“Nhưng những ngày tháng tươi đẹp không kéo dài được bao lâu.”
Tô Dĩ Trần nhẹ nhàng nói.
“Trong mấy năm tôi đi học, công ty của ba bị đối thủ chèn ép, gặp rất nhiều vấn đề nghiêm trọng, công ty tuyên bố phá sản, ba tôi vào tù, trong nhà nghèo đến nỗi không có gì để ăn, mẹ tôi lại mắc bệnh phải nhập viện, vì thế cả nhà chỉ còn tôi một mình xoay sở. Tôi đã từng vứt bỏ tôn nghiêm, lần lượt đi xin sự giúp đỡ từ những người thân, từ nhà này đến nhà khác, nhưng bọn họ đều nói không quen biết tôi, đuổi tôi ra khỏi cửa.”
“Người nợ nhà chúng tôi hai mươi vạn, đã trực tiếp từ chối nhận nợ, từ chối nhận người.”
Đôi mắt đen nhánh của Tô Dĩ Trần sáng lấp lánh: “Ba vào tù, mẹ mắc bệnh nặng, thời gian đó tôi đã làm rất nhiều công việc, bưng bê, rửa chén, thậm chí là làm đồng thời bốn, năm công việc tại câu lạc bộ, chủ nợ ngày nào cũng đến đòi nợ, tôi không có tiền trả, họ sẽ đánh tôi, sau đó tôi sợ, mỗi khi họ tìm đến, tôi đều lén lút trốn vào thùng rác dưới lầu.”
“Sau khi ba mẹ gặp chuyện, vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của tôi, nghèo đến nỗi không có tiền mua một cái bánh sinh nhật, tôi đang ở trong câu lạc bộ, một khách hàng hơn bốn mươi tuổi có sở thích kỳ lạ muốn xx tôi, tôi từ chối, ông ta liền cho người của mình đánh tôi, bắt tôi ngoan ngoãn nghe lời. Tôi đương nhiên không nghe, lấy chai rượu đập vào đầu gã đàn ông đó, đập vỡ đầu ông ta, m.á.u chảy đầm đìa, suýt nữa xảy ra án mạng.”
Tô Dĩ Trần nhìn Bùi Túc Nguyệt: “Thật ra mỗi người đều có số mệnh riêng, tôi cũng không còn cách nào khác, nhưng nếu tôi chấp nhận, cả đời này cũng chỉ như vậy thôi. Nhưng tôi không muốn chấp nhận, tôi muốn thử đánh cược một lần. Tôi muốn nắm giữ cuộc đời của mình.”
“Bùi Túc Nguyệt, cậu và tôi không giống nhau, cậu từ khi sinh ra đã ở trên đỉnh tòa tháp, tôi không thể với tới, tôi không tốt bụng như trong tưởng tượng của cậu, cũng không tốt đẹp như cậu nghĩ, tôi rất ích kỷ, bạc tình, tôi thậm chí còn không yêu cậu, cho dù như vậy, cậu vẫn muốn làm bạn với tôi sao?”
Năm ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Tô Dĩ Trần, Bùi Túc Nguyệt cúi xuống hôn nhẹ má anh, trong đôi mắt chỉ có hình bóng của đối phương.
“Tô Tô là vị vua trời sinh, vua chỉ cần sửa sang lại vương miện của mình, chinh phục lãnh thổ thuộc về riêng mình, không ai có thể ngăn cản anh. Còn em chính là thần dân của anh. Ý nghĩa duy nhất khi em tồn tại là phục tùng anh, đi theo anh, loại bỏ mọi trở ngại cho anh, cùng anh mở rộng lãnh thổ.”
Tô Dĩ Trần nhìn thẳng vào đôi mắt Bùi Túc Nguyệt, sự yêu thương nóng bỏng trong mắt đối phương dường như có thể xuyên qua người, yết hầu anh chuyển động, đầu ngón tay cảm thấy nóng rát như bị lửa thiêu đốt.
Ánh mắt anh hơi nhạt: “Nếu tôi phát hiện cậu vẫn luôn trêu đùa tôi, hoặc phản bội tôi, tôi sẽ lập tức vứt bỏ cậu.”
Một lần không trung thành, cả đời không cần.
Tô Dĩ Trần ghét nhất là người khác phản bội anh.
Bùi Túc Nguyệt khẽ cười: “Tuân mệnh Tô Tô! Vị vua của em.”
Bas
Tô Dĩ Trần trừng mắt, liếc nhìn cậu: “Đi ngủ!”
Một đêm nhanh chóng trôi qua.
Sáng sớm, sau khi rửa mặt và chuẩn bị xong, hai người đi dạo trong thành phố Los Angeles, mua một ít đồ, chơi rất nhiều trò chơi thú vị. Gần tới chiều, Bùi Túc Nguyệt gọi điện cho tài xế đến đón họ trở về thành phố J.
Hôm nay là ngày ba của Tô Dĩ Trần ra tù.
Đến nơi, cổng nhà tù mở ra, một người đàn ông tóc đã điểm bạc khom lưng bước đi. Ông ấy đeo một chiếc túi da, nhìn về phía hoàng hôn tuyệt đẹp, cảm thán thời gian trôi thật nhanh.
“Ba…”
Tô Dĩ Trần vừa xuống xe đã vội vàng chạy đến, nhìn tóc ba đã bạc đầy đầu, đôi mắt anh đỏ hoe: “Ba.”
“Trần Trần lớn như vậy rồi ư.” La Khánh Phong vươn tay muốn sờ đầu con trai, nhưng nhận ra bàn tay của mình quá bẩn, lập tức không sờ vào nữa, đôi mắt vẩn đục đầy nước mắt trào ra một nụ cười bi thương: “Ba không sao, con đừng khóc, mẹ con đâu?”
Tô Dĩ Trần im lặng, anh không muốn nói với ba về bệnh tình của mẹ, anh kéo tay La Khánh Phong, cười nói: “Mẹ đang đợi ba ở nhà, ba, con đã tìm được chỗ ở cho ba rồi, ba cứ thoải mái sống ở đó một thời gian, cần gì thì cứ nói với con, mỗi tháng con sẽ chuyển tiền sinh hoạt cho ba. Chân tay của ba không tiện, con tìm giúp ba một người giúp việc.”
La Khánh Phong vội vàng lắc đầu: “Không không không, ba chưa đến mức cần người chăm sóc đâu. Không cần không cần.”
Ông ấy đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe giá trị không nhỏ, ở phía trước xe là một chàng trai cao lớn đẹp trai, khí chất vượt trội, những người như thế chỉ có thể thấy trong phim truyền hình, đồng tử La Khánh Phong co lại: “Trần Trần, từ khi nào con có bạn như vậy? Hay là…”
Tô Dĩ Trần vỗ vỗ lưng La Khánh Phong, cười nói: “Không có gì đâu, cậu ấy là bạn của con, tên là Bùi Túc Nguyệt, không cần khách khí.”
Bùi Túc Nguyệt ngoan ngoãn nói: “Chào ba.”
“Ờ…” La Khánh Phong nghĩ mình nghe nhầm.
Tô Dĩ Trần trừng mắt liếc nhìn Bùi Túc Nguyệt.
Bùi Túc Nguyệt nở nụ cười, cậu nghiêng đầu nháy mắt với anh, tràn ngập mùi vị ngọt ngào.
Bùi Túc Nguyệt tự mình lái xe, chạy đến một khu nhà yên tĩnh, sắp xếp chỗ ở cho ba, giúp ông ấy mua thêm nhiều đồ dùng sinh hoạt, còn mua rất nhiều đồ ăn để trong nhà, lôi kéo ba nói rất nhiều chuyện. Sau khi xong hết mọi việc, sắc trời cũng đã tối.
Bùi Túc Nguyệt và Tô Dĩ Trần đi bộ trên con đường gần khu nhà.
“Tô Tô, chuyện ba em ra tù, nhất định sẽ không thể giấu được lâu, với quyền lực của Cố Hàn Chu, nhất định có thể nhanh chóng tra ra ngay. Đến lúc đó…” Bùi Túc Nguyệt nhẹ nhàng nắm lấy tay Tô Dĩ Trần.
“Binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn.”* Tô Dĩ Trần thờ ơ nói.
*Thành ngữ: đối phó với tình huống nào thì dùng biện pháp thích hợp để giải quyết tình huống đó.
Anh nhận ra gì đó, tai giật giật hai cái: “Ba em?”
“Vâng.” Bùi Túc Nguyệt cười, lặp lại: “Ba em.”
“…”
Tô Dĩ Trần châm chọc: “Mặt dày thật đấy.”
“Đối mặt với Tô Tô thì phải không biết xấu hổ.”
Cậu đi đến trước mặt Tô Tô, đặt hai tay lên đỉnh đầu như tai chó, học theo cách lè lưỡi hà hơi giống chó: “Gâu gâu.”
Tô Dĩ Trần thừa nhận mình đã bị Bùi Túc Nguyệt mê hoặc.
Anh hắng giọng, nói: “Chuyện ba tôi ra tù nhất định không thể giấu được Cố Hàn Chu. Tôi thì không sao, tùy cơ ứng biến là được.”
Bùi Túc Nguyệt buông tay xuống, chậm rãi nói: “Tô Tô định khi nào mới rời khỏi nhà họ Cố? Theo như trong thỏa thuận, khi hết thời hạn lập tức rời đi phải không? Cố Hàn Chu có thể giúp Tô Tô, em cũng có thể. Thậm chí còn có thể giúp nhiều hơn anh ta.”
Tô Dĩ Trần nói: “Vẫn chưa đến lúc.”
Bùi Túc Nguyệt ngoan ngoãn nghe lời: “Được thôi, vậy em đợi anh, Tô Tô.”
Nói xong, hai người lại đi dạo thêm một lúc.