Tên hộ vệ trung thành của phủ Độc Cô là Thạnh Bình , trước uy áp Võ Hoàng đã không còn trung thành nữa, mà không một chút đắn đo bỏ chủ nhân mình chạy mất dép. Hắn lao vút đi vào trong hẻm, thoáng chốc đã không còn thấy hình bóng của hắn ở đâu. Những việc bỏ chủ chạy lấy người như vậy là một chuyện không tốt đẹp gì, và luôn trở thành đề tài bàn tán chê bai của người đời. Sự việc xảy ra trước mặt khiến cho tên Ninh Sơn cảm thấy khinh bỉ . Hắn cười nhạt một tiếng, bỏ qua chuyện của kẻ bỏ chạy, rồi hướng chú ý về cỗ xe ngựa, mỉm cười mà nói.
– “Độc Cô lão phu nhân à, có nhiều chuyện bà không thể qua mặt ta được đâu. Cái tên Hiệp Ninh mà lão phu nhân tin tưởng ấy, hắn vốn đã bị ta mua chuộc từ lâu. Chuyện lão phu nhân đưa con gái về Sài Tang rồi cưới chồng ở đó nhằm trốn thoát hôn sự của ta , điều này đã được tên Hiệp Ninh ấy kể lại tường tận. Bà thật sự đã quá xem thường ta rồi, làm sao có thể dùng mưu kế tầm thường ấy để qua mắt ta?”
Hắn vừa nói vừa cười nhếch mép , cảm nhận bên trong ba người phụ nữ kia vừa tức giận và vừa kinh hãi không nói lên lời. Khỏi phải nói cũng biết , cái người mà mình tin tưởng nhất lại phản bội mình , cái người duy nhất mà mình có thể dựa vào lại là người bán đứng mình, thì cảm giác ấy thật sự rất khó để diễn tả. Ninh Sơn nghĩ rằng ba người phụ nữ kia thật sự đang chịu một sự đã kích lớn, và trong hoàn cảnh đó thì sự phản kháng của họ đã không còn nữa rồi, hắn ra vẻ lễ nghĩa, hướng cỗ xe cúi đầu thi lễ.
– “Độc Cô lão phu nhân, mọi chuyện đều đã an bày cả rồi, lão phu nhân có thể ra đây gặp ta một chút được không?”
Cỗ xe ngựa ấy vẫn im lặng ,không thấy có tiếng trả lời. Không lẽ bọn họ vừa sợ vừa tức mà không mở miệng được đấy chứ? Ninh Sơn cười nhạt một tiếng, mỉa mai nói.
– “Lão phu nhân ơi, người cứ để cho bổn tọa phải độc thoại một mình như vậy à? Chúng ta sắp là thông gia của nhau rồi, cũng nên ra đây gặp nhau nói chuyện một vài câu cho đúng lễ nghĩa. Tại sao cứ phải ở trong xe hoài như vậy, không phải là hơi bất lịch sự với thông gia sao?”
Không gian yên tĩnh, nhưng cảm giác thật sự rất nặng nề. Một cỗ xe ngựa im lìm, một tên tổng quan Nội Cung đang đứng phía trước chờ đợi. Ninh Sơn cười một tiếng và nói những câu đầy tính mỉa mai , cũng là những lời mang tính trấn áp đi sự phản kháng của những người phụ nữ ấy. Theo lý mà nói, họ ít ra gì cũng phải bước ra ngoài , thế nhưng cổ xe ngựa ấy vẫn im lìm không tiếng động. Cảm thấy có cái gì đó không ổn, Ninh Sơn lúc này tắt hẳn nụ cười, bắt đầu nghi ngờ những gì mình thấy trước mắt. Hắn nheo đôi mắt lại , đi vội tới cỗ xe ngựa, cầm lấy rèm xe giật mạnh sang một bên và nhìn vào bên trong.
Khi ánh mắt của hắn chạm vào bên trong cỗ xe ngựa, hắn trợn mắt tức giận khi bên trong cỗ xe hoàn toàn trống rỗng, chẳng có ai ở trong đó cả. Vậy ra nãy giờ Ninh Sơn thực sự độc thoại một mình, vậy ra nãy giờ kẻ làm trò cười mới chính là hắn hay sao? Hắn vừa quê vừa tức, trợn mắt lên vỗ vào thành xe ngựa một cái mà gầm lên.
– “Mẹ nó, bị lừa rồi.”
“ẦM…” Trong cái vỗ tay của Ninh Sơn mang theo chân khí của Võ Hoàng, trong lúc tức giận không kiềm chế được đã vô thức mà ép lực vào tay, đánh một cái khiến cả cổ xe nát vụn. Con ngựa bị chấn động mà hí lên một tiếng, tung vó bỏ chạy một mạch rời khỏi hiện trường. Bây giờ còn một mình Ninh Sơn đứng đó , cả con ngựa cũng bỏ chạy luôn rồi, hắn trợn mắt gầm lên.
– ” Đồ ăn hại, ra đây ngay cho ta.”
Sau tiếng hét ấy , từ trong hốc hẻm nào đó, tên chỉ huy đội mật thám chạy vội lại gần cúi đầu thi lễ.
– ” Bẩm đại nhân , có thuộc hạ.”
Tên chỉ huy nãy giờ núp trong một góc khuất nhìn ra quan sát mọi sự tình, cho nên hắn hiểu hoàn cảnh bây giờ thế nào, sợ hãi mặt mày tái mét tưởng chừng cắt không còn giọt máu. Ninh Sơn tức giận lắm, thông tin tới tai hắn không lẽ đã sai lệch? Trợn mắt vung tay chụp lấy cổ áo tên chỉ huy kéo sát vào mình mà gầm gừ.
– ” ngươi làm ăn như vậy đó hả? Dám giỡn mặt với bổn tọa sao? “
Trước sự thịnh nộ của chủ nhân, tên chỉ huy run rẩy lắp bắp.
– “Không có thưa chủ nhân, thuộc hạ làm sao dám giỡn với thái tuế được. Lúc những người phụ nữ ấy lên xe ngựa, chính mắt tiểu nhân ở đấy nhìn thấy, không sai được đâu.”
Ninh Sơn phừng phừng tức giận , khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt nổi gân máu, hắn chỉ vào đống gỗ vụn từng là cỗ xe ngựa mà nói.
– “Vậy thì người đi đâu hết rồi? Không lẽ bọn chúng bốc hơi?”
Tên chỉ huy tái mặt , vội vàng suy nghĩ. Hắn nhớ lại mọi chuyện đã diễn ra, từ lúc 3 người phụ nữ lên trên cỗ xe ngựa, cho đến hiện tại bây giờ, chợt nghĩ ra gì đó thì vội phân bua.
– “Thuộc hạ nhớ rồi , trên đường đi cỗ xe ngựa này từng dừng lại ở một con hẻm nhỏ. Có thể là bọn họ đã dừng lại ở con hẻm đó, cho nên bây giờ cỗ xe mới trống trơn như vậy.”
Ninh Sơn nghe vậy thì quay phắt sang nhìn vào đống gỗ vụn dưới chân mình, suy nghĩ tính toán. Tên thuộc hạ không phải là loại người có thể dám nói dối chủ, vì vậy chuyện những người phụ nữ leo lên xe ngựa chắc chắn là có thật. Nhưng đến đây thì không còn nữa , vậy thì chỉ có thể trốn ở dọc đường mà thôi. Hắn phán đoán rằng điều đấy là hợp lý, trừng mắt nhìn tên chỉ huy đẩy mạnh tay một cái.
– ” còn đứng đây làm gì? mau dẫn đường cho ta, đích thân ta sẽ đi bắt người trở về”
Tên chỉ huy vội vã quay lưng chạy đi , hướng về con hẻm mà hắn đang nghĩ đến. Ninh Sơn cũng theo đó mà đi theo, bọn chúng chạy một mạch tới một cái hẻm nhỏ và kín đáo. Tên chỉ huy tay chỉ vào trong cái hẻm mà nói.
– “thưa đại nhân chính là chỗ này, bọn chúng lúc nãy đã dừng lại đây một chút.”
Ninh sơn không nói không rằng lao thẳng vô trong hẻm tìm kiếm dấu vết. Tên chỉ huy vội chạy theo sau vào trong tìm kiếm, đưa mắt nhìn xung quanh, chợt thấy cái gì đó liền dừng lại nói.
– “Thưa đại nhân, xin Đại Nhân nhìn xem.”
Ninh Sơn nhìn theo hướng tên chỉ huy nói. Ở trước mặt bọn chúng, ngay dưới đất là những bộ y phục nữ nhân bị vứt vào một góc. Bọn chúng nhìn vào đều biết rằng đó là y phục của Thúy Nga, Diệp Lan , và yên nhiên. Y phục bọn họ ở đây, có nghĩa là bọn họ đã thay bộ y phục khác và chạy trốn. Rất nhanh chóng , Ninh Sơn đã lao vút qua bên kia con hẻm, nhìn vội xung quanh tìm kiếm. Một cái quét mắt của võ hoàng, nhìn lướt qua đã nhìn thấy có một nhóm ba người phụ nữ đang túm tụm lại một gian hàng. Từ phía sau nhìn tới, thấy dáng người bọn họ rất giống với người mà hắn muốn tìm. Ninh Sơn trợn trừng mắt , bước chân đi vội về phía ba người phụ nữ ấy, vừa tới nơi hắn đã túm lấy vai một người phụ nữ kéo mạnh về sau. Người phụ nữ bị kéo bất ngờ thì hoảng hốt, tròn xoe mắt ngạc nhiên nhìn hắn , mà cả hai người phụ nữ bên cạnh cũng nhìn sang với vẻ mặt sợ hãi. Hắn nhìn vào phát hiện ra ba người này không phải là người hắn tìm thì buông tay ra, hừ lên một tiếng tức giận. Ba người phụ nữ bị tấn công thô bạo, nhưng nhìn thấy hắn cũng biết là hắn không phải nhân vật tầm thường , thì lẳng lặng khều nhau đi mất . Bọn họ bước chân đi , còn nghe tiếng xì xầm.
– ” cái người gì mà vô duyên vậy ? Tự nhiên tới kéo vai thô bạo người ta như thế? Thật không có chút lịch sự nào cả.”
Tên chỉ huy lúc này cũng đến cạnh bên, thấy những người phụ nữ xì xầm thì vội xua tay.
– “Các ngươi cút đi , lỡ tay một chút mà cũng để bụng, các ngươi nói nhiều quá rồi đấy “
Những người phụ nữ bị xua đuổi nhanh chóng vội chạy mất, thoáng chốc không còn bóng dáng nữa. Ninh Sơn trầm ngâm suy tính , lúc này lại chỉ sang tên chỉ huy mà hạ lệnh.
– ” Người mau chóng về huy động toàn bộ người có thể , lập tức truy tìm bọn họ cho ta. Phải tìm kiếm từng người phụ nữ một, và nhất là những người phụ nữ đi thành nhóm ba người, phải kiểm tra thật kỹ không được để bọn họ chạy trốn rõ chưa?”
Tên chỉ huy vội cúi đầu thi lễ .
– “thuộc hạ biết rồi, thuộc hạ nhất định sẽ không làm đại nhân thất vọng.”
Ninh Sơn phẩy tay một cái , tên chỉ huy mật thám lao vút đi, trở về huy động người tìm kiếm. Ninh Sơn lúc này lại nhìn xung quanh một lượt, dòng người đông đúc qua lại thật khó mà tìm kiếm được ba người phụ nữ. Thế nhưng hắn tin vào thuộc hạ của mình, và càng không chấp nhận việc thất bại. Trong lòng tức giận, hắn ngửa cổ lên trời nghiến răng cười sắc lạnh.
– “Giỏi lắm, các người muốn trốn à ? Nghĩ rằng có thể thoát khỏi bàn tay của ta hay sao? Các ngươi đã quá coi thường ta rồi đó. Chỉ cần các ngươi còn ở trong đất Kiến Nghiệp này , thì còn nằm trong bàn tay của ta, làm gì có chuyện để các ngươi trốn thoát được”