Bàn Luận Về Biện Pháp Tốt nhất Trừng Trị Người Yêu Cũ Trăng Hoa

Chương 25: Quan niệm về tình yêu tuổi bốn mươi



Beta bởi EscentricT ૮ ˙Ⱉ˙ ა ૮ ˙Ⱉ˙ ა 

===

Trời bắt đầu trở lạnh, Tôn Thư Tuyết đề nghị đi ăn cháo Tiều, hai người hẹn nhau ở một nhà hàng cuisine có tên là Triều Sán Gia Phủ nằm trong một trung tâm thương mại lớn cách xa Đại học H.

Trên Wechat Tôn Thư Tuyết cứ than vắn thở dài rằng mình sắp chết đói đến nơi, nào ngờ ngồi còn chưa nóng chỗ đã bắt đầu gặng hỏi về “cô gái trẻ”.

Thẩm Chứng Ảnh gõ gõ lên tờ menu: “Nên chọn món trước đã, ít nhất phải chờ hai mươi phút mới có đồ ăn. Không phải ban nãy chị còn than mình sắp chết đói sao?”

“Vậy gọi một phần signature đi, thêm một thố cháo tôm sò điệp, với cả…”

“Chị muốn ăn gì thêm thì cứ gọi đi”.

Tôn Thư Tuyết không hề lưỡng lự, chọn xong món rất nhanh. Thẩm Chứng Ảnh thích bạn mình nhất ở điểm này, vì vậy mỗi lần đi ăn chung cô Thẩm còn không thèm đọc menu, cứ để Tôn Thư Tuyết quyết định là được.

Sau khi gọi món xong, người phục vụ rót thêm trà cho hai người rồi dọn menu đi. Tôn Thư Tuyết cầm tách trà lên, thoáng liếc qua Thẩm Chứng Ảnh – người cũng đang ung dung nhàn nhã uống trà.

“Nhìn em lạ lắm à nghen”.

Thẩm Chứng Ảnh suýt chút nữa phun hết trà ra: “Ôi trời, giảng viên Tôn bổ túc các thể loại thuật ngữ internet từ lúc nào thế? Đáng sợ dã man, chị làm ơn nói chuyện bình thường lại cho em nhờ”.

“Được, vậy em nói thật đi, cô gái dạo này thường xuyên kè kè bên người em là ai?”

Ban đầu Thẩm Chứng Ảnh cứ đinh ninh người Tôn Thư Tuyết nhắc đến chính là Hồ Lại, nhưng cụm từ “kè kè bên người” lại làm cô lưỡng lự. Mình và Hồ Lại kè kè với nhau lúc nào, cùng lắm là có gặp vào thứ năm thứ sáu thứ bảy hàng tuần, cái đấy thì công nhận.

Chứ làm gì đến nỗi thường xuyên?

“Có lẽ chị gặp ma rồi”.

“Giảng viên Thẩm”. Tôn Thư Tuyết ngồi thẳng dậy, nhìn Thẩm Chứng Ảnh chằm chằm, “Ma ở trong lòng em ấy. Chính mắt chị trông thấy hai lần, chưa kể còn nghe sinh viên tâu lại rằng có một cô gái xinh đẹp tối thứ bảy nào cũng chờ em tan lớp, ngày thường hai người cũng thường xuyên ăn cơm chung”.

“À, hóa ra là con bé đó. Chỉ là người được đơn vị em hợp tác cùng sắp xếp để hỗ trợ thêm một số công việc thôi ấy mà”. Thẩm Chứng Ảnh không định thừa nhận mớ suy nghĩ rối rắm trong đầu mình nãy giờ. “Hai người bọn em có thường gặp nhau đâu, tự dưng nghe chị bảo là thường xuyên kè kè bên cạnh nên em mới không biết chị đang muốn nói tới ai đấy chứ. Chị nhìn chị đi, giảng viên kiểu gì lại hóng ha hóng hớt không ra hình ra nết, thế này mà đòi dạy ai? Hơn nữa, con bé ấy với em có gì hay cho chị hóng, giả sử cô nàng cặp kè với thằng con em thì may ra mới có chuyện để buôn”.

Tôn Thư Tuyết lại không cho là vậy. “Thôi cho xin, chị đây ham hố đu theo tình trường ông nhõi nhà em làm gì. Lúc nào cũng thấy chú em đó dính hết cô này tới cô nọ, lại còn không cô nào trùng cô nào mới kinh. Bao giờ anh chàng chuyển sang cặp bồ với đàn ông thì chị đây mới có hứng thú để hóng”.

Những câu này cũng chỉ có thể nói với Thẩm Chứng Ảnh. Nếu giảng viên khác nghe thấy ai bảo con trai mình là gay, đảm bảo họ sẽ nhảy dựng làm căng lên ngay.

Giả dụ cũng không được.

Quả thật danh sách bạn gái của Giang Ngữ Minh không phải là ngắn, nhưng không tới mức mỗi lần gặp là lại thấy nó đi cùng một cô khác nhau. Thẩm Chứng Ảnh tự nhủ bản thân phải tận tâm tận lực dạy dỗ con trai. Thời buổi này tiêu chuẩn đặt ra cho đàn ông thấp, chỉ cần mặt mũi sáng sủa một tí, biết cư xử khéo léo một tí là đã dễ dàng trở nên nổi tiếng. Tuy chính bản thân cô Thẩm cũng không nuốt nổi tần suất thay người yêu của con mình, nhưng chắc chắn không đến mức kinh khủng như Tôn Thư Tuyết nói.
“Làm gì đến nỗi ấy. Tôn Thư Tuyết, hoặc cũng có thể chị mắc hội chứng mù mặt, trông thấy bộ quần áo trên người bạn gái Giang Ngữ Minh khác đi, chị lại tưởng thằng bé thay người yêu mới”.

“Giảng viên Thẩm, mới có mấy ngày không gặp, kỹ năng trào phúng của em xem ra tăng vượt bậc nhỉ? Nhờ thường xuyên đấu võ mồm với con bé kia à?” Tôn Thư Tuyết nhìn Thẩm Chứng Ảnh từ đầu đến chân hết một lượt, cho dù phong cách ăn mặc vẫn như cũ nhưng cô Tôn vẫn cảm thấy đôi chút khác biệt trên người bạn mình. Hôm nay tâm trạng của Thẩm Chứng Ảnh không tệ, cười nói nhiều hơn bình thường, ngay cả bao tải cũng không thể che đi nét rạng rỡ sáng bừng trên gương mặt. “Nhìn em vui tươi sáng sủa hơn nhiều”. Câu này tuyệt đối không phải là một lời nói đùa.

“Thời tiết cuối thu mát mẻ, già trẻ lớn bé ai nấy đều vui vẻ phấn khởi. Con bé kia cũng không phải là nhân sâm hay thịt Đường Tăng, mới ăn cùng nó mấy bữa cơm là đã hiệu nghiệm? Mà cho dù có là nhân sâm hay thịt Đường Tăng đi chăng nữa, thì cũng phải ăn vào bụng mới có tác dụng”.
“Kinh chưa, kinh chưa? Chứng Ảnh, em không nhận ra nhưng tin chị đi, chắc chắn là em có thay đổi”.

Ngay khi món thịt kho, bò viên nướng lụi và nghêu ngâm tương được dọn ra bàn, Thẩm Chứng Ảnh đã chặn miệng Tôn Thư Tuyết bằng một xâu bò viên.

Nếu nói thay đổi, béo cũng là một loại thay đổi.

Cô Thẩm đã tăng ít nhất một cân.

Món bò viên thơm phức làm dịu đi phần nào tâm tư hóng hớt của Tôn Thư Tuyết, đến khi nghe Thẩm Chứng Ảnh nhắc đến kỳ thi cuối năm, giảng viên Tôn gần như quên hẳn cô gái mình đang tò mò. Chỉ tới lúc niêu cháo được bưng ra, mỗi người múc một chén xong, Tôn Thư Tuyết lại nhắc: “Lần đầu trông thấy em và con bé kia đi với nhau, chị còn tưởng nó là con dâu tương lai của em. Nào ngờ hôm sau lại thấy thằng nhóc nhà em nắm tay cô khác”.

Thẩm Chứng Ảnh thật không nói nổi nên lời, “Thế mà chị cũng nghĩ ra được hay thật. Chẳng lẽ em đã già đến độ chỉ có thể đi ra ngoài với con dâu sao?”
“Ai bảo em lãnh khốc vô tình có tiếng, lúc nào cũng giữ khoảng cách với sinh viên làm gì. Bây giờ bên người em tự dưng lại xuất hiện một cô gái trẻ lạ mặt, thế nên chị mới đoán hai người có quan hệ gì đó. Hơn nữa chị biết em không có cháu gái, chỉ có cháu trai, vậy cho nên khả năng cao đáp án rơi vào ô con dâu tương lai”. Tôn Thư Tuyết cười, “Vai vế của những bà mẹ luôn cao hơn một chút so với người không có con như chị, tương lai em còn phải đảm đương chức vị mẹ chồng”.

Chỉ có trẻ con mới ngày ngày ao ước được làm người lớn, thích khoe khoang tuổi tác của mình. Chờ đến khi bọn nhóc đó bước qua tuổi bốn mươi đi, hừ, Tôn Thư Tuyết chính là một ví dụ điển hình, lúc nào cũng phải vắt óc suy nghĩ tìm cách làm cho bản thân trông trẻ trung non nớt hơn được tí nào hay tí ấy.
“Thôi thôi thôi, chị còn lớn hơn em hai tuổi kia kìa”. Nghe bạn mình nhắc đến Giang Ngữ Minh, Thẩm Chứng Ảnh rầu rĩ, “Em chẳng muốn đụng mặt thằng nhóc Minh Minh ở trường một chút nào, mỗi lần gặp là thấy nó có bạn gái mới, xấu hổ muốn chết. Thanh niên thời nay lại không đặt nặng mấy vấn đề đó, cứ thoải mái giới thiệu đây là bạn gái mới của con tỉnh như không. Lúc trước em còn nuôi ý định sẽ nhớ tên tuổi mặt mũi, nhưng bây giờ… Thôi, khi nào nó chính thức dắt về nhà rồi tính”.

Tôn Thư Tuyết phì cười, “Ai bảo em sinh con khéo dạy con khéo, nếu chị trẻ lại hai mươi tuổi, cũng muốn cặp kè với cậu chàng nhà em”.

“Chị lậm phim “Kenja no Ai” sao?” Thẩm Chứng Ảnh đau đầu, “Nếu có ý đồ gì với thằng nhóc nhà em cũng vui lòng giấu đi, đừng huỵch toẹt ra cho em biết”.
“Kenja no Ai” chọc trúng huyệt cười của Tôn Thư Tuyết. Sau khi Thẩm Chứng Ảnh ăn xong hai chén cháo, cô Tôn vẫn còn cười. Nén cười lại một chút, Tôn Thư Tuyết nói: “Cũng phải. Chả trách chị lại cho rằng cô gái kia là con dâu của em, hóa ra là vì có lần chị đã thấy thằng bé nhà em đi với nó”.

Âm thanh của thìa và chén sứ va vào nhau kêu lanh canh. Thẩm Chứng Ảnh ngẩn người, “Sao cơ? Chị từng thấy Minh Minh đi với con bé đó?”

“Ừ, nhìn vóc dáng thì có vẻ giống, có điều xa quá nên không trông thấy rõ mặt. Chị chỉ nhớ mang máng là con bé đấy trông rất xinh”.

“Đừng nói hai cô cậu ban ngày ban mặt cũng anh anh em em nhé”.

“Không không”. Tôn Thư Tuyết không phát hiện ra vẻ mất tự nhiên của Thẩm Chứng Ảnh, vừa lục lại ký ức vừa nói, “Nhìn ngôn ngữ cơ thể của hai đứa không quá thân thiết đâu, vẫn có một chút khoảng cách. Em biết mà, tùy vào từng mối quan hệ khác nhau, quen thuộc hay hời hợt mà ngôn ngữ và khoảng cách giữa người và người cũng khác. Chị cảm thấy nếu phải đánh giá, thì em và con bé kia vẫn thân thiết hơn một chút”.
“Chị có chắc là cùng một người không?”

“Không chắc. Lần đó chị vô tình trông thấy hai đứa nhỏ từ đằng xa mà thôi, không đến gần xem HD được. Em hỏi chị mới ngẫm lại, có thể không cùng một người thật. Cô gái đi với con trai em hôm đó trang điểm đậm hơn cơ, còn cô nàng đi cùng em trẻ hơn, nhìn không khác sinh viên là mấy”.

Tôn Thư Tuyết nói đến đau cả đầu, không muốn tiếp tục chìm vào mớ bòng bong kia thêm, “Chị thấy em đặc biệt được mấy cô gái trẻ yêu thích. Lần trước cái đứa chạy đến học chùa thì mời em đi ăn lẩu. Còn bây giờ nói đâu xa, con bé hay kè kè bên người em ấy, đi thì cứ đi đi, cứ vừa đi vừa nhìn em chằm chằm làm gì, liếc mắt một phát đã biết ngay là có vấn đề”.

Đang hăng hái nói, bỗng Tôn Thư Tuyết sực nhớ ra chuyện Thẩm Chứng Ảnh kiêng kị đề tài này nên ngẩng đầu khẽ liếc bạn mình một cái, không cảm thấy người trước mặt đang tức giận mới tiếp tục nói: “E hèm, về chuyện kia… không phải con bé đó có hứng thú với em đấy chứ?”
Ngoài dự đoán của Tôn Thư Tuyết, Thẩm Chứng Ảnh không phủ nhận ngay, đương nhiên, cũng không thừa nhận, chỉ thản nhiên đáp: “Là một người. Ngủ trong lớp, mời em đi ăn lẩu, làm nhiệm vụ giao liên giữa em và đơn vị hợp tác đều là cùng một người”.

“U chu choa!” Tôn Thư Tuyết khấn khích tới nỗi tuôn ra một tràng tiếng địa phương khó hiểu. Vốn không ưa văn hóa lạc hậu tại quê hương mình, sau khi tốt nghiệp và định cư tại Thượng Hải xong, gần như cô Tôn chưa trở về quê lần nào. Tôn Thư Tuyết nỗ lực học lời ăn tiếng nói của Thượng Hải đến nỗi rất hiếm khi nói giọng quê. Lần này đại khái là vì quá hưng phấn mới buộc miệng thốt ra giọng bản xứ. Mặc dù Thẩm Chứng Ảnh cũng không biết rốt cuộc bạn mình hưng phấn cái gì nữa.

“Chứng Ảnh, em đúng là người gặp người thích. Việc này, chuyện xảy ra trước đây không ảnh hưởng gì đến em sao? Quan hệ giữa hai người bọn em bây giờ là gì?”
“Em đã nói con bé là người giao liên cho bên đơn vị mà em hợp tác, còn có thể là quan hệ gì nữa. Con bé sống ở gần trường, thi thoảng nó đến tập huấn thì bọn em ăn cơm chung một bữa”.

Được rồi, nói xong cụm từ thi thoảng, một chút cũng không thấy thẹn với lòng.

“Cái gì cũng có thể xảy ra, cái gì cũng có thể xảy ra. Nếu em hỏi ý kiến chị, đối với chị thì ai cũng được, chỉ cần không phải là sinh viên thì ai cũng được”.

Thẩm Chứng Ảnh hết nói nổi, không biết Tôn Thư Tuyết nói năng hăng say như vậy làm gì. Mình muốn hỏi han ý kiến của Tôn Thư Tuyết bao giờ, thậm chí bản thân mình còn không có ý kiến gì hết.

“Em tính thế nào?” Tôn Thư Tuyết gọi phục vụ mang lên thêm một phần mía hầm củ năng nữa, hết sức ân cần thổi nguội cho Thẩm Chứng Ảnh uống thấm giọng, đồng thời khởi động chế độ tâm sự kiêm hóng hớt / hội chị em bạn dì.
Thẩm Chứng Ảnh ăn không tiêu sự chăm sóc quá trớn này, “Không tính gì cả”.

“Từ sau khi em và Giang Bác ly hôn, không còn thấy em mở lòng với ai nữa. Có người đến làm mai làm mối, em cũng không cần. Thằng bé nhà em sống nội trú trong trường, tự nó có cuộc sống riêng, bạn gái mớ năm mớ bảy. Còn em thì sao? Chẳng lẽ em không cô đơn?”

“Cô đơn là vấn đề chung của toàn nhân loại. Tình cảm của chị và lão Lưu tốt, lúc nào ông ấy cũng dính chị như sam, vậy không có lúc nào chị cảm thấy cô đơn sao?”

Tôn Thư Tuyết làm công việc can thiệp chấn thương và khủng hoảng tâm lý rất lâu, đối tượng nghiên cứu mà cô không thích nhất chính là những người nghiên cứu tâm lý học, chuyên nghiệp hay nghiệp dư gì cũng vậy, tất cả đều không phải là đối tượng tốt. Đặc biệt là những người lý trí như Thẩm Chứng Ảnh, hợp lý hóa chính là cơ chế tự bảo vệ của họ. Đang hỏi cảm xúc thế nào, cô bạn lại dùng lý trí để phân tích đáp trả. Những người như Thẩm Chứng Ảnh nếu có gặp biến thì cũng bình chân như vại. Bất kể câu hỏi là gì, họ luôn dùng lý trí để phân tích vấn đề, tuyệt nhiên không để cảm xúc xen chân vào. Ngay cả lúc mặt đối mặt như bây giờ, cũng rất khó cảm nhận được sự dao động từ bạn mình.
Không chỉ vậy, những người như vậy còn đặc biệt thích hỏi ngược lại bạn, chưa kể họ còn có thể nhanh chóng tìm ra lý do, bởi vậy nên, chính vì vậy, nên là… Tóm lại, họ sẽ tìm ra lời giải thích hợp lý cho bạn.

Nhưng cũng chính vì thế mà vấn đề vẫn còn nguyên ở đó, cả những cảm xúc bị kìm nén cũng vậy, không hề phai đi theo năm tháng.

Những người này còn phân tích ngược lại bạn nữa kìa.

“Lại còn bảo là ai cũng được, giảng viên Tôn, tiết hạnh của chị đâu cả rồi? Có phải dạo này bị lão Lưu chọc tức chuyện gì nên chị nổi tâm tư ăn vụng đúng không?”

“Chị luôn có máu thèm ăn vụng trong người, chẳng qua là không hành động mà thôi. Ở lứa tuổi như chúng ta, kết hôn ly dị sinh con  vân vân đều đã trải qua hết, kiến ​​thức cũng đủ nhiều để biết bản thân muốn gì, cần gì để tìm kiếm con người thật, tìm kiếm đột phá”. Hiếm khi Tôn Thư Tuyết nghiêm túc nói về cuộc sống như vậy. Thẩm Chứng Ảnh thích né tránh, ngược lại Tôn Thư Tuyết rất thẳng thắn. “Chẳng lẽ chúng ta từng này tuổi vẫn còn mắc kẹt trong thế giới nhị nguyên sao? Hay là trong vòng tuần hoàn sinh sản vô tận của con người? Em chưa bao giờ đặt ra câu hỏi là mình muốn gì ư? Chị không tin. Chứng Ảnh, cuộc hôn nhân đầu tiên là bố mẹ, còn tái hôn là do chính bản thân mình. Em cũng không nhất thiết phải kết hôn, chỉ là, tình yêu là thứ đáng quý, nếu bỏ lỡ sẽ rất đáng tiếc, mà nếu có chạy, cũng chạy không thoát. Thú thật chị còn rất khát khao tình yêu, nếu có người có thể làm cho chị yêu điên cuồng như si như say, chị nhất định sẽ nhận lời. Thế nên bây giờ nhiều người theo đuổi ngôi sao thần tượng là vậy, dẫu sao đó cũng là cách dễ dàng nhất để tiêu xài tình yêu”.
“Bất kể tuổi tác giới tính ư?”

“Bất kể. Cho dù là chủng tộc nào, thậm chí là người ngoài hành tinh cũng không quan trọng”.

“Xã hội đã thoáng tới mức này rồi sao?”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.