Mặc cho Độc Cô Tổng liên tục khiêu khích nói móc, tên cầm đại đao vẫn im lặng không nói gì, hắn vẫn giữ được vẻ tĩnh lặng của một cao thủ cấp độ hiếm. Độc Cô Tổng khích bác tên cầm đao không thấy phản ứng lại, liếc sang nhìn trên cầm quạt sắt mà mỉm cười.
– ” nghe đồn tổng quản nội cung là một người nhiều mưu mô hiểm độc, hành sự quyết đoán và vô cùng lạnh lùng. Với vũ khí đặc trưng là Ngọc Phong thiết phiến trên tay, có thể sử dụng đoạt mạng người trong tích tắc mà không cần chớp mắt, nạn nhân trong vòng mười thước chắc chắn cầm chắc cái chết. Những đường chiêu tuyệt kỹ tung ra vừa mềm mại nhẹ nhàng như gió, nhưng lại sắc hiểm hơn bất cứ thứ vũ khí nào. Hôm nay được thưởng thức tuyệt kỹ của tổng quản nội cung Đại Nhân, Độc Cô Tổng cũng là may mắn” .
Hắn vừa nói vừa liếc nhìn tên hắc y nhân cầm thiết phiến với ánh mắt chế giễu, đồng thời đưa tay lên vuốt râu , xoay người nhìn thẳng vào mặt tên thiết phiến mà trầm trồ.
– ” tổng quản nội cung đại nhân nổi tiếng với đấu hồn đại bàng, đặc tính đấu hồn giúp cho đại nhân có thể sử dụng khinh công một cách tuyệt vời , vượt trội so với người khác. Nếu chỉ xét khoản dùng khinh công, đại nhân chắc chắn là vô địch cùng cảnh giới, không Võ Hoàng nào có thể đọ khinh công thắng đại nhân được. Vừa rồi ta đã toan bỏ chạy, nhưng lại bị khinh công tuyệt thế của Đại Nhân chặn đường, xem ra hôm nay ta không thể thoát được rồi. “
Một tiếng thở dài của viên quan Tam phẩm, dù có là mãnh Hổ , nhưng khi đứng trước hai cường giả ngang cấp độ hắn cũng không nghĩ rằng mình có thể toàn mạng trở về. Hắn cứ độc thoại một mình như vậy , đến lúc này mới có tiếng trả lời. Tên cầm đại đao vung đao vuốt một cái, tiếng gió rít vào không trung. Cây đại đao nhìn to nặng như vậy, nhưng trong tay hắn lại sử dụng trông có vẻ quá nhẹ nhàng, quả là nội công thâm hậu. Hắn chỉ đao về phía Độc Cô Tổng mà cười nhạt.
– “ha ha ha.. quả nhiên là Độc Cô đại nhân khí thế hơn người, hiên ngang bất khuất. Bây giờ đang ở trong tình thế cận kề cái chết, vậy mà vẫn điềm đạm nói chuyện như vậy được, quả nhiên là khiến người khác khâm phục”
Giọng nói của tên cầm đại đao rất quen thuộc đối với Độc Cô Tổng, đó chính là giọng nói của tên tổng binh sứ. Độc Cô Tổng từ từ quay lại nhìn tên cầm đại đao, ánh mắt muộn phiền mà thở dài một tiếng.
– ” phái cả tổng binh sứ lẫn tổng quản Nội cung ra đây để ám sát ta, người có thể ra mệnh lệnh được cho hai ngươi chỉ có thể là bệ hạ, vậy là bệ hạ không muốn ta sống nữa rồi”
Hai tên áo đen nghe tiếng than thở ấy, lúc này trong lòng tự nhiên có chút đồng cảm mà ánh mắt cũng hạ xuống thấp hơn. Cả ba tên này đều là thờ chung một chủ, và một tên bị chủ phản bội mà ra tay trừ khử khiến cho hai tên kia cũng có chút tâm tư. Độc Cô Tổng phiền muộn đưa thanh kiếm lên ngang tầm mắt, nhìn vô lưỡi kiếm sáng bóng, ánh sáng phản chiếu đôi mắt của một người bị ruồng bỏ.
– ” dòng họ Độc Cô nhà ta nhiều đời làm quan, hết mực trung thành, cúc cung tận tụy. Ấy vậy mà Ngô Hoàng bây giờ lại không tin tưởng trọng dụng, lại nghe theo lời của bọn nịnh thần xàm tấu mà muốn trừ khử đi trung thần dưới trướng, hành động này không phải là quá nông nổi hay sao?”
Những lời tâm sự phiền muộn của hắn có lẽ cũng là những lời cuối cùng. Tên cầm quạt sắt lúc này bất ngờ mở miệng, giọng nói the thé ái nam ái nữ ,là giọng nói đặc trưng của Thái giám trong cung.
– ” hứ, nhà ngươi sắp chết rồi thì cũng không cần phải trăn trối nhiều đến như vậy. Chúng ta theo lệnh tới đây làm việc, không phải tới đây nghe ngươi than thở. Gia tộc nhà ngươi có trung thành bao đời thì cũng là chuyện của ngươi, không liên quan đến chúng ta. Bây giờ ta phải hoàn thành nhiệm vụ rồi về bẩm báo lại với bệ hạ , ngươi ngoan ngoãn chịu chết đi. “
Vừa dứt lời hắn vung cây quạt sắt lên vuốt một cái , những nan sắt cạ lấy nhau nghe Ken két, sát khí tỏa ra nồng đậm. Ở phía đối diện, tên cầm đại đao cũng vung đao của mình lên tư thế chuẩn bị tấn công, trong lưỡi đao mang theo cuồn cuộn chân khí của cấp độ Võ Hoàng , cứ như chờ để đoạt mạng người khác. Độc Cô Tổng cũng không đứng yên chịu chết, con hổ bị dồn vào đường cùng sẽ dùng hết sức bình sinh để chống trả. Hắn vuốt một đường kiếm hình cầu vồng thu người lại vào thế thủ, khuôn mặt nghiêm túc.
– ” ta dù biết hôm nay khó thoát khỏi cái chết , nhưng bảo ra ngoan ngoãn chịu trận thì không bao giờ. Không đánh mà hàng là sỉ nhục kiếm Sĩ, nếu có chết thì ta sẽ chết trong chiến đấu”
Dứt lời vận chân khí khắp cơ thể , cuồn cuộn tích tụ vào trong kiếm, sẵn sàng lao vào giao chiến bất cứ lúc nào. Cả ba cao thủ Võ Hoàng đều vào thế thủ , ánh mắt không rời khỏi mục tiêu. Giữa mặt sông lặng sóng, ba con người đứng đấy với ba loại vũ khí khác nhau , người nào người nấy cũng cuồn cuộn chân khí. Ở trên bờ đám lính lo lắng nhìn ra , hướng ánh mắt về tên chỉ huy mà hỏi.
– ” thưa đại nhân, chúng ta phải làm cái gì đi chứ? Không lẽ cứ để mọi chuyện như vậy sao?”
Thạnh Bắc thực sự cũng rất lo lắng, trong lòng hắn bây giờ không khác gì lửa đốt, nhưng mà hắn có thể làm gì bây giờ? Hắn biết rất rõ cái con người chặn đánh chủ nhân của hắn ở giữa sông kia là ai , và bây giờ về báo quan quân tới để tiếp viện sao? Tất nhiên về kêu viện binh thì vẫn được, nhưng sẽ không còn kịp nữa. Đoạn đường xa như vậy, khi mà viện quân tới thì cũng đã trễ mất rồi. Còn bản thân hắn bây giờ chỉ là một võ thượng nhỏ bé , ra ngoài đấy tham chiến chỉ để cho người ta chém giết chứ không làm được gì cả. Thạnh Bắc tuyệt vọng , hắn nghiến răng lắc đầu nói.
– ” không thể làm được gì nữa rồi . Các ngươi nghĩ xem chúng ta còn có thể làm được gì nữa chứ? Bây giờ chỉ còn có thể cầu nguyện vào số phận mà thôi”
Thạnh Bắc lặng yên hồi hộp theo dõi mọi động tĩnh, nhìn ra bên ngoài kia. Ở giữa dòng sông, ba cao thủ vẫn đang án binh bất động, chờ đợi sơ hở đối phương. Rồi chuyện gì tới cũng phải tới, tên cầm thiết phiến bắt đầu có hành động, hắn trừng mắt lên vận chân khí vào trong quạt sắt mà hét lớn.
– ” nộp mạng đi tên ngu dốt kia, tiếp chiêu”
” Vèo…” Tên thái giám vung cây quạt sắt phi về phía trước , quạt sắt bay trong không khí vun vút xé gió nhắm thẳng tới chỗ của Độc Cô Tổng. Cây quạt sắt xoay tròn tựa như một lưỡi dao đang uốn lượn trong không khí , nương theo luồng gió nhắm thẳng yết hầu của kẻ địch. Độc Cô Tổng vận chân khí vào kiếm, vung một đường kiếm quét từ dưới làn nước quét lên chém thẳng vào cây quạt sắt khiến nó bị đánh văng ra xa. Cây quạt sắt sẽ rơi xuống nước và chìm mất ư? Không phải, bởi thứ võ công của tên Thái giám kia nó là một loại võ công đặc biệt. Khi hắn chuyển chân khí vào thiết phiến, có thể phóng cây thiết phiến đi như một món ám khí, và chỉ cần cây thiết phiến vẫn còn lưu lại chân khí của hắn, thì tự động nó sẽ bay trở về trên tay của tên Thái giám kia. Tên Thái giám vận chân khí để thu hồi quạt sắt, thì lúc này là lúc thích hợp để tấn công. Độc Cô Tổng toan vung kiếm lao vào tên Thái giám, nhưng chưa kịp hành động đã thấy một luồng sát khí đậm đặc phía sau lưng, cảm nhận như cái chết đang cận kề sinh mệnh của mình. Cảm nhận không ổn, hắn quay ra sau lưng thì đã thấy tên cầm đại đao tiếp cận, đang vung đao chém tới. Lại một lần nữa hắn vung kiếm lên đỡ lấy lưỡi đao chém tới, một tiếng kêu vang lên rợn người. Sức nặng của đường đao khiến Độc Cô Tổng phải lùi lại ba bước, bàn tay cầm kiếm còn đang run rẩy vì uy lực của sự va chạm. Lại một lần nữa đao và kiếm lại chạm lấy nhau, thể hiện sức mạnh của hai loại vũ khí phổ biến nhất võ giới. Tên tổng binh sứ ghì chặt lưỡi đao vào kiếm của đối thủ, vận chân khí cuồn cuộn vào đao, ý muốn đo lực với nhau. Độc Cô Tổng cũng vận chân khí vào kiếm đẩy ngược lại, xem ra không hề có chút gì thua kém. Lúc này cây thiết phiến đã quay trở lại tay của tên Thái giám , và hắn bắt đầu đợt tấn công tiếp theo. Tên thái giám vận chân khí vào chân, lao vút tới như đại bàng săn mồi, sử dụng khinh công lao tới tấn công không một chút nhân nhượng. Lần này là cận chiến, chân khí truyền vào cây quạt sắt chĩa ra như một lưỡi dao sắc bén, hắn lao tới tiếp cận đối phương và chém một đường quạt chéo lên, uy lực không khác gì móng vuốt của đại bàng đang nhắm thẳng vào con mồi trước mặt.