Tô Dĩ Trần siết chặt nắm đấm, đôi mắt đỏ hoe nhìn bọn họ.
Lục Minh Thần trốn sau lưng anh trai, nở nụ cười ngạo mạn nhìn Tô Dĩ Trần.
Hai bảo vệ tiến lại gần, nói nhỏ với anh: “Đắc tội rồi.”
Nói xong, bảo vệ liền hành động, bọn họ kiểm tra trên người Tô Dĩ Trần từ trên xuống dưới, xem có vật gì bị lấy cắp không.
Tô Dĩ Trần vẫn không cử động, để cho bảo vệ tùy ý tìm kiếm trên người mình. Ánh mắt anh nhìn qua biểu cảm trên khuôn mặt của những người xung quanh, có người vui sướng khi người khác gặp họa, người đứng xem kịch hay, người coi thường, người lạnh lùng, người đắc ý… Giờ phút này, anh chính là kẻ bị chỉ trích một cách công khai, dù cho anh có ăn trộm hay không, dù cho anh có bị kết án hay không, giới nhà giàu nói anh có tội, thì anh chỉ có thể “chết”.
Anh lại lần nữa nhìn về phía Lục Minh Phong lạnh lùng vô tình, Lục Minh Thần trốn sau lưng Lục Minh Phong, cùng với vẻ mặt tối tăm của Cố Hàn Chu đang nhìn chằm chằm về phía anh, còn có rất nhiều gương mặt tươi cười, tất cả làm cho sự hận thù trong anh càng thêm trỗi dậy.
Chuyện này làm anh nhớ lại những ngày sau khi ba vào tù, hàng xóm và người thân đều khinh thường và xa lánh, các đối tác của ba trong công ty thừa cơ hãm hại, và những ánh mắt kỳ lạ của bạn bè cùng lớp.
“Đừng tìm nữa!” Cố Khinh Chu không thể nhịn được nữa, cậu ta chạy đến đẩy hai bảo vệ ra, tức giận đến mức cả đầu bốc khói, giận dữ nhìn đám người đang chế giễu: “Mọi người có bị bệnh không? Camera theo dõi hỏng rồi! Không có bằng chứng chứng minh anh ta đã ăn trộm! Nếu không phải anh ta trộm, anh ta là người trong sạch, vậy thì việc lục soát người không phải là việc xâm phạm vào phẩm giá của người khác hay sao?”
“Kéo Cố Khinh Chu ra.” Cố Hàn Chu lạnh giọng ra lệnh.
Cố Khinh Chu nhanh chóng bị những bảo vệ khác kéo đi, cậu ta vừa vùng vẫy, vừa nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh! Anh ta tốt xấu gì cũng đã ở bên cạnh anh một năm rồi, chẳng lẽ như vậy chưa đủ để anh tin tưởng anh ta sao? Anh rốt cuộc có xem anh ta là con người hay không hả?!”
Nghe thấy tiếng hét của em trai, sắc mặt Cố Hàn Chu càng ngày càng lạnh: “Nếu Tô Tô bị oan, tôi sẽ đền tội.”
Bảo vệ sờ đến túi của Tô Dĩ Trần, lấy ra một chiếc vòng tay đá ánh trăng đắt tiền và tinh xảo.
Mọi người xung quanh bắt đầu nhốn nháo.
“Sếp Lục, xin anh kiểm tra xem.”
Bảo vệ đưa chiếc vòng tay ánh trăng cho Lục Minh Phong.
Lục Minh Phong nhận lấy chiếc vòng, vừa nhìn qua anh ta đã nhận ra đó là món quà mình tặng cho em trai vào năm sinh nhật mười tám tuổi, Tiểu Thần vô cùng trân quý nó, luôn luôn đeo trên cổ tay, chưa bao giờ tháo ra.
Thứ hai là giá trị của nó rất đắt đỏ, món quà này là biểu tượng tình yêu và tâm huyết của anh ta dành cho em trai, là một kho báu vô giá.
“Tô Dĩ Trần, cậu thật sự ăn trộm đồ của người khác à? Cậu đúng thật là có tài!” Cố Hàn Chu tức giận, ánh mắt u ám, không thể tin được nhìn Tô Dĩ Trần.
Tô Dĩ Trần nắm chặt góc áo, siết c.h.ặ.t t.a.y đến mức các khớp xương trở nên trắng bệch, cậu kìm nén sự tức giận của mình, nhìn về phía Cố Hàn Chu, khóe môi nhẹ nhàng cong lên: “Đây là cố ý vu oan hãm hại, anh có kinh nghiệm trên thương trường nhiều năm, chẳng lẽ ngu ngốc đến mức nhìn không ra à?”
Cố Hàn Chu không thể tin nổi nhìn anh, dường như không nghĩ tới từ “ngu ngốc” này là từ mà Tô Dĩ trần có thể dùng để miêu tả mình.
Một lúc sau hắn mới phản ứng lại được, không thể đụng chạm tới mặt mũi của một người đàn ông, hắn nắm chặt cổ tay Tô Dĩ Trần, tức giận mắng: “Cậu lấy đâu ra can đảm mà dám chửi tôi như vậy?!”
Vừa nói xong, một bàn tay khác vung lên, giống như sẽ tát anh.
“Được rồi!” Cố phu nhân Cố Vãn Châu lạnh lùng quát lớn: “Hàn Chu dừng tay lại! Động tay đánh người còn là đàn ông sao? Sao con có thể đánh Tô Tô?”
Cố Hàn Chu bị mẹ dạy dỗ, càng thêm mất mặt, hắn lạnh lùng buông tay xuống, tàn nhẫn hất tay Tô Dĩ Trần ra.
Bas
Tô Dĩ Trần nhìn vào cổ tay đã đỏ ửng của mình, anh cúi đầu, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.
“Tô Dĩ Trần, bằng chứng đã rõ ràng, có cả tang chứng vật chứng, trên người cậu giữ chiếc vòng tay, cậu còn gì muốn nói nữa không?” Lục Minh Phong nắm chặt chiếc vòng bằng đá ánh trăng, khuôn mặt u ám nhìn về phía Tô Dĩ Trần.
Tô Dĩ Trần hít sâu một hơi, bình tĩnh phân tích: “Chiếc vòng tay này, rõ ràng là Lục Minh Thần đã đặt vào túi quần của tôi, nếu nó vẫn luôn được đeo trên tay cậu ta, tôi cơ bản không có cơ hội để trộm, chỉ cần tôi tới gần cậu ta một chút sẽ bị phát hiện ngay.”
“Tại sao tôi phải mạo hiểm như vậy để ăn cắp đồ của cậu ta?”
Lời anh nói rất hợp lý, Lục Minh Phong không phủ nhận.
Lục Minh Thần trợn to mắt, nói: “Ý của anh là tôi hãm hại anh sao?! Tại sao tôi phải hãm hại anh?!”
“Có rất nhiều lý do để cậu hãm hại tôi, tại vì chỉ cần đuổi được tôi ra khỏi nhà họ Cố, cậu có thể độc chiếm Cố…”
“Tô Dĩ Trần còn chưa nói hết, Lục Minh Thần lập tức ngắt lời anh: “Anh im miệng!”
Cậu ta rưng rưng nước mắt nhìn về phía Lục Minh Phong, nói: “Anh ơi, anh phải tin em, anh nhất định phải tin tưởng em… anh không thể mặc kệ em được, thật sự là anh ta trộm.”
Đôi mắt u ám của Lục Minh Phong nhìn về phía Tô Dĩ Trần: “Nhưng cậu không có bằng chứng, chiếc vòng tay đã được tìm thấy trong túi quần của cậu, bắt được cả người lẫn tang vật, điều này không thể nghi ngờ.”
Tô Dĩ Trần càng siết chặt tay.
“Nếu cậu chỉ biết biện hộ, nhưng không thể đưa ra chứng cứ, chúng tôi làm sao có thể tin cậu?” Lục Minh Phong lạnh nhạt hỏi.
Tô Dĩ Trần không nói gì, vì cơ bản anh không thể đưa ra chứng cứ.
Lục Minh Thần đột nhiên vu oan hãm hại như vậy, anh không kịp phòng ngừa.
Nhưng với sự vu oan hãm hại rõ ràng như thế, người thông minh một chút có thể lập tức nhận ra, nhưng không ai nguyện ý đứng lên để bênh vực anh, cho dù anh có nói gì, bọn họ đều không tin, không phải là không tin, mà là vì e dè trước quyền lực của nhà họ Lục. Đen có thể nói thành trắng, trắng cũng có thể nói thành đen.
Quyền lực của nhà họ Lục vô cùng lớn, trong giới không có ai làm trái lời bọn họ.