Beta bởi EscentricT (⭑•͈ 𓎟 •͈ )
===
Em Tới.
Nghĩ kiểu nào cũng thấy cụm từ này thật vi diệu.
Giống y như Hồ Lại vậy. Thoạt nhìn cứ ngỡ là người đơn giản ruột để ngoài da. Đợi đến khi tìm hiểu thấu đáo, nhấm nuốt kỹ càng chậm rãi, lại có thể cảm nhận ra mười tám loại hương vị khác nhau.
Con bé chỉ mới 25 tuổi, mà đã khủng khiếp đến như vậy.
Lúc 25 tuổi mình đang làm gì?
Nhặt nhạnh lại vốn tiếng Anh nhiều năm không dùng và những kiến thức chuyên ngành đã quên đi ít nhiều, nỗ lực ôn tập rồi phấn đấu hết sức thi lên thạc sĩ, lại còn đèo bòng thêm đứa con trai.
Cha mẹ kỳ vọng Thẩm Chứng Ảnh sẽ học thẳng lên cao học nhưng cô lại tự quyết ngược lại, kết hôn rồi sinh con ngay sau khi tốt nghiệp đại học. Vì thế giai đoạn ấy quan hệ giữa Thẩm Chứng Ảnh và cha mẹ cực kỳ căng thẳng, lúc mang thai hoàn toàn nhờ mẹ của Giang Bác chăm sóc cho. Mỗi lần gặp cha mẹ, rất hiếm khi Thẩm Chứng Ảnh nghe được câu nào tử tế, ngày qua ngày toàn bị những lời chì chiết cay nghiệt của hai cụ bủa vây. Chỉ khi vùi đầu vào sách vở, cô mới có thể thoát ly khỏi thực tại ngột ngạt, tận hưởng một chút không khí tự do. Chính nhờ vậy mà thành tích của Thẩm Chứng Ảnh năm ấy rất xuất sắc, đứng thứ hai kỳ thi viết, đứng thứ ba thi vấn đáp.
Sau này ngẫm lại, quá trình bầu bí sinh nở cơ bản đều dựa vào Giang Bác và cha mẹ chồng, không bị trầm cảm sau sinh đã là một điều cực kỳ may mắn. Thẩm Chứng Ảnh luôn nhớ kỹ những người đối xử tốt với mình nên khi phát hiện Giang Bác ăn vụng bên ngoài một thời gian dài, cô cũng không so đo là mấy. Tuy rằng Giang Bác đã thề thốt là từ nay về sau không bao giờ tái phạm nữa, vĩnh viễn sẽ chung thủy với một mình cô nhưng Thẩm Chứng Ảnh không tin tưởng vào lời thề đó bao nhiêu, cũng không tin tưởng vào bản thân mình. Cuối cùng hai người vẫn đồng thuận ly hôn, xem như chia tay trong hòa bình.
Lần nổi loạn đầu tiên trong đời, dám làm chuyện ngược với ý của cha mẹ lại chuốc lấy thất bại thảm hại, thật trớ trêu thay.
Thẩm Chứng Ảnh làm ra vẻ bình thản, nhìn Hồ Lại sau khi cất điện thoại vào túi xong, “Ngày mai chờ cô gọi”.
Nét mặt cô gái trẻ cũng trở lại bình thường, không còn vẻ mừng thầm ban nãy. Hồ Lại giơ tay Thẩm Chứng Ảnh lên, móc lấy ngón út của cô, “Chờ cô”.
Lá gan càng lúc càng lớn.
Đêm đó khi Thẩm Chứng Ảnh về đến nhà, cảm xúc kỳ lạ mà cụm từ “Em Tới” gây ra vẫn còn lởn vởn mãi.
Trong giấc mơ của Thẩm Chứng Ảnh, hơi thở của Hồ Lại phả nhè nhẹ bên tai.
“Cô đừng nhúc nhích, để em tới”.
Thẩm Chứng Ảnh đẩy Hồ Lại một cái tượng trưng, bất chợt cô cảm thấy có một lớp lông mềm mại chạm vào tay.
Hồ Lại mặc trên người bộ đồ miêu nữ, lòng bàn tay và chân có đệm thịt, sau lưng còn mọc cả đuôi mèo, le lưỡi nhìn Thẩm Chứng Ảnh.
Được một lúc thì cảnh vật thay đổi, bộ lông trên người Hồ Lại cũng biến mất, thay vào đó là đôi cánh be bé và cặp răng nanh nhòn nhọn. Hồ Lại mặc trên người trang phục Halloween, còn khuyến mãi thêm một cái đuôi sau lưng.
Giọng thuyết minh từ đâu văng vẳng vang lên: “Chẳng ai lạicảm thấy xấu hổ nếu không mặc quần áo trước khi ăn trái cấm cả. Giáo sư Thẩm hoàn toàn không biết điều này trước khi gặp được tôi”.
Trong mơ, Thẩm Chứng Ảnh thấy mình giống như đang xem một bộ phim, mà nhân vật chính không ai khác ngoài cô và Hồ Lại.
Ác ma Hồ Lại bám dính trên vai Thẩm Chứng Ảnh, liên tục vỗ vỗ đôi cánh nhỏ dẫn cô Thẩm vào trường. Ngoại trừ Thẩm Chứng Ảnh ra, không ai có thể nhìn thấy Hồ Lại.
Đến một căn phòng nọ, ác ma Hồ Lại dừng lại.
Cửa căn phòng này chỉ khép hờ, lấp ló bóng dáng một nữ sinh đang ngó nghiêng bên trong. Cô gái trẻ đó mặc trên người bộ đồng phục cấp ba, một tay vén váy lên, chăm chăm nhìn vào khe hở của cánh cửa chưa đóng kỹ.
Tiếng thở dốc khe khẽ truyền ra, ác ma Hồ Lại dẫn dắt Thẩm Chứng Ảnh – người đang tò mò tiến lên nhìn thử.
Trong phòng, áo sơ mi của nữ sinh chống tay trên bàn đã xộc xệch hơn phân nửa, lộ ra dây áo ngực màu hồng và làn da trắng đến phát sáng. Một nữ sinh khác đang say mê hôn em học sinh kia, bàn tay từ từ trượt xuống eo người bên dưới.
Bên ngoài phòng học, nữ sinh nhìn lén chẳng màng gì tới xung quanh, dùng làn váy che đi bàn tay phải đang không ngừng di chuyển ra vào bên trong cơ thể mình.
“Giáo sư Thẩm”.
Nhân vật là mình trong giấc mộng đang định né đi thì ác ma Hồ Lại đã dang rộng đôi cánh quấn lấy cả người mình từ phía sau, nhiệt độ cơ thể xuyên qua lớp quần áo mỏng manh, cái đuôi không an phận quét lên quét xuống lung tung không ngừng.
Ngay tại khoảnh khắc Thẩm Chứng Ảnh gần như mất kiểm soát thanh âm, nữ sinh nhìn lén kia đột ngột quay đầu lại.
Đó là gương mặt luôn nằm sâu trong tiềm thức của Thẩm Chứng Ảnh, biểu cảm trên đó trông rất yếu đuối đáng thương, nhưng khóe miệng lại lộ ra một nụ cười nham hiểm.
Thẩm Chứng Ảnh lập tức choàng tỉnh, tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lòng ngực. Còn chưa kịp cảm thấy xấu hổ vì cảnh tượng roleplay sắc tình trong giấc mộng xuân của mình thì khuôn mặt quen thuộc kia đã làm Thẩm Chứng Ảnh khiếp đảm.
Đã từ rất lâu rồi, cô Thẩm không còn mơ thấy gương mặt kia nữa.
Gương mặt ấy, khi thì nhút nhát yếu đuối, khi thì đầy vẻ biết ơn, khi thì khao khát chờ mong, lại có khi nhăn nhó dữ tợn.
Từng có một thời gian dài, hầu như đêm nào Thẩm Chứng Ảnh cũng mơ thấy gương mặt ấy.
Khi đó Thẩm Chứng Ảnh bị mất ngủ trầm trọng, cứ mỗi lần thiếp đi thì gương mặt ấy lại hiện ra, buồn bã hỏi cô rằng: “Thẩm Chứng Ảnh, vì sao cô lại bỏ rơi tôi, tại sao lại khinh thường tôi, tại sao lại phụ tình tôi, tại sao?”
Thẩm Chứng Ảnh không thể trả lời, chỉ có thể lặng lẽ giải thích:
Rất xin lỗi, động cơ quan tâm của cô rất đơn giản và trong sáng. Chỉ vì cô là giảng viên, còn người kia là một sinh viên cần nhận được sự quan tâm giúp đỡ.
Rất xin lỗi, cô chưa bao giờ nghĩ rằng sự nhiệt tình của mình lại làm cho sinh viên hiểu lầm.
Rất xin lỗi, cô đã từng có một đời chồng, lại còn có một đứa con trai.
Rất xin lỗi, cô là giảng viên, sẽ không bao giờ nảy sinh ý định kỳ quặc gì với sinh viên của mình.
Trước khi gặp Đặng Nhan Tịch, Thẩm Chứng Ảnh chưa từng nghĩ một cô gái có bề ngoài mảnh mai, tính cách tự ti lại tiềm tàng sức sát thương khủng khiếp như vậy.
Cô vẫn nhớ rõ Đặng Nhan Tịch điên cuồng gào lên: “Thẩm Chứng Ảnh, rồi cô sẽ phải hối hận!”
Vẻ mặt đau đớn căm phẫn kia, thật sự giống đang đối mặt với kẻ bạc tình.
Thật đến như vậy, uất ức đến như vậy.
Nếu không phải vì Thẩm Chứng Ảnh biết rõ bản thân chưa bao giờ vượt qua, cũng chưa bao giờ có ý định vượt qua ranh giới đạo đức giữa thầy và trò, thì chắc cô cũng sẽ tin những gì Đặng Nhan Tịch nói —— lạm dụng chức vụ để gạ tình đổi điểm, dụ dỗ ngon ngọt đưa sinh viên vào tròng, đến khi đạt được mục đích rồi thì lập tức quay ngoắt thái độ, “đá” đối tượng gạ gẫm ngay không thương tiếc.
Thẩm Chứng Ảnh vẫn nhớ rõ từng ánh mắt của những người bâu đen bâu đỏ xung quanh, ngạc nhiên có, phẫn nộ có, khinh thường có, tò mò chờ xem chuẩn bị xảy ra chuyện gì hay ho không cũng có… đủ cả.
Nếu không nhờ Thẩm Chứng Ảnh kể từ lúc mới vào nghề đã luôn quan tâm đến sinh viên, sống và làm việc vô cùng ngay thẳng, cộng thêm việc Đặng Nhan Tịch không có chứng cứ nào cụ thể, lời khai lại còn đối nhau chan chát, thì chưa chắc Thẩm Chứng Ảnh có thể đã thoát khỏi lời buộc tội kia.
Nếu lúc đó chỉ dựa vào Internet để thanh minh như bây giờ, e là chỉ có nước chờ đến khi tuyết rơi giữa tháng sáu mới chứng tỏ được mình trong sạch. Chưa kể trước khi lấy lại thanh danh, nhất định cả gia đình của mình sẽ bị lôi ra tế sống. Bạo lực mạng không phải là chuyện hiếm, ném đá tập thể cũng không phải là chuyện hiếm, thậm chí là ném đá rất dai dẳng. Chắc chỉ còn cách nghỉ việc chuyển nhà đi chỗ khác mới thoát khỏi sự tra tấn đó.
Từ đó về sau, Thẩm Chứng Ảnh thay hình đổi dạng, chọn cách sống lặng lẽ, một lòng chuyên tâm vào việc giảng dạy, không bao giờ tiếp xúc riêng với sinh viên nữa.
Không gọi điện, không nhắn tin qua ứng dụng trò chuyện, muốn liên lạc gì thì cứ liên lạc qua email, và chỉ hỗ trợ hướng dẫn luận văn khi có từ ba người trở lên.
Phụ đạo riêng ư?
Đừng có mơ.
Tuy chuyện đã xảy ra cách đây tám năm, nhưng mỗi khi Thẩm Chứng Ảnh nhớ lại, cảm giác căm phẫn đến nghẹt thở vẫn như còn nguyên vẹn.
Cả ngày hôm đó, dù là khi về bố mẹ ăn cơm, lên giảng đường hay lúc gặp Hồ Lại đi chăng nữa, Thẩm Chứng Ảnh đều thất thần.
Hồ Lại cẩn thận quan sát, phát hiện tâm trạng của giáo sư Thẩm từ đầu đến giờ không tốt. Trao đổi vài ba câu không đầu không đuôi, chưa cần Hồ Lại mở miệng hỏi, Thẩm Chứng Ảnh đã nói: “Dạo này trời trở lạnh, sau này nếu không có việc gì quan trọng thì không cần phải đến chờ cô tan lớp nữa”.
Hồ Lại hơi khựng lại, cảm thấy đôi chút không thoải mái. Cẩn thận tra lại ký ức hôm qua lẫn hôm nay, cô tự thấy mình không làm gì đắc tội Thẩm Chứng Ảnh, chỉ có thể là giận chó đánh mèo mà thôi. Thế là Hồ Lại ngoan ngoãn gật đầu, đáp: “Vâng, em biết rồi”.
Tính cách của Hồ Lại ngang tàng là thật, nhưng biết điều cũng là thật. Tâm trạng của giáo sư Thẩm đang không tốt, không hề gì, cô ấy nói cái gì cứ dạ vâng cái nấy. Cổng trường Đại học H rộng lớn, chỉ cần mình vào được, là có thể thoải mái chờ Thẩm Chứng Ảnh tan lớp mà. Chuyện lần sau để lần sau tính, dù sao mình cũng chỉ đáp là mình biết, chứ đâu có hứa sẽ làm theo.
Lời vừa vuột khỏi miệng, Thẩm Chứng Ảnh đã cảm thấy hơi hối hận, suy cho cùng đây là vấn đề của mình, không có lý do gì để nổi giận với Hồ Lại cả.
“Cô xin lỗi, lẽ ra cô không nên nói với em như vậy”.
Hồ Lại lấy từ trong túi ra một bình trà sữa ấm đưa cho Thẩm Chứng Ảnh, “Thôi, nể tình cô xem em như người trong nhà, em mời cô uống trà sữa”.
Câu này thật ra không sai, nếu là sinh viên, giảng viên hay đơn giản là một người qua đường xa lạ, Thẩm Chứng Ảnh sẽ không mất kiềm chế đến vậy.
Mình đã liệt con bé này vào danh sách những người có thể nổi cáu với họ như người trong nhà rồi sao?
Thẩm Chứng Ảnh nhận lấy trà sữa, liếc Hồ Lại một cái, hơi có chút bất mãn.
Hồ Lại giương giương nắm đấm về phía Thẩm Chứng Ảnh, cố ý gằn giọng cộc cằn: “Nhìn nhìn cái gì, còn nhìn nữa em sẽ tẩn cô”.
“Tác oai tác quái.” Mở nắp bình xong, cuối cùng Thẩm Chứng Ảnh cũng mỉm cười.
“Nếu em hỏi vì sao cô không vui, cô có thể nói cho em biết lý do không?”
Thẩm Chứng Ảnh lắc đầu, nhưng cũng trình bày sơ sơ rằng: “Nằm mơ thôi, mơ thấy trò chơi mà cô vừa thử mấy hôm trước. À, còn mơ thấy một người đã rất lâu rồi không mơ thấy nữa. Cô cứ ngỡ là cô đã quên”.
“Cô không mắc bệnh Alzheimer, tất nhiên sẽ không quên những người mà mình biết. Tất cả bọn họ vẫn nằm trong trí nhớ của cô đấy thôi, ngay khi chớm thấy hình bóng người quen trong mơ, cô sẽ nhớ lại họ ngay. Nhưng cô có tin không, cảm nhận của cô về họ bây giờ chắc chắn không còn giống với ấn tượng ngày xưa nữa đâu. Khi nào có cơ hội gặp lại người đó, cô cứ kiểm tra xem lời em nói có đúng hay không”.
Thẩm Chứng Ảnh phục lăn Hồ Lại, không biết ngô khoai gì hết mà nói được trơn tru tới như vậy.
“Cô không định gặp lại người kia. Còn nữa, em biết người nọ là ai không, mà dám mạnh mồm như thế hả?”
“Là người xấu. Tất cả những người làm cô không vui thì đều là người xấu cả, đồng thời cũng là kẻ thù của em”. Hồ Lại giơ tay làm động tác bắn súng, “Em muốn nhân danh mặt trăng tiêu diệt kẻ đó”.
“Ừ, vậy em nhân danh miêu nữ tiêu diệt kẻ đó đi”.
“À mà giáo sư Thẩm, cô huấn luyện gì cho nhân viên công ty bên kia vậy?” Bỗng nhiên Hồ Lại nhớ đến mấy buổi học chùa đáng quên trước đây, “Chẳng lẽ là huấn luyện thôi miên?”
“Hồ Lai Lai”. Thẩm Chứng Ảnh xụ mặt, “Có phải chưa có người nào nói cho em biết rằng em đã phạm phải những điều tối kị trong giờ của tôi không? Tôi đây ghét nhất loại sinh viên buổi tối không chịu ngủ, thức khuya làm cú đêm, tới sáng lại chui vào lớp ngủ bù đến chảy cả nước dãi. Em biết không, nếu em là sinh viên của tôi, tôi đã tính sổ với em từ lâu rồi”.
“Ớ, thế cô định tính sổ em kiểu gì đây ạ? Khẻ tay hay úp mặt vào tường?”
“Viết bản kiểm điểm. Không đủ 5000 từ coi như chưa đạt yêu cầu, không cảm nhận được sự hối lỗi chân thành qua câu chữ cũng xem như chưa đạt yêu cầu, hơn nữa bắt buộc phải viết tay. Còn nếu vẫn không được thì chỉ còn cách kiếm chuyện gây khó dễ cho em không ngóc đầu lên được, phải chạy ngược chạy xuôi để tìm cách qua môn”.
“Giáo sư Thẩm quá xá quyền lực luôn. Chỉ cần người đè cho không ngóc đầu lên được là cô thì có bảo em chạy ngược chạy xuôi cũng không thành vấn đề”.
“Hừ. Vậy thì đó là tính sổ với em hay tính sổ với cô? Cô không hơi đâu mà tự ngược”.
Nói qua nói lại với Hồ Lại một lúc, tâm trạng u ám bực dọc kéo dài cả ngày nay của Thẩm Chứng Ảnh dần dần khôi phục lại bình thường. Đến chủ nhật, cô Thẩm bắt taxi tới cơ sở giáo dục trước đó đã liên hệ với mình.
Cơ sở này sắp sửa mở khóa khai giảng nên đưa ra yêu cầu đặc biệt rằng cô phải đào tạo cho tập thể giáo viên và nhân viên ở đây về những vấn đề liên quan đến tâm lý và cách quản lý stress hiệu quả cho học sinh tiểu học & trung học cơ sở. Là một giảng viên đại học, lại có học hàm phó giáo sư, nếu cuối tuần chăm chỉ ra ngoài cày cuốc, chịu khó làm công tác tập huấn thì thu nhập sẽ rất khả quan.
Có khoảng 40 người ngồi trong căn phòng học trần thấp, đa phần là những người lớn tuổi mái tóc hoa râm và những người trẻ vừa mới tốt nghiệp. Còn chưa đến giờ bắt đầu, Thẩm Chứng Ảnh ngồi trước bảng đen, nhấp hai ngụm nước ấm rồi lướt lướt vòng bạn bè. Bỗng dưng có một nữ giáo viên từ đâu bay đến, phủ bóng đen lên người Thẩm Chứng Ảnh, reo lên vô cùng thân thiết rằng: “Giảng viên Thẩm, đã lâu không gặp!”
Thẩm Chứng Ảnh vừa ngẩng đầu, mí mắt trái của cô đã giật mạnh. Bất chợt cô phát hiện, miệng Hồ Lại đúng là miệng quạ đen.
Mơ cái gì cái đó đến, nhắc cái gì cái đó đến.
Chỉ là, gương mặt trái xoan buồn bã trong cơn ác mộng, sao lại béo lên gấp đôi như bột nở ra sau khi ủ men thế này?