mắt đẫm lệ của mình về phía Vân Phong mà như cầu xin sự bao dung. Nông Văn Rau hùng hục đi về phía tên hộ vệ , toan ra tay hạ sát thì Vân Phong lúc này đưa tay chặn lại nói .
– “ngươi không cần phải giết hắn . Nếu như ta thật sự muốn hắn chết , thì lưỡi kiếm lúc nãy ta đã nhắm vào cổ rồi chứ không phải nhắm vào cánh tay . Ngươi không cần phải hạ thủ ở đây, tha cho hắn một mạng đi. Nông Văn Rau khựng lại ngạc nhiên, vị tiên nhân này không những không diệt tộc tên hộ vệ, mà còn xin Nông Văn Rau tha mạng cho hắn, điều này thật sự quá bất ngờ rồi. Tên hộ vệ nghe được những điều này thì mừng rỡ, lại ngước đôi mắt đẫm lệ, ánh mắt đầy biết ơn nhìn nam nhân tóc trắng kia không nói thành lời. Nông Văn Rau lúc này vẫn còn ngạc nhiên, lại hướng Vân Phong thi lễ hỏi.
– ” tiên nhân, ngài thật sự tha cho cái tên rác rưởi này à? Ngài không muốn tiểu nhân diệt tộc hắn sao? “
Vân Phong bật cười, hắn lấy trong áo ra một cái túi vải đỏ rực , từ từ đút huyền phẩm ma kiếm sào phơi vào trong túi vải ấy một cách nhẹ nhàng trước mắt cả ba tên kia , vừa đút vào vừa nói.
– ” Cái tên khốn nạn này thật sự là một kẻ rác rưởi rất đáng chết . Ta ban đầu cũng có tính lấy mạng hắn , nhưng mà như vậy sẽ làm công đức ta hao mòn, vậy nên ta bỏ qua. Con người ai cũng có cha mẹ, vợ con, gia đình . Nếu ta chặt cái đầu của hắn, tức là giết chết một người chồng khiến người vợ phải góa, giết chết một người cha khiến những đứa trẻ phải mồ côi , và khiến cha mẹ hắn phải mất con. Điều này với ta mà nói thì công đức của ta sẽ bị tổn hại đi rất nhiều, cho nên ta tha mạng cho hắn để bảo toàn công đức của mình”
Nhóm ba tên ồ lên ngạc nhiên, cảm thấy mở rộng tầm mắt. Công đức là gì mà khiến Vạn Vân Phong lại coi trọng đến như vậy? Có thể hiểu đối với người tu tiên hay tu Phật thì công đức cũng là thứ quý giá nhất, là thứ quyết định để xây dựng tu vi đức hạnh của mình. Đối với người phàm , họ làm ăn kiếm tiền xây dựng nhà cửa, tích trữ gia sản để trở nên giàu có hùng mạnh, thì với người tu tiên hay tu Phật thì công đức chính là tài sản quý giá nhất của họ. Công đức là tiền tệ của người tu hành, dùng công đức để xây dựng nền tảng tu vi, trở thành một đấng tôn quý. Công đức sinh ra phước báu , mà Phước báu từ công đức là Phước báu bền vững. Người nhiều công đức không chỉ hưởng phước báu cho bản thân, mà những người xung quanh còn được hưởng lây hương hoa phước báu.
Con người ta khi chết đi chẳng mang theo được thứ vật chất gì, và thứ mà họ thực sự có thể được mang theo chính là công đức và tội lỗi. Khi con người ta chết đi , công đức không những theo họ xuống dưới âm giới, mà công đức còn theo họ sang kiếp sau, và thậm chí là nhiều kiếp sau nữa . Họ sẽ xài công đức ấy cho đến khi nào hết thì thôi. Vạn Vân Phong không giết tên hộ vệ không phải vì yêu thương nhân ái gì. Đối với hắn, sinh mạng tên hộ vệ chỉ như rác rưởi, nhưng hắn không giết vì tiếc công đức của mình mà thôi. Khi tha mạng cho tên hộ vệ cũng là để lại cho gia đình trên hộ vệ ấy một trụ cột, đây cũng có thể gọi là chút công đức tích được cho mình vậy.
Nhóm ba tên nghe Vân Phong nói như thế thì cũng hiểu được điều gì đó . Lại nói chuyện bọn họ tận mắt thấy Vân Phong nhét cây kiếm vào trong túi không gian , thì càng lúc càng chắc chắn rằng đây là một tiên nhân. Bọn họ lúc này đều ngoan ngoãn cúi đầu trước hắn , hắn nói gì bọn họ đều nghe nấy không hề dám mở mồm cãi lại. Vân Phong ngước mắt nhìn về hướng ngọn núi Lương, cái ánh mắt ánh lên sát khí. Nếu là người tu Phật, thì người ấy sẽ cố gắng cảm hóa để bọn cướp cải tà quy chính. Vân Phong lại không phải tu Phật, hắn là người tu tiên, mà tu tiên thì phải trừng phạt cái ác thôi. Cướp là giặc, mà giết giặc lập công là điều hiển nhiên. Vạn Vân Phong giết giặc cướp trừ hại cho dân không những không có tội, mà còn lập thêm nhiều công đức, ngu gì không làm? Vân Phong vươn vai một cái, mỉm một nụ cười.
– ” Đến giờ phải làm việc rồi . Ta bây giờ phải lên ngọn núi Lương diệt sạch bọn giặc cướp trừ hoại cho dân đây . Các ngươi ở đây, đừng có đi theo ta.”
Nói xong toan bước đi . Thế nhưng lúc này Nông Văn Rau vội cúi đầu thi lễ, ngập ngừng hỏi.
– ” thưa tiên nhân, tiểu nhân có một vài thắc mắc không biết tiên nhân có thể giải đáp cho tiểu nhân không?”
Khi mà Vân Phong nói đi tiêu diệt lũ cướp thì Nông Văn Rau vô cùng mừng rỡ, bởi lũ cướp ấy là cái mụn nhọt trên cơ thể trấn này, khiến cho cái trấn này không ngóc đầu lên được . Bao lâu nay ông luôn muốn diệt trừ lũ cướp nhưng không thành công. Ông rất vui mừng, muốn Vân Phong đi nhanh, nhưng có chút thắc mắc không hỏi thì khó chịu trong lòng. Vạn Vân Phong cũng không cảm thấy phiền, hắn phẩy tay một cái.
– ” Gọi ta là tiên sinh được rồi . Đừng cứ gọi tiên nhân này nọ nữa, nghe mệt lắm. Nhà ngươi muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi, ta không cảm thấy phiền đâu.”
Được sự cho phép, Nông Văn rau lúc này nhìn vô cái xác của những tên cướp mà suy nghĩ, đoạn lại cúi đầu hỏi.
– “Thưa tiên sinh, ngài là một sinh mệnh cường đại, bọn cướp kia chỉ như kiến cỏ trước mặt ngài . Vậy sao ngài phải mất công diễn trò trước mặt chúng như vậy? Không phải cứ lấy kiếm ra chém chết chúng là được rồi sao?”
Ừ phải rồi nhỉ, tại sao lại phải vất vả như vậy? Vân Phong thoáng một chút suy tư, quay sang nhìn lại bọn ngũ chỉ, nhìn lại bãi chiến trường của mình.
Hắn lại nhìn sang Nông Văn Rau, đưa ngón tay chạm vào cằm mình, có chút suy nghĩ.
– ” Tại sao phải diễn ? Câu hỏi hay đấy. Ta cố tình tỏ vẻ mình yếu, rồi cố tình thả hai tên chạy về để chúng báo cáo cho chủ của chúng rằng ta là một kẻ yếu đuối. Nếu như bọn chúng nghĩ ra là một kẻ yếu đuối, chúng sẽ không phòng bị ta mà kéo tới đây trả thù, sẽ tiện cho ta tiêu diệt. Còn nếu như ta thể hiện sức mạnh cường đại quá, bọn chúng chạy sạch thì đi kiếm chúng rất là khó khăn, ngươi nói có phải không?”
Nông Văn Rau ồ lên một tiếng ngạc nhiên, vậy ra người này cố tình thả bọn cướp kia để tung tin đồn sai lệch gây nhiễu loạn thông tin, để tiện bề truy quét bọn Lương Sơn Đồng à? Tuy đã nhận được câu trả lời , nhưng Nông Văn Rau lúc này vẫn cảm thấy chưa hiểu, lại tiếp tục cúi đầu nói.
– “Thưa tiên sinh, người nói như vậy hình như vẫn chưa đúng lắm. Thiết nghĩ với sức mạnh của người , thì việc truy quét toàn bộ lũ cướp ấy là một chuyện đơn giản chứ không phải là khó khăn gì. Tiểu nhân vẫn cho là tiên sinh có hàm ý khác.”
Nông Văn Rau có lẽ đã hơi quá xen vào chuyện người khác. Ông ta hỏi câu hỏi này trên khuôn mặt lại có chút nhăn nhó, giống như là một vị trưởng trấn đang truy hỏi một người dân dưới trướng của mình, như một vị quan đang truy hỏi phạm nhân, liệu có phải bệnh nghề nghiệp chăng? Vạn Vân Phong thoáng chút không hài lòng, quay sang nhìn Nông Văn Rau với một cái nhăn mặt. Nông Văn Rau giật mình nhận ra điều gì đó , vội cúi đầu lùi lại một bước, biết rằng mình vừa phạm sai lầm. Vân Phong lúc này thở dài một cái, cảm thấy tâm cảnh của mình còn yếu. Hắn là người tu tiên, đâu phải lúc nào cũng trừng mắt tức giận đe dọa người khác được . Cảm thấy Nông Văn Rau hỏi cũng có chút ý trong đó, hắn không trách móc mà lại ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
– ” Việc ta diễn kịch ra vẻ mình yếu đuối, là giả heo ăn thịt hổ, là một trò chơi mà ta đang muốn chơi, có lẽ như vậy chăng?”
Nông Văn râu và Khánh Hậu nghe vậy thì ồ lên một tiếng, cảm thấy rất là tò mò , tất cả chỉ là trò chơi hay sao? Vạn Vân Phong tặc lưỡi một cái, lúc này lại nói tiếp.
– ” đương nhiên là ta có thể truy quét toàn bộ bọn cướp trên ấy một cách dễ dàng, thậm chí ta có thể thổi bay cả ngọn núi ấy , nhưng mà như vậy thì quá dễ dàng và không có gì thú vị cả. Trong một trò chơi phải có gì đó khó khăn , phải có luật lệ ngăn cấm , thì khi chinh phục được trò chơi ấy mới đem lại thú vui cho người chinh phục, có phải không?”
Nông Văn rau và Khánh Hậu lại nhìn nhau ngạc nhiên, vậy ra tất cả những việc ở đây đều chỉ là một trò chơi với tiên nhân thôi sao?
Tuy gọi là trò chơi , nhưng hậu quả thì lại là thật. Vạn Vân Phong thật sự đã mất đi những người mà hắn yêu quý , cho nên hận thù trong hắn không phải là nhỏ. Hắn quay sang nhìn về phía những nấm mồ mà hắn mới làm xong, ánh mắt tỏa ra sát khí.
– “Có người đã từng nói thế này , ” trả thù là miếng thịt nguội ngon nhất” . Nếu bây giờ ta thổi bay ngọn núi Lương kia , thì giống như một miếng thịt nguội to mà bỏ vào mồm nuốt chửng . Như vậy đâu có thưởng thức được gì nhiều, đâu có thưởng thức được vị ngon của nó, có đúng không?”
Nông Văn Rau và tên quân y cùng tên hộ vệ dần dần cũng hiểu ra được ý nghĩa của câu chuyện. Xem ra Cường giả này thực sự muốn tận hưởng hương vị của trả thù. Ánh mắt Vân Phong lúc này lại hướng về ngọn núi Lương kia, sát khí tỏa ra, khuôn mặt phẫn nộ.
– “Bọn kiến cỏ kia dám to gan xúc phạm đến ta, làm ta và người yêu thương phải xa cách. Ta phải lên ngọn núi đó triệt hạ từng tên một, xóa số từng tên một mới hả lòng hả dạ. Miếng thịt nguội đó ta phải cắn từng miếng một, nhai từng miếng một mới có thể xoa dịu được nỗi đau trong lòng ta. “