Beta bởi YourThw ૮₍˶ •. • ⑅₎ა ♡
===
Sau khi cá và rau được giao đến, Hồ Lại liền đưa cho Thẩm Chứng Ảnh một cái iPad rồi chỉ vào thiết bị điện tử trong góc, “Cô thích xem phim hay chơi game gì thì cứ tự nhiên, điều khiển từ xa ở đằng kia. Mật khẩu là viết tắt bính âm tên của em. À quên mất còn có cả snack đấy, cô cứ ăn thoải mái nhé”.
Ngồi một chỗ ăn chơi hưởng lạc, để mặc Hồ Lại loay hoay nấu nướng coi sao được, Thẩm Chứng Ảnh ngượng ngùng nghĩ. Cô Thẩm đứng dậy, khách sáo hỏi: “Có cần cô giúp gì không?”
“Hôm nay thì chưa, đồ ăn chỉ cần sơ chế lại một chút rồi cắt thái thôi, không có gì phức tạp cả. Muốn giúp thì để tới khi cô quen cửa quen nẻo trong nhà. À, hoặc nếu cô bằng lòng, hay là hôm nay cô cứ đi dạo loanh quanh đã, đằng nào cũng trước lạ sau quen mà”.
Tham vọng hiện rõ mồn một như mặt trời ban trưa, Thẩm Chứng Ảnh không biết nên đáp lại thế nào mới phải.
Con bé không xem mình như người ngoài, để mình mặc sức khám phá nhà của nó không nói, đằng này còn hở một chút là cứ sau này sau này. Điều khiến Thẩm Chứng Ảnh bất lực nhất là, cách nói chuyện của Hồ Lại vô cùng tự nhiên, y hệt như mời mình ăn cơm uống nước, chứ không phải đang cố tình gài hàng.
Không có tâm trạng chơi game hay xem phim, tình cờ Thẩm Chứng Ảnh nhìn thấy iPod classic kết nối với dàn loa, thế là cô tò mò click vào.
“Bảy dặm đường lên núi cảnh vật mới, cuối thu mát mẻ trong lành. Hôm nay có dịp chung vui thưởng thức yến hội, tranh thủ chia sẻ với nhau bầu rượu ngon”.
Tiếng đàn tịch tang, lời xướng ê a, Thẩm Chứng Ảnh chết sững y như bị sét đánh.
Hóa ra là trích đoạn bình đàn của Truyền thuyết bạch xà, “Trung thu”. (Bình đàn: một hình thức văn nghệ dân gian, vừa kể chuyện, vừa hát, vừa đàn, lưu hành ở vùng Giang Tô, Chiết Giang, Trung Quốc)
Thẩm Chứng Ảnh chưa từng nghĩ đến việc Hồ Lại thường hay nghe cái gì, nhạc nhẽo mà Giang Ngữ Minh ở nhà hay mở cô nghe không vào tai. Thanh niên chắc sẽ cùng sở thích với nhau, đam mê những bài ồn ào sôi động, nhưng không ngờ lại là Bình đàn, Bình đàn…… Nếu là nhạc cổ điển, jazz hay một thể loại nào khác, chắc Thẩm Chứng Ảnh sẽ không sốc đến mức độ này.
“Phụt”. Hồ Lại đang đứng trong bếp, nghe thấy loa bỗng dưng phát nhạc liền phóng vọt ra phòng khách, quên luôn cả cởi tạp dề. Nhìn thấy vẻ mặt khó tả của Thẩm Chứng Ảnh, Hồ Lại không nhịn được cười. “Em tải bài này về cho cha, nghe cũng được nên copy một bản vào iPod. Nếu cô không thích thì có thể đổi qua playlist khác, nhạc không lời, ca cổ Quảng Đông đều có, hoặc kết nối bluetooth với điện thoại của cô cũng được”.
Thẩm Chứng Ảnh lắc đầu, thở dài: “Cô nghe được, chỉ là không ngờ mà thôi”.
“Chào mừng đến với thế giới của em, có phải rất giống như đang tiến vào khám phá map mới, đi mấy bước là lại gặt hái vài bất ngờ thú vị đúng không?”
“Phải”. Thẩm Chứng Ảnh liếc Hồ Lại một cái rồi nói đầy ẩn ý, “Thường thì với những tấm bản đồ như vậy, sẽ tiềm ẩn sấm sét ở những chỗ không ai ngờ”.
Hồ Lại còn hùa theo: “Có lẽ là thế thật cũng nên, ví dụ như phát hiện trong tủ giấu xác chẳng hạn”. Hồ Lại tủm tỉm cười rồi tiếp tục vùi đầu trong bếp.
Hôm nay thật sự là một ngày của liên hoàn sốc, mở màn là việc Đặng Nhan Tịch nhảy ra khơi gợi lại những ký ức không thể nguôi ngoai trong quá khứ; rồi thì Hồ Lại đột ngột xuất hiện, đứng ra dạy cho Đặng Nhan Tịch một bài học; vẫn chưa hết chấn động, nụ hôn bật lên công tắc chết người ngay sau đó khiến Thẩm Chứng Ảnh đến giờ vẫn lâng lâng như trên mây, chưa thể trở về mặt đất.
Hồ Lại bận rộn ngược xuôi trong căn bếp nhỏ, nhường cho Thẩm Chứng Ảnh không gian để thư giãn, nhờ vậy nên cô Thẩm mới có thể thoát khỏi mớ bòng bong trong đầu, đủ tỉnh táo để biết mình phải đi kiểm tra điện thoại.
WeChat hiện thông báo có tin nhắn mới, là của cô giáo Vương bên cơ sở giáo dục và Giang Ngữ Minh.
Giang Ngữ Minh hỏi Thẩm Chứng Ảnh rằng khi nào cô về.
Thẩm Chứng Ảnh dặn Giang Ngữ Minh kiếm gì bỏ bụng đi, mẹ ăn bên ngoài rồi, khi nào ăn xong mẹ sẽ về.
Thằng nhóc này luôn biết cách sống hơn cô.
Vào những cuối tuần về thăm mẹ, nếu Giang Ngữ Minh quá ngán cơm canteen thì cậu ta đều tự mình lăn vào bếp. Tay nghề của Thẩm Chứng Ảnh có hạn, muốn giúp cũng bất lực nên đành để mặc con trai tự lực cánh sinh. Bao nhiêu năm qua, dường như giữa hai mẹ con đã có sự ăn ý ngầm. Giang Ngữ Minh không bao giờ yêu cầu mẹ phải vào bếp, bởi theo như lời cậu nói, sở trường duy nhất của mẹ chỉ có úp mì hoặc cho đồ ăn vào lò vi sóng hâm lại. Nhưng hiện tại Giang Ngữ Minh thấy mẹ mình lên trình rồi, chắc vì hàng hóa bây giờ ngày càng một phong phú hơn, thế nên mỳ chua cay, bún ốc ăn liền linh tinh cũng dần được cập nhật vào danh sách các món ăn mà giáo sư Thẩm có thể chế biến.
Còn về phần tin nhắn của cô giáo Vương, cô ấy báo rằng sau khi hai người rời đi, Đặng Nhan Tịch tru tréo gào khóc, đặt điều mắng nhiếc Thẩm Chứng Ảnh và Hồ Lại rất nhiều nhưng dĩ nhiên cô Vương nửa chữ cũng không tin, còn cản đường ngăn không cho Đặng Nhan Tịch đuổi kịp hai người. Cô Vương còn nhân tiện đó nhờ Thẩm Chứng Ảnh thay mình gửi lời khen đến Hồ Lại vì màn trình diễn xuất sắc khiến cho cô mát lòng hả dạ.
Thẩm Chứng Ảnh tựa vào cửa bếp thuật lại nội dung, đồng thời tự động lược bỏ hàng đống tin nhắn dài thượt và một loạt biểu tượng cảm xúc hâm mộ mà cô giáo Vương cuồng nhiệt spam để ca ngợi nhan sắc, trí tuệ và cũng như đức hạnh của Hồ Lại.
Hồ Lại bật cười, “Con mụ dở người Đặng gì đó thích giở trò, phỏng chừng từ hôm nay trở đi, đồng nghiệp của ả sẽ còn lôi vụ này ra xầm xì dài dài. Không phải thích giả vờ ngây thơ giả vờ đáng thương sao, giờ thì thành công rồi đấy. Xem như giúp cô ả được toại nguyện”.
Trong lúc bày bàn ăn, Hồ Lại đang xoay người lén nhìn Thẩm Chứng Ảnh thì vô tình chạm phải ánh mắt phức tạp của cô Thẩm. Hồ Lại hỏi thẳng: “Sao nào, có phải cô thấy em rất xấu tính đúng không?”
“Làm gì có. Em đứng ra bảo vệ cô, nếu cho rằng em xấu tính thì cô là thể loại người gì đây?”
“Thánh mẫu”.
Thẩm Chứng Ảnh phì cười, phải thừa nhận hồi trước bản thân mình khá thánh mẫu, bây giờ cũng không khá hơn là bao, vẫn rất hay dễ mủi lòng.
“Đặng Nhan Tịch là sinh viên cũ của tôi, cô ta là chị cả, sau đuôi còn nheo nhóc mấy em trai em gái khác. Em biết không, những gia đình như vậy thường hay trọng nam khinh nữ, phận chị cả chẳng suиɠ sướиɠ gì; đã phải nhường nhịn các em, lại còn phải đứng ra cáng đáng giúp bố mẹ. Sau giờ học, Đặng Nhan Tịch phải đi làm thêm liên tục, thỉnh thoảng khi nào có thời gian, cô ta lại đến văn phòng khoa hỗ trợ một số việc. Khi đó cô cũng không nghĩ nhiều, có thể một phần vì đồng cảm nên luôn tìm cách hỗ trợ, hoặc cũng có thể cô để tình cảm cá nhân can thiệp vào quá sâu nên Đặng Nhan Tịch mới hiểu lầm, cho rằng cô ôm ấp tình cảm trên mức thầy trò nên mới quyết định tỏ tình. Phải nói lúc ấy cô hoảng thật sự, cho dù có xuất phát từ lý do gì đi chăng nữa thì cô cũng không thể nào đồng ý được”.
Vì vậy, hồi tăm tối nhất trong sự nghiệp giảng dạy của Thẩm Chứng Ảnh cứ thế bắt đầu.
“Nhưng Đặng Nhan Tịch lại không chịu bỏ cuộc, cứ tìm đủ mọi cách đến gần, cô ta còn… Em biết không, lần đầu tiên trong đời cô mới thấy một người nói dối không chớp mắt, đổi trắng thay đen, nức nở với mọi người rằng mình bị quấy rối. Lúc đó cô lặng hết cả người, không biết phải thanh minh thế nào cho phải”.
Nhận thấy trong mắt Hồ Lại ánh lên vẻ xót xa, Thẩm Chứng Ảnh vỗ nhẹ vào mặt Hồ Lại: “Cô ổn rồi, chỉ là mỗi khi ký ức ùa là lại cảm thấy ghê tởm mà thôi”.
“Chắc hẳn đầu óc cô ta có vấn đề. Trên đời này không thiếu những kẻ chọn cách đóng vai nạn nhân để làm công cụ thao túng, buộc người khác phải cảm thông và thương xót cho mình. Nếu mọi chuyện không theo ý muốn thì lập tức cô ta sẽ dùng cách tương tự hủy hoại cuộc đời những ai làm mình ngứa mắt. Nhưng Đặng Nhan Tịch này cũng kinh phết đấy, có nét giống con bé học sinh đơm đặt hại đời Reiko trong “Rừng Na Uy”, chẳng qua lá gan ả ta còn lớn hơn, đã có tiền án như thế còn dám chai mặt tiếp cận, định bổn cũ soạn lại chắc”.
“Có thể là vì quá tự tin, cho rằng cô chỉ biết bất lực giơ tay chịu trói”, Thẩm Chứng Ảnh nhún vai. “Quả thật cô cũng đành bó tay, dù sao vẫn có người mủi lòng khi thấy cô ta kêu gào khóc lóc. Chỉ có em mới có cách trừng trị Đặng Nhan Tịch. Màn kịch hôm nay em đạo diễn đúng là vi diệu”.
“Công nhận là vi diệu thật, không hiểu sao em lại nảy ra ý tưởng đó nữa. Ban đầu em còn định đập cho cô ta một trận cơ, cùng lắm thì xì tiền bồi thường. Hẳn là ông trời muốn mượn tay em trừng trị cô ta một trận thích đáng”.
Hồ Lại lấy từ trong tủ chiếc nồi điện đa năng Bruno màu xanh bạc hà, ra hiệu cho Thẩm Chứng Ảnh mang cá rán và rổ rau đã rửa sạch ra bàn.
“Em từng có một đứa bạn cùng phòng cũng ưa giả vờ giả vịt, lúc nào cũng to nhỏ với mọi người là em bắt nạt nó. Mà nhìn nó còn tội nghiệp hơn cả Đặng Nhan Tịch cơ, mặt mày hốc hác như thể thiếu ăn lại còn ủ ê như bị ai đánh, thế nên ai nghe xong cũng nảy sinh ác cảm với em. Em chả buồn quan tâm, xem như số mình xúi quẩy, có gì thì ngừng ở ký túc xá hoặc không qua lại với lớp là được. Tầm được một thời gian, mọi người dần phát hiện bản chất tồi tệ của cái đứa kia, lúc này họ mới vỡ lẽ là hiểu sai về em. Quá muộn. Hồi đấy cô bị rất nhiều người hiểu lầm, ắt phải tra tấn tinh thần lắm”.
“Người ngoài thì coi như cũng kệ đi, nhưng người trong nhà còn làm mình khó xử hơn”.
Hồi đấy, chuyện khiến Thẩm Chứng Ảnh thất vọng nhất là cha mẹ không cảm thông mà còn đổ thêm dầu vào lửa, một hai cứ gặng hỏi: Vì sao con bé đó không đổ oan cho ai mà lại đổ oan cho cô. Đã thế lại còn được cả người chị dâu đáng đồng tiền bát gạo, sau khi biết chuyện liền chép miệng nói: Giờ chị đã hiểu vì sao chị nhiệt tình mai mối như thế mà lúc nào em cũng từ chối.
“Niềm an ủi duy nhất lúc đó chắc chỉ có thằng nhóc ở nhà. Có một lần anh chàng bắt gặp dáng vẻ rầu rĩ của cô, thế là nó tức quá không nhịn được, lén giấu mấy viên gạch vào cặp sách, định bụng tan học sẽ chạy đến tính sổ với Đặng Nhan Tịch. May mà có giáo viên chủ nhiệm báo nên cô mới cản nó kịp”. Nhắc đến Giang Ngữ Minh, bấy giờ Thẩm Chứng Ảnh mới nở nụ cười.
“Không ngờ cậu chàng nhà cô chơi lớn như vậy”.
“Ngay từ nhỏ thằng bé đã khá là ra dáng, khi hay tin bố mẹ ly hôn cũng không lu loa ăn vạ. Biết cô không giỏi nội trợ nên nó luôn cố gắng giúp đỡ những việc lặt vặt trong nhà, hơn nữa anh chàng cũng chưa từng để cô phải phiền lòng về chuyện học hành của mình. Có đôi khi cô nghĩ, cô chưa xứng đáng với vai trò của một người mẹ”.
Mặc dù Hồ Lại không còn ghim thù với Giang Ngữ Minh nhiều như xưa nhưng cô vẫn cảm thấy không thoải mái khi nghe mẹ cậu ta nhắc đến con trai mình một cách đầy tự hào, “Còn chẳng phải là nhờ cô khéo dạy sao, không lẽ cậu ta vừa sinh ra đã là thần đồng. Nhưng mà nếu lúc đấy em biết con trai cô, chắc chắn em sẽ tiếp tế gạch cho cậu ta”.
Lập hội để hỗ trợ nhau tính sổ với lũ tồi thì ok, còn bị phạt thì Giang Ngữ Minh tự chịu một mình đi.
Hồ Lại vừa nói vừa lấy hộp ba chỉ bò cuộn từ trong tủ lạnh ra, bàn ăn nhờ đó lại càng thêm phần đầy đặn. Nồi điện nấu rất nhanh sôi, chỉ một chốc đã bốc khói nghi ngút, tỏa mùi hương chua cay lan khắp phòng.
Trưa nay Thẩm Chứng Ảnh không ăn được bao nhiêu nên vừa nghe mùi bụng đã cồn cào. Hồ Lại thích nhất là nhìn ánh mắt giáo sư Thẩm tỏa sáng mỗi khi đói. Cô cười: “Cô đói thì cứ ăn trước, em đi khui dừa đã. Lần sau có mua thì nhớ chọn loại khui sẵn nhé”.
Thẩm Chứng Ảnh xấu hổ. Đã không giúp được gì thì thôi, đằng này lại còn mua nhầm, “Để cô chờ em. Nhưng mà em biết chặt dừa sao? Em định dùng gì? Dùi khoan? Dụng cụ khui dừa?”
“Không cần phiền phức như vậy đâu”.
Hồ Lại dùng dao cạo sạch phần xơ bên dưới, sau đó chọc mạnh đầu muỗng inox vào rồi trút nước vào nồi thủy tinh. Tất cả các khâu được hoàn thành chỉ trong vòng chưa đầy ba phút mà chẳng hề tốn sức lên gân.
“Giáo sư Thẩm uống rượu không ạ? Nước dừa tươi và rượu Rum là cặp bài trùng đỉnh của chóp, đáng tiếc hôm nay hôm nay ăn chưa đủ no, không đủ sức chặt nên đành phải bỏ phí cơm dừa”.
Nhìn Hồ Lại làm gì cũng mượt mà, Thẩm Chứng Ảnh choáng váng, chỉ biết ậm ừ.
Sau khi khuấy đều nước dừa cùng với năm shot rượu Rum, Hồ Lại lấy ra hai chiếc ly pha lê rồi rót vào xấp xỉ bảy phần ly. Đưa một ly cho Thẩm Chứng Ảnh xong, Hồ Lại chạm nhẹ ly của mình vào ly của cô Thẩm, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Thẩm Chứng Ảnh bội phục cách Hồ Lại xử lý mọi thứ nhanh gọn, không hề có chút nào gọi là vụng về luống cuống. Kể cả nếu có phải bổ dừa lấy cơm, chắc chắn con bé cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc.
Vung dao, đâm muỗng, uống rượu, đều là cảnh đẹp ý vui, thật đúng là mặt hàng quý hiếm.
Học theo phong cách sảng khoái của Hồ Lại, Thẩm Chứng Ảnh ngửa đầu đánh ực một hơi, hương vị đường mía trong rượu Rum hòa quyện với nước dừa tươi mát mẻ như một làn gió vi vu thổi trên bãi biển Havana.
Còn chưa kịp khen đồ uống thì người bên cạnh đã ghé vào tai cô, “Có thể thưởng cho em một phần thưởng nho nhỏ không?”
Cảm thấy mặt và hai bên tai đều nóng lên, Thẩm Chứng Ảnh hỏi: “Em muốn thưởng gì?”
Hồ Lại gác cằm lên vai Thẩm Chứng Ảnh, cọ cọ vào mặt cô, nũng nịu thỏ thẻ, “Cho em ôm một cái, chỉ cần ôm một cái là được rồi”.
Thẩm Chứng Ảnh không phản đối, nhưng cả người cô cứng đờ khi Hồ Lại vòng tay qua ôm cô.
Không phải là ghét hay kỳ thị, chỉ là Thẩm Chứng Ảnh đang căng thẳng mà thôi.
Nhớ lại lần cả hai nổi hứng đi ngắm sao, sau một đêm ở bên ngoài, đến lúc trở về Hồ Lại cũng ôm lấy mình từ phía sau.
Lúc đó tim Thẩm Chứng Ảnh như muốn nhảy vọt ra ngoài.
Cơ thể mềm mại ấm áp vừa dán đến đã nhanh chóng thối lui. Ngay tại khoảnh khắc ấy, Thẩm Chứng Ảnh cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình cũng bị Hồ Lại rút cạn.
Như là để che giấu điều gì, Thẩm Chứng Ảnh chỉ im lặng uống cạn nốt chỗ rượu còn lại trong ly.