Editor: Giừa
–
“Đọc xong bản thảo rồi, tôi đi được rồi đúng không?” Lục Thời Niên tắt thiết bị phát thanh, hỏi người dẫn chương trình.
“À, vâng, không còn việc gì nữa ạ, tiền bối vất vả quá, anh về được rồi ạ.” Nội tâm người dẫn chương trình vẫn chưa kịp hồi phục, trong lòng cảm thán cái này mà ông gọi là đọc bản thảo à, đây là đọc thư tình mà?
Bản thân Lục Thời Niên lại không hề ý thức được rằng mình vừa tạo ra một sự kiện chấn động toàn trường, rúng động diễn đàn ba ngày ba đêm. Hắn ‘ừ’ một tiếng, nhanh chóng rời đi.
Ra khỏi tòa nhà đi về phía cổng, hắn liền thấy Giản Du ngồi dựa vào bức tường đá cách đó không xa.
Bước chân hắn lập tức trở nên nhẹ nhàng, đi tới trước mặt Giản Du: “Sao lại tới đây, anh nhớ là có bảo em đứng ở cổng phụ chờ anh mà, việc gì phải đi xa thế này.”
“Đi nhiều thêm mấy bước cũng chẳng chết được.” Giản Du đứng lên: “ĐI thôi.”
Lục Thời Niên bước theo cậu.
Chỉ là chưa đi được bao lâu, Giản Du bỗng nhiên dừng lại, Lục Thời Niên đang định hỏi có phải cậu quên thứ gì không thì chợt bị người nọ ôm lấy thật chặt.
Lục Thời Niên nhướng mày: “Bé Du?”
Giản Du hung dữ nói: “Làm sao, ôm tí không được à?”
Lục Thời Niên mỉm cười: “Được chứ, tất nhiên là được rồi, anh là người của em mà, em muốn ôm thế nào cũng được hết, cơ mà đừng ôm kiểu này có được không?”
Cả hai cánh tay đều bị ôm, hắn không có cách nào đáp lại cậu.
Giản Du: “Không đấy, anh muốn ý kiến à?”
Lục Thời Niên: “Dạ không ạ.”
Nhưng chỉ hai giây sau, hắn chợt bừng tỉnh đại ngộ, hỏi: “Nhưng mà bé Du, hôm qua mới nắm tay, hôm nay đã ôm như này, tiến độ có phải hơi nhanh không?”
Giản Du: “….”
Giản Du không hề khách khí đấm một cái lên vai hắn, mắng: “Vớ vẩn, tên chó nào hôm qua còn ngủ chung một giường với tôi hả?”
Lục Thời Niên: “Đánh phó bản lúc nào mà chẳng rớt quà*. Anh thể hiện tốt như thế, phải có khen thưởng thêm chứ?”
(Chơi mấy game MMORPG với RPG khi đánh xong phó bản/bí cảnh thì thường sẽ nhận được phần thưởng.)
“Khen thưởng cái khỉ, trình của anh nát lắm rồi đấy.”
Giản Du hung hăng túm lấy hắn: “Đi thôi, không phải anh muốn ăn lẩu bò sao, ra chậm không còn chỗ em không ngồi chờ với anh đâu.”
Xung quanh đều là sinh viên đi tới đi lui, Giản Du thoải mái bước đi, không thèm tránh né bất kỳ ai.
Lục Thời Niên nhìn xuống bàn tay đang nắm lấy tay mình, đôi mắt híp lại cười quên tổ quốc.
Úi chà, hơi bị thích đó nha.
“Bé Du bé Du.”
“Nói.”
“Ngày mai mua quần áo mới cho em mặc nha?”
“Đồ anh mua mà mặc được hả?”
“Đượng nhiên, em không tin à.”
“Ò.”
“Có mặc không?”
“Xem tâm trạng đã.”
(Truyện được đăng tải trên wpad @caphecot_giua)
Hai ngày nay Lục Thời Niên bận bịu ở trường, buổi sáng hôm sau Giản Du tỉnh lại, trong nhà cũng chỉ còn mình cậu.
Trên bàn là bữa sáng hoàn chỉnh, cùng với một tờ giấy nhắn viết chi chít chữ với mấy cái emoji không thể hiểu nổi.
“…”
Giản Du cầm tờ note lên chuẩn bị ném vào thùng rác, tuy nhiên vừa đưa tay ra thì chợt nghĩ tới cái gì đó, lại ngừng động tác.
Thôi thì cứ giữ lại đi, cậu nghĩ.
Để đó 20 năm sau móc ra để cho ai kia xem hồi xưa hắn trẻ trâu đến mức nào.
Ăn uống dọn dẹp bàn xong xuôi, nhìn thời gian vẫn còn chưa tới 9 giờ, 10 giờ cậu mới có tiết học.
Đứng tại chỗ do dự một hồi, cuối cùng vẫn là xoay người đi vào phòng sách.
Bấm mở máy tính đăng nhập tài khoản, giải nén tệp tin hôm qua “tốn cả đống tiền” mua được, vô số file nhỏ nhảy ra, chỉ riêng tên của từng file đã đủ khiến người ta mặt đỏ tai hồng.
Sao đặt tên thẳng thắn vậy chứ.
Giản Du xoa xoa mặt, hít sâu một hơi, tuy tiện bấm mở một file ra bắt đầu xem.
Nói thế nào nhỉ? Chắc phải gọi là mở ra cánh cửa khai sáng nền văn minh mới đi.
Giản Du càng xem càng nghiến chặt hàm, dần dần kéo dài khoảng cách giữa mặt mình với màn hình máy tính, đầu óc tràn ngập đậu xanh rau má gì vậy trời?
Đàn ông với nhau có thể làm thế này, lại còn làm được cái này nữa?
Không đau sao?
Không trướng sao?
Không, không sâu quá sao?
Không được rồi, đến cuối cùng cậu vẫn không chịu nổi mà bấm nát phím nguồn máy tính.
Màn hình to quá, hơi khó đỡ.
Cậu đổi công cụ học tập từ máy tính thành điện thoại, cả người vùi vào ghế gaming tiếp thu sâu sắc nguồn tri thức mới mẻ, má trong bị cắn đến đau xót, chân mày cau lại đến mức kẹp chết được ruồi muỗi.
Còn may mà đó là tên cẩu Lục Thời Niên kia.
Cậu nghĩ, nếu đổi thành người khác, nếu phải làm cái loại chuyện này với người khác thì cậu thà cầm đao xiên cổ mình để quên hết đi.
Ngay tại thời điểm mấu chốt, điện thoại đột nhiên đổ chuông dọa cậu giật mình, hoảng hốt đánh rơi xuống đất.
Lục Thời Niên gọi điện.
“Đm.” Cậu buột miệng cảm thán, nhịp tim chưa kịp ổn định lại, lúc nhấc máy rất nóng nảy: “Anh bị dở à! Làm cái gì mà phải gọi điện?”
Lục Thời Niên: “Hửm? Bé Du, em đang làm gì?”
Giản Du: “Chả liên quan đến anh.”
Lục Thời Niên: “Chột dạ thế này, làm chuyện gì xấu sau lưng anh hả?”
Giản Du bị giẫm trúng đuôi, nhảy dựng lên: “Anh xàm xí cái gì? Con mắt nào của anh thấy em chột dạ?”
Lục Thời Niên dù đang bận nhưng vẫn ung dung đáp: “Hai mắt anh không thấy, chỉ có hai tai nghe thấy thôi.”
Giản Du cau có: “Anh nghe nhầm rồi!”
Lục Thời Niên: “Không—”
Giản Du: “Anh thử phun thêm một chữ nữa xem!!!”
Lục Thời Niên im miệng.
Chuông cửa nhà cũng vang lên.
Sao lại có người đến lúc này vậy.
Giản Du đứng dậy ra mở cửa, ngoài cửa là một nhân viên chuyển phát nhanh, hỏi: “Anh Giản Du phải không ạ?”
Giản Du gật đầu: “Đúng.”
Nhân viên chuyển phát: “Đơn nhận chuyển phát nhanh của anh ạ, nhờ anh ký tên giúp ạ.”
Giản Du không hiểu sao lại có đơn chuyển phát, đóng cửa lại rồi mới hỏi người ở đầu bên kia điện thoại: “Anh mua?”
Đầu bên kia im lặng.
Giản Du nhìn điện thoại, vẫn chưa ngắt máy mà: “Alo? Tên chó? Anh đâu rồi?”
Phía bên kia vẫn không có hồi đáp.
Giản Du ‘chậc’ một tiếng, đang định ngắt cuộc gọi để gửi tin nhắn, chợt nhớ tới cái gì đó, bèn thử nói: “Giờ anh nói được rồi.”
Lục Thời Niên: “Ừm! Là anh gửi chuyển phát cho em đó, hôm qua có bảo là mua đồ cho em mặc mà, mở ra xem có thích không ~”
Giản Du: “….”
Giản Du: “Anh có thể nào bớt ấu trĩ đi được không?”
Mở hàng ship ra, bên trong là một cái áo thun, màu trắng, trước ngực còn có một còn gấu màu xanh lam nghiêng nghiêng đầu, trông đần không chịu nổi.
Lục Thời Niên: “Thấy thế nào?”
Giản Du cầm cái áo theo: “Xấu muốn chết, con gấu đần này là sao?”
Lục Thời Niên phổ cập kiến thức khoa học cho cậu: “Nó gọi là Gấu ngớ ngẩn, một loại gấu bông rất phổ biến ở các công viên giải trí, nhiều bạn nhỏ rất thích.”
Giản Du: “Các bạn nhỏ thích liên quan gì đến em?”
Lục Thời Niên nói rất hiển nhiên: “Sao lại không liên quan, em cũng là bạn nhỏ của anh mà.”
Giản Du: “Anh mới nhỏ.”
Lục Thời Niên: “Ừm tạm thời mình không thảo luận cái này nha ~ quần áo trước khi ship đã được cửa hàng giặt sạch sẽ rồi, em cứ thế mặc thôi.”
Giản Du: “Mặc cái con khỉ, xấu thế này.”
Lục Thời Niên: “Xấu à? Anh chọn lâu lắm đó.”
Giản Du: “Em khiến anh chọn hả? Đừng có làm mấy thứ vô nghĩa nữa, cúp máy đây.”
Lục Thời Niên: “Được rồi, chào bé cưng nhé.”
Giản Du thẳng tay bấm cúp máy.
Màn hình nhảy sang giao diện tin nhắn, bị việc này gián đoạn, Giản Du cũng không còn tâm tư mở rộng tri thức nữa, dứt khoát tắt mấy cái tài liệu đi.
Kỳ quặc thật, cậu là người trưởng thành rồi mà xem mấy cái phim hành động này vẫn còn phải lén lút như đi ăn trộm.
Cậu xách cái áo lên đánh giá lại một lượt, cậu bước vào phòng với ánh mắt cực kỳ kỳ thị con gấu ngớ ngẩn.
Năm phút sau, nam sinh viên đại học thơ ngây đi học, áo thun trắng gọn gàng sạch sẽ, gấu xanh trên ngực làm tăng thêm hai điểm đáng yêu.
Ra ngoài hơi sớm, Giản Du không gấp gáp gì, bước chân chậm rãi đi tới tòa nhà dạy học thưa thớt bóng người.
Chợt có tiếng bánh xe lăn tới, một bóng người đuổi tới chỗ cậu.
Lục Thời Niên chân giẫm vát trượt không biết từ đâu ra phi tới, thuần thục lượn quanh Giản Du hai vòng, gọi hoa mỹ là “vòng quanh thế giới”, hai lần.
Giản Du không khỏi lộ ra biểu cảm ngơ ngác, ánh mắt dạo trên người hắn không tới một vòng đã phát hiện ra điểm lạ: “Từ từ, quần áo anh kiểu gì đấy?”
Vải áo màu đen, trước ngực cũng là một con gấu cười ngây ngô giống của cậu, chỉ có điều con gấu của Giản Du màu xanh lam, còn của hắn lại là hồng nhạt, đầu nó nghiêng về phía ngược lại, lúc hai người đi cùng nhau thì hai con gấu trông như dựa đầu vào nhau.
Lục Thời Niên phủi phủi cái áo: “Áo tình nhân đặt riêng đó, thế nào, có được không?”
Giản Du gằn từng câu từng chữ: “Được, cái, con, mẹ.”
Chẳng trách cứ nằng nặc đòi cậu hôm nay phải mặc, hóa ra là hắn đứng chờ cậu ở đây, tên này thật sự lươn lẹo.
Thôi bỏ đi, mặc cũng mặc rồi, không thèm so đo nữa, Giản Du bất lực xua xua tay: “Tránh ra đi, đừng làm em trễ học.”
Lục Thời Niên nghe lời không chặn đường cậu nữa, nhưng cũng không hoàn toàn tránh ra mà giẫm lên ván trượt đi theo tốc độ chậm rì rì của cậu, vừa trượt vừa ngứa đòn hỏi mình có đẹp trai không, muốn học trượt ván không để hắn cầm tay tự thân chỉ dạy.
Giản Du liếc hắn một cái: “Đẹp trai cái mắm gì, muốn đi theo em thì xuống đất đi bộ, anh đang hơi bị cao quá đấy.”
Vốn dĩ hắn đã cao hơn cậu, hiện giờ có thêm ván trượt dưới chân, hắn muốn nhìn cậu còn phải cúi xuống.
Việc này làm Giản Du cực kỳ khó chịu.
Lục Thời Niên khua tay múa chân giả vờ so chiều cao: “Bé Du, anh muốn so chiều cao với em.”
Giản Du: “Chênh không tới 10cm, em cũng không thấp, anh đừng có nói cái này nữa!”
Chẹp, giẫm trúng đuôi thỏ rồi.
Hóa ra thỏ con cũng ghét nói chuyện chiều cao, hắn không chỉ giẫm lên đuôi mà còn nhảy nhảy lên đó nữa.
Thỏ con để ý mấy cm như vậy cũng đáng yêu quá rồi, đầu Lục Thời Niên sắp cọ ra bong bóng tình yêu rồi.
Hắn nhảy xuống ván trượt, trong lúc Giản Du còn đang nghi hoặc thì đột ngột ra tay, dễ dàng bế cậu đặt lên bồn hoa bên cạnh.
Giản Du không hiểu đầu đuôi tai nheo ra sao: “Anh lại muốn làm gì nữa hả?”
Lục Thời Niên cười cười ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho cậu: “Bé Du, cúi đầu xuống một chút.”
Giản Du không hiểu gì, cong lưng cúi người, thúc giục hắn: “Có cái quỷ gì thì nói mau đi, em còn phải đi học—”
Lời vừa nói ra, Lục Thời Niên đã ngẩng đầu hôn nhẹ lên khóe môi cậu một cái.
Giản Du nghẹn lời trong họng: “?”
Lục Thời Niên ‘ồ’ lên một tiếng đầy khoa trương: “Bé Du giỏi quá nè, phải cúi xuống đến hôn anh.”
“…”
Biểu cảm của Giản Du cứng đờ, đến nửa ngày sau cũng không biết nên bày ra vẻ mặt gì cho phù hợp, vậy nên dứt khoát nhảy xuống khỏi bồn hoa, giận dữ đẩy hắn một cái: “Lục Thời Niên, anh ấu trĩ muốn chết.”
Lục Thời Niên: “Bé cưng, tai em lại đỏ rồi.”
Giản Du: “Bị anh chọc tức chứ sao.” Cậu quay đầu tiếp tục đi về phía trước, tốc độ nhanh hơn hẳn lúc trước.
Quần nhau một hồi như vậy, nếu đến muộn thì tất cả đều lại tại tên ngốc đó.
Lục Thời Niên: “Anh cõng em lên trên nhé?”
Giản Du: “Biến!”
Lục Thời Niên: “Nếu ngã thì anh có thể làm đệm thịt lót đường cho em mà ~”
Giản Du: “Đừng có lắm chuyện! Nếu làm bẩn quần áo thì em bóp ch ết anh!”
Buổi sáng Giản Du có hai tiết học, Lục Thời Niên vốn tưởng đã xong việc nên mới đến đưa cậu đi học, kết quả là bận đến tận 2 giờ chiều, lúc hắn xong việc thì Giản Du cũng tan học.
[qwertyuiop]: Bé Du, anh còn chút nữa là xong việc bên này rồi, một lúc nữa thôi. Em tìm chỗ mát dưới khu dạy học chờ anh hai phút nhé (o^ ^o)
[asdfghjkl]: Biết rồi, tới đó sẽ nhắn tin.
Giản Du nhắn lại hắn xong, cầm sách vở đi xuống lầu, không ngờ là vừa mới ra khỏi cổng khu dạy học đã bắt gặp Tạ Do Lạc.
“Cậu có rảnh không?” Tạ Do Lạc mở miệng đi tới chỗ cậu.
Giản Du không nghĩ là anh sẽ nói chuyện với mình, hơi sửng sốt: “Có việc gì sao?”
Tạ Do Lạc: “Ừm, xin của cậu mấy phút được không?”
Hóa ra không phải trùng hợp, Tạ Do Lạc là cố ý tới tìm cậu.
Giờ tan học đã qua một lúc, hiện tại khu dạy học chỉ còn rải rác vài người.
Tạ Do Lạc đưa cậu tới một góc cách xa cầu thang, nơi này không có camera, là một góc chết, người ở ngoài cũng không quay chụp được gì.
Tạ Do Lạc: “Cậu tên là Giản Du phải không?”
Giản Du gật gật đầu: “Anh biết tôi à?”
Tạ Do Lạc: “Không hẳn, chỉ là biết tên cậu thôi, tôi là Tạ Do Lạc, học ngành sinh vật, lớn hơn cậu một khóa.”
Giống như những gì Giản Du biết, cậu hỏi: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”
Tạ Do Lạc không nói vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Có phải cậu có đặc điểm khác với người bình thường không, kiểu tai ấy? Hoặc đuôi? Hoặc vẩy cá?”
–
Hết chương 41.