Chết rồi! Tô Dĩ Trần ngạc nhiên. Anh không nói gì, nhìn Tần Phi Phi một lúc lâu. Anh vẫn nhớ cách Bùi Diệu ngước nhìn anh khi anh cứu cậu ấy khỏi đám côn đồ. Đôi mắt cậu luôn chăm chú vào anh, như thể đang nhìn vị thần trên trời cao. Anh nhớ chàng trai trẻ ấy, cậu nhút nhát, nhưng cũng rất dịu dàng và tinh tế. Anh đã yêu cầu người đó đi theo mình, khi ấy, đôi mắt của cậu thật trong sáng, thật đẹp. Lúc đó, anh còn là người mê sắc đẹp, anh chưa bao giờ nhìn thấy thiếu niên nào xinh đẹp như vậy, nên luôn đặc biệt chú ý đến cậu. Nhưng… Tần Phi Phi lại nói với anh rằng Bùi Diệu đã chết? “Tại sao?” Phải một lúc lâu sau, Tô Dĩ Trần mới mở lời được. Anh ngơ ngác nhìn về phía trước, nắm chặt tay, trong lòng tràn ngập sự nghi ngờ. Lúc đó gia đình anh xảy ra chuyện, không đủ tiền để trang trải học phí nên phải chuyển đến ngôi trường rẻ hơn. Trước khi anh rời đi, anh rõ ràng đã nhắc nhở đàn em của mình phải thay anh chăm sóc Bùi Diệu. Nhưng tại sao… Tần Phi Phi nhả ra một làn khói thuốc, sau đó nói: “Tôi biết cậu sẽ hỏi về cậu ấy.” Cô nhìn xe cộ đông đúc qua lại trên đường: “Thật ra sau khi cậu rời đi, đám đàn em đi theo cậu đã lập một nhóm riêng, bọn họ không hề quan tâm đến Bùi Diệu. Sau hai tháng, Bùi Diệu trở lại trạng thái bị cô lập và không có bạn bè.” “Thậm chí… bức thư tình của cậu ấy gửi cho cậu đã bị bạn cùng phòng phát hiện, sau đó bị chụp ảnh lại! đăng lên diễn đàn trường. Cả trường đã cười nhạo cậu ấy là đồng tính, coi cậu ấy là quái vật, có bệnh tâm thần… Cậu ấy quá đẹp, giống như con gái vậy, cậu ấy gọn gàng và sạch sẽ, cậu ấy rất sợ bị bẩn. Vì điều đó mà đám côn đồ bẩn thỉu rất ghét cậu ấy… Nghe nói, Bùi Diệu bị một đám người kéo vào rừng. Tôi cũng nghe nói vùng da quanh mắt của cậu ấy bị bỏng nặng, chảy rất nhiều máu, khuôn mặt xinh đẹp từ đó biến dạng hoàn toàn.” Tần Phi Phi lắc đầu, nói: “Sau đó, nghe nói cậu ấy nhảy từ tầng hai xuống, trong trường náo loạn, vậy nên ba cậu ấy mới biết chuyện, vội vàng đến trường học xử lý… Tôi cũng không rõ tình hình cụ thể. Mọi người xung quanh đều nói cậu ấy đã chết. Nhưng tôi vẫn hy vọng cậu ấy còn sống.” Tô Dĩ Trần cúi đầu, anh không nói gì, cũng không thể nói gì. Nỗi buồn và cơn giận dữ dần tích tụ trong lồng ngực, anh ôm chặt lấy chân mình, từng giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống. “Bùi Diệu có gia cảnh rất tốt. Tôi không hiểu tại sao cậu ấy lại chưa bao giờ tìm sự giúp đỡ của ba mẹ mình…” “Nhưng mà, tôi chắc chắn một điều, những người đó đã phải nhận sự trừng phạt.” Tần Phi Phi vỗ vai Tô Dĩ Trần: “Đừng khóc nữa, người sai không phải cậu hay cậu ấy.” “Tô Tô, tôi thấy cậu cũng cần được giúp đỡ. Chỉ cần cậu nói, tôi rất sẵn lòng.” Nói xong, Tần Phi Phi liếc nhìn đồng hồ của mình. “Tôi có hẹn với những ông chủ khác ở quán bar bên cạnh. Đây là danh thiếp của tôi, cậu lưu lại, có gì cần thì gọi cho tôi.” Tần Phi Phi nói xong, lập tức đứng dậy rời đi. Tô Dĩ Trần ngồi một lúc lâu. Anh đặt danh thiếp xuống, mở điện thoại lên. Bùi Túc Nguyệt: [Tô Tô, em nhớ anh.] Bùi Túc Nguyệt: [🐶] (icon) Mắt Tô Dĩ Trần hơi đỏ. “Cậu làm gì mà lâu vậy?” Giọng nói của Cố Hàn Chu đột nhiên vang lên sau lưng anh. Tô Dĩ Trần sợ hãi, anh nhanh chóng tắt màn hình, lỡ tay đánh rơi điện thoại xuống đất. Anh ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn Cố Hàn Chu: “Em…” Không bị phát hiện chứ? Chuyện giữa anh và Bùi Túc Nguyệt không thể để Cố Hàn Chu biết được. Ít nhất không phải bây giờ. Cố Hàn Chu tất nhiên không nhìn ra sơ hở, hắn nhíu mày nhìn anh: “Sao lại khóc?” “Không có.” Tô Dĩ Trần cầm điện thoại lên, cư xử lễ phép, ánh mắt anh tràn đầy yêu thương nhìn Cố Hàn Chu, nở nụ cười vui vẻ: “Anh đồng ý đưa em đi chơi, em rất vui.” Cố Hàn Chu rất hài lòng, hắn vỗ trán Tô Dĩ Trần, cười nói: “Nếu cậu vui, sau này tôi sẽ dẫn cậu đi nhiều hơn, nhưng chuyện gì cũng phải nghe lời tôi.” “Vâng.” Ánh mắt Tô Dĩ Trần sáng ngời nhìn Cố Hàn Chu, giống như người trước mắt là tình yêu của đời mình. Cố Hàn Chu nhìn ánh mắt đầy tình ý của anh, hắn không khỏi đắc ý nhếch môi. Tất cả những gì Tô Dĩ Trần nhìn đều chỉ có tôi, Tô Dĩ Trần yêu tôi rất nhiều. Hắn có thể lãng phí tình yêu của Tô Dĩ Trần một cách bừa bãi, bởi vì đối phương yêu hắn vô điều kiện, sẽ luôn tha thứ cho hắn. Hắn tin Tô Dĩ Trần sẽ không bao giờ rời xa hắn. Cố Hàn Chu cảm thấy vui khi có một người quan tâm mình bằng cả trái tim như vậy, nhưng trong lòng lại khó chịu vì chưa từng chạm vào người này, bởi vì mỗi lần muốn gần gũi anh đều sẽ bị làm phiền. Hắn không ngừng tưởng tượng đến cảnh Tô Dĩ Trần nằm trên giường, ánh mắt hắn tối lại, tràn đầy dục vọng, hắn muốn “làm” anh. “Trở về thôi, Tô Tô.” Tay Cố Hàn Chu vòng qua eo Tô Dĩ Trần, hai người cùng quay lại quán bar. Mọi người trong phòng đang nói cười vui vẻ. Lục Minh Phong ngồi trong góc hút thuốc, nhìn thấy Cố Hàn Chu ôm Tô Dĩ Trần quay lại, anh ta lập tức quay đầu đi. Tô Dĩ Trần chỉ là một món đồ chơi dưới chân mọi người, một kẻ thấp hèn bám víu lấy người khác. Người như vậy, anh ta không muốn nhìn lấy một cái. Nhưng không hiểu tại sao lần này anh ta lại đặc biệt chú ý đến Tô Dĩ Trần. Trong phòng bar, mọi người bắt đầu chơi trò thật hay thách. Cố Hàn Chu đang rót rượu cho Tô Dĩ Trần. Khuôn mặt Tô Dĩ Trần đỏ bừng, hai mắt đỏ lên, nhìn có vẻ đã say rồi. Nhưng anh biết mình vẫn còn tỉnh táo. Cho đến khi tới lượt anh chơi trò thật hay thách kia. Người đề nghị cười lớn: “Tô Tô… Nếu Tô Tô chơi thách thì đủ khả năng rồi.” “Chọn một trong bốn người đàn ông trong này để qua đêm với anh.” Những lời này vừa thốt ra. Toàn bộ căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.