Náo loạn một trận mà trong nhà vẫn không có động tĩnh gì, nhưng lại có cảnh sát tới đè Vương Minh Kiệt lên tường.
“Buông ra, tôi đây là về nhà mình!” Vương Minh Kiệt kêu oan: “Tôi phải kiện các anh tội bạo lực người dân!”
Vợ cũ lúc này mới ra mở cửa, bình tĩnh lấy ra các loại giấy tờ, phối hợp điều tra với cảnh sát.
Khi Vương Minh Kiệt bị cảnh sát mang đi còn mắng chửi vợ trước vô tình vô nghĩa.
Con gái nhỏ đột nhiên xông ra, hét to vào mặt gã: “Không được mắng mẹ tôi! Tôi hận ông!”
Chân Vương Minh Kiệt trượt một cái, suýt chút nữa lăn xuống cầu thang.
Sau đó, Vương Minh Kiệt chạy tới hoa viên Tân Hồ, đúng lúc thấy San San đang thu dọn đồ đạc.
Gã ta cầm một ít tiền rồi lấy hết trang sức trên người cô ta, vừa vuốt v e bụng vừa túm tóc cô ta, tàn ác nói: “Chăm con anh cho tốt, chờ anh mời đại sư tiêu diệt tên Bồ Tát tà đạo kia xong sẽ đến tìm em.”
Tiêu diệt ta?
Ta ngồi vững vàng ở trên bệ, bây giờ đây, ta muốn cho Vương Minh Kiệt hối hận cả đời, biết thế nào là c.h.ế.t trong cô đơn!
Vương Minh Kiệt lấy danh nghĩa “Trừ yêu diệt ma” mời mấy hòa thượng ở trên núi tới: “Đại sư, tiêu diệt tà thần chính là tích góp công đức.”
Đêm trước khi lên đường, Vương Minh Kiệt dùng thuốc độc c.h.ế.t hai con ch.ó hoang trong khu phố, lấy được hai túi m.á.u chó lớn.
Đoàn người đi vào trong miếu của ta, tức khắc gây nên một trận xôn xao.
Tới phía sau điện, Vương Minh Kiệt oán hận hất hết m.á.u chó lên người ta, biến ta thành một cái tượng Quan Âm máu.
“Chính tà ma này đã phá hoại mệnh cách, lấy đi khí vận của tôi!”
Ta biến ra hình ảnh Quan Âm, trong nháy mắt cả chánh điện tỏa ra vô số hào quang.
Trụ trì đứng đầu sợ hãi quá độ, chuỗi hạt trong tay rớt xuống đất, thành kính bái lạy: “Đệ tử bái kiến Quan Thế Âm Bồ Tát.”
Khách hành hương vây xem cũng kìm lòng không đậu quỳ xuống cầu nguyện.
Chỉ có Vương Minh Kiệt vẫn đứng đó phát rồ, điên cuồng la to:
“Bà ta là tà Bồ Tát! Mọi người đều bị bà tà lừa hết rồi, đồ đầu trọc ngu xuẩn! Đồ ngu muội hôi hám!”
Trụ trì hận không thể bịt cái miệng của gã ta lại, nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Vương Minh Kiệt tiếp tục gào thét: “Bà ta hại tao phá sản, hại tao mất vợ mất con, bà ta chính là tà thần!”
Ta nhốt Vương Minh Kiệt vào một không gian nhỏ, sau đó để lộ khuôn mặt ở kiếp trước.
“Ta là Quan Âm Bồ Tát, nhưng ta cũng chính là Liêu Không.”
Chương 10:
Hai mắt Vương Minh Kiệt trợn to lên, trán bỗng đổ mồi hôi lạnh, nhưng vẫn cười lớn nói: “Ha ha ha, không thể nào! Ta đã dán Diệt Sát phù lên quan tài của nó rồi, đã hồn phi phách tán, hồn bay phách lạc từ lâu rồi!”
Ta thi pháp quay trở lại kiếp trước lúc bị bắt nạt trong trí nhớ.
Vương Minh Kiệt thấy thân thể tr@n truồng của ta thì biểu cảm đột ngột thả lỏng, biến thành vẻ mặt dâm tà bỉ ổi.
“Liêu Không, mày chính là con ch.ó của tao. Bây giờ có biến thành quỷ, cũng phải nghe theo lời chủ nhân.”
Vương Minh Kiệt đã nhận định ta chính là Liêu Không, thân thể và linh hồn đều có dấu ấn của gã.
Gã cho rằng ta sẽ phục tùng vô điều kiện.
Nhưng gã chưa bao giờ chiếm được ta, sao ta lại sợ hãi gã ta đây.
Nhìn thấy biểu tình vô cảm của ta, Vương Minh Kiệt rốt cuộc sợ hãi rồi, móc d.a.o từ trong n.g.ự.c ra, ném về phía ta.
“Con đi3m thối! Cho dù mày là Bồ Tát, cũng là Bồ Tát từng bị tao cưỡi!”
Dao rớt lạch cạch xuống đất, giống như vận mệnh của gã vậy.
Ta ngồi yên giữa không trung nhìn xuống, không bi không mừng, không giận không sân.
“Ngươi không có tư cách định nghĩa ta tồn tại như thế nào, thì làm sao hủy diệt được ta?”
Ta thong thả bấm tay niệm chú, đem từng đau đớn, tủi nhục trả lại cho Vương Minh Kiệt.
“Đáng lẽ, ngươi phải được trải nghiệm những cái này từ lâu rồi.”
Vương Minh Kiệt liều mạng giãy giụa, đau đớn vờn gã ta như bóng với hình.
Gã khom người xuống, lấy tay ôm chặt đùi trong.
“Đừng mà!”
Đó là cảm giác làn da bị thiêu đốt, chính là gã dùng tàn thuốc viết tên lên người ta.
Bỗng nhiên, tay gã dừng lại, mười ngón tay buông thõng xuống.
“Xin cậu, ngày mai mình còn phải thi cuối kỳ, cầu xin cậu……..”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn – .]
Lúc trước gã dùng sức nhét đầu bút bi vào sâu trong móng tay ta, cảm giác đau muốn đứt ruột này, gã cũng nên chịu,
Ngoài ra, còn có nỗi đau do hạ thể bị xé rách…..
“Buông ra! Đừng có đụng vào người tao!”
Vương Minh Kiệt duỗi chân giãy giụa, nhưng dường như có vô số cánh tay đè chặt gã ta lại.
Gã như một đống thịt nát ngồi phich xuống đất, hai mắt không còn tiêu cự, miệng vẫn cứ lầu bầu gì đó không rõ.
Đang cầu cứu Thần Phật ở đâu sao?
Nhưng những La Hán Kim Cang ở Tây Thiên, mỗi người đều hóa thân thành đệ tử Phật giáo, du hành xuống ba ngàn thế giới.
Họ cầm chuỗi hạt không rời tay, nếm đủ thất tình lục dục trên đời, nhân danh tình yêu mà làm vô số chuyện bẩn thỉu.
Họ xem thường phàm nhân, lúc trước không chịu cứu ta, thì hôm nay cũng sẽ không tới cứu ngươi.
Nhưng không gian bỗng chốc biến động, đúng là lãnh đạo trực tiếp của ta tới!
Chương 12:
Mặc dù ta tự phong bế hơn phân nửa ký ức, cũng theo bản năng chán ghét nam nhân trước mặt.
Ta hạ mắt nhìn thân hình vặn vẹo trên mặt đất, hờ hững hỏi lại: “Đau không?”
“Những đau đớn này, ta đã chịu đựng suốt bốn năm đấy, những năm đó ta chỉ biết bấm ngón tay tính xem còn bao nhiêu ngày nữa được tốt nghiệp, để có thể thoát khỏi đám người bẩn thỉu các ngươi……”
Trong mắt Vương Minh Kiệt tràn ngập sự sợ hãi và không cam lòng, run rẩy giải thích: “Đó là ngoài ý muốn thôi!”
Đầu bị đóng đinh dài, sau đó lại bị mạnh tay rút ra, m.á.u ướt đẫm cả tóc, cũng phá hủy hy vọng sống cuối cùng.
Vương Minh Kiệt lấy hai tay ôm đầu, không sờ được vết thương nào nhưng lại làm gã đau kinh khủng khiếp chỉ có thể há miệng th ở dốc.
“Cứu tôi!”
“Cứu, cứu tôi!”
Cây đinh sắt dài trong quá khứ kia, vào thời khắc này, rốt cuộc lại đ.â.m sâu vào đầu gã.
Dưới khoảnh khắc cận kề cái chết, ta bấm tay niệm chú đánh gãy đau đớn của gã, lạnh giọng hỏi: “Vương Minh Kiệt, ngươi có muốn c.h.ế.t không?”
“Giết tao đi!”
“Đừng mơ c.h.ế.t rồi là sẽ được yên ổn.” Ta thấy được sự giải thoát trong mắt gã ta thì rất không vui, lạnh giọng nhắc nhở: “Tội nghiệt ngươi phạm phải, cũng đủ cho ngươi trọn đời trọn kiếp không được siêu sinh, sau khi c.h.ế.t mỗi phút mỗi giây đều phải chịu khổ hình ở địa ngục!”
“À, còn có chó hoang vây xung quanh ngươi, nhe răng trợn mắt, nhìn ngươi như hổ rình mồi đó!”
Vương Minh Kiệt hốt hoảng quỳ xuống, mồ hôi lạnh trên trán nhiễu từng giọt xuống mặt đất, nước mắt nước mũi tèm lem cầu xin ta: “Tha cho tôi…… cứu tôi với……. tôi sẽ làm chó cho cô….. làm gì cũng được…..”
“Ngươi bắt nạt, c**ng hi3p, hành hạ động vật đến c.h.ế.t còn g.i.ế.c người….. nhưng lại thoát được cảnh tù tội, không chịu khổ một ngày nào.” Tạ hạ đài sen xuống, dừng ở trước mặt gã, thấp giọng ám chỉ: “Nhưng thiện ác có báo. Ngươi thoát được trừng phạt ở dương gian, tới âm phủ rồi sẽ phải trả lại gấp bội.”
“Hình phạt ở địa ngục, cho dù là ai, đều trốn không thoát được đâu.”
Chương 13
Sự sợ hãi càn quét tâm trí Vương Minh Kiệt, gã c.h.ế.t tâm mà dập đầu, dập một cái lại nói một câu: “Tôi có tội, tôi sám hối, tôi nhất định sẽ tự thú……..”
Lúc này ta mới thả Vương Minh Kiệt ra khỏi không gian nhỏ.
Trong mắt những người khác, ta và Vương Minh Kiệt chỉ biến mất trong một cái chớp mắt, như bị lóa mắt vậy.
Sau khi để pháp thân biến mất, ta niệm chú siêu độ cho mấy con ch.ó vừa bị m.ổ b.ụ.n.g lấy máu, lúc này đang bị oán khí quấn thân.
Chúng nó thống khổ, kêu than, muốn dùng răng nhọn hung ác cắn xé m.á.u thịt của kẻ thù.
Ta dịu dàng xua oán khí của chúng đi, giúp chúng khôi phục dáng vẻ vốn có, rõ ràng đáng yêu thế này!
Nước mắt vờn quanh hốc mắt chúng, đau đớn vô cùng.
“Đi đi. Đầu thai tới một cuộc sống tốt đẹp đi.” Ta nhẹ giọng trấn an: “Cứ yên tâm giao gã cho ta, ta sẽ khiến gã chuộc tội thật nặng, tin ta.”
Nhóm chó nhỏ lúc này mới cùng nhau chạy đi.
Bỗng nhiên, một con ch.ó đen nhỏ nghiêng ngả lảo đảo chạy tới chỗ ta.
Nó cúi đầu, cẩn thận cọ cọ góc váy ta.
Sau đó lại nhanh chóng rời đi.
Ta nhìn theo bóng dáng biến mất của chúng, cảm xúc nội tâm bỗng cuồn cuộn.
Đồng thời, lại tiếp thu được một nguồn lực tín ngưỡng vô cùng thuần khiết.
Đến từ bọn nó.