Beta bởi YourThw (๑ > ᴗ < ๑)
===
May nhờ có Thẩm Chứng Ảnh cản lại, nếu không Giang Ngữ Minh đã lao ra lôi cổ Hồ Lại ngược trở về rồi giã cô người yêu cũ một trận tơi bời cho hả cơn giận đang dâng tới đầu.
“Mẹ, con nhỏ này toàn phun ra những câu bẩn thỉu!”
“Em ấy chỉ giận quá mất khôn thôi”.
“Có cái quái gì mà giận? Hơn nữa giận là có thể chửi bới người khác sao? Mẹ nghe thử xem, trên đời này chẳng có một người nào nói năng tục tĩu như cô ta cả.
Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong”.
“Giận bởi vì bị con nói như tát nước vào mặt, chưa kể còn vì thấy con đột ngột trở về”.
“Con nói sai sao, danh sách người yêu cũ của cô ta không dài à, với cả con là con trai của mẹ, chẳng lẽ bây giờ con không có quyền quay về nhà mình?” Người giận tới sôi gan phải là mình đây này, OK?
“Sao con có thể ví người yêu cũ của người ta như chó hoang.
Đây là câu mà người bình thường sẽ nói à? Đừng quên con cũng là một trong số đó”.
Trong thời khắc mấu chốt, Thẩm Chứng Ảnh vẫn có thể giữ nguyên thái độ khách quan, Giang Ngữ Minh thật sự cạn lời.
“Mẹ, sao mẹ lại cứ nói đỡ cho cô ta! Cô ta sỉ nhục mẹ, sỉ nhục mẹ đấy! Toàn những câu tục tĩu chướng tai mà mẹ vẫn thản nhiên là như thế nào!” Còn Giang Ngữ Minh thì sắp tức chết rồi đây này.
“Chửi bới là để biểu đạt cảm xúc giận dữ, lúc đó em ấy chỉ giận quá mất khôn, không biết lựa lời để nói mà thôi.
So đo làm gì mấy câu người khác buông ra lúc họ đang nóng”.
Trời ạ, mẹ có biết mình đang nói gì không vậy.
Cái gì mà chửi bới là để biểu đạt giận dữ, so đo gì mấy câu ấy.
Vậy hóa ra con nhỏ lên cơn điên gào thét ầm ĩ kia không đáng trách, mà người đáng trách chính là mình???
Mẹ mình điên rồi, hoàn toàn điên rồi, bị con nhỏ đó làm cho điên rồi.
Giang Ngữ Minh thấy mình cần phải nói gì đó để mẹ thức tỉnh, vốn dĩ cậu ta không tính nói chuyện này ra, nhưng sự việc đến nước này rồi.
“Con vừa mới hỏi thăm kỹ rồi, cô ta đã lên kế hoạch tiếp cận mẹ.
Thích phụ nữ là việc riêng của mẹ, chuyện này con cần thời gian để chấp nhận, nhưng mà Hồ Lại!!! Con nhỏ này đầy ý đồ xấu, là thứ cặn bã!!! Nếu không phải vì không được đánh phụ nữ, con thật chỉ muốn…”!
“Minh Minh, con nói sai rồi.
Kẻ cặn bã ôm ý đồ xấu là mẹ của con”.
Dứt lời, nước mắt của Thẩm Chứng Ảnh đột nhiên rơi xuống.
Cô giơ tay lau nước mắt, lau tới lau lui nhưng nước mắt vẫn tuôn không ngừng.
Vì thế Thẩm Chứng Ảnh khịt mũi, hỏi con trai bằng giọng sụt sịt: “Sao về mà không bảo mẹ? Ở trường có chuyện gì à? Hay là gặp vấn đề gì?”
Trước hàng loạt câu hỏi đầy quan tâm của mẹ, Giang Ngữ Minh không sao trả lời được.
Nếu ví chuyện phát hiện ra mẹ và Hồ Lại ở bên nhau là một đòn sấm sét, thì việc trông thấy mẹ khóc chắc chắn phải sánh bằng việc bị thiên lôi giáng ầm ầm vào đầu chín lần.
Tuy đúng là mẹ bất lực với bên nhà ngoại, nhưng mẹ tuyệt đối không phải loại phụ nữ nhu nhược suốt ngày khóc lóc tỉ tê, khi nào nên thống khoái thì thống khoái, nên quyết đoán thì quyết đoán.
Lúc phát hiện cha có bồ nhí, mẹ chẳng khóc lóc hay làm ầm lên, một tay nuôi dạy mình trưởng thành mà không cần nhờ vả bất kỳ ai, cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt.
Hai mẹ con nương tựa vào nhau; gia cảnh vốn không phải đại phú đại quý, thoải mái vô lo gì cho cam; sinh hoạt hàng ngày luôn có chỗ này chỗ nọ không vừa ý.
Ngoại trừ giai đoạn mấy năm về trước bị con điên trên trường phá rối ra, mẹ chỉ rơi nước mắt trước những mẩu chuyện cảm động trong phim hay game gủng gì đấy.
Nếu có khóc cũng sẽ tránh đi, không để mình thấy khía cạnh nhạy cảm và dễ tổn thương của mẹ.
Từ khoảnh khắc Giang Ngữ Minh vô tình phá hỏng lễ Giáng Sinh tới giờ, cậu ta có thể cảm giác được mẹ mình không vui.
Cậu ta cho rằng mẹ giận mình, giận Hồ Lại và giận cả chính bản thân nữa, chứ chưa từng nghĩ mẹ buồn bã vì phải xa Hồ Lại.
Tuy hận Hồ Lại đến thấu xương nhưng Giang Ngữ Minh không thể phủ nhận một sự thật rằng con nhỏ này không những xinh mà làm gì cũng đâu ra đấy, lại còn ứng xử rất duyên nên mẹ mình lưu luyến cô ta mãi không dứt là chuyện bình thường, nhưng đau lòng…!đau lòng đến mức rơi nước mắt thì đúng là vượt quá sức tưởng tượng.
Lúc này làm sao có thể thú thật rằng mình đặc biệt phi về nhà chỉ để tống cổ cô ta, Giang Ngữ Minh đành phải gãi đầu nói: “Con về lấy đồ”.
Không biết Thẩm Chứng Ảnh tin hay không, chỉ thấy cô Thẩm gật đầu, giọng vẫn còn sụt sịt: “Không bị gì là được rồi.
Đừng quên trưa mùng hai này có hẹn đi ăn với ông bà ngoại”.
Nói rồi Thẩm Chứng Ảnh định quay về phòng.
“Mẹ”.
Giang Ngữ Minh gọi Thẩm Chứng Ảnh từ phía sau: “Sao mẹ lại bảo người cặn bã mang ý đồ xấu với cô ta là mẹ cơ, con không hiểu?”
Chẳng lẽ trước sự tiếp cận đầy chủ đích của Hồ Lại, mẹ mình thuận nước đẩy thuyền lừa tình lừa cô ta lên giường?
Thẩm Chứng Ảnh không đáp, chỉ vừa mới nghĩ đến thôi, nước mắt cô lại muốn rơi, “Tóm lại, em ấy không làm gì sai cả, sau này có thấy người ta con cũng đừng sửng cồ lên như thế…!Tất cả đều là lỗi của mẹ”.
Nhìn dáng vẻ vừa nói vừa cố nín khóc của mẹ, nhớ lại cảnh tưởng mình bắt gặp trước đó, dường như có một cơn bão quét qua trái tim của Giang Ngữ Minh.
Mẹ của con ơi, thật là mẹ không lừa Hồ Lại lên giường rồi phủi bỏ trách nhiệm đấy chứ?
Đứa con trai này có thể nói gì đây?
Giang Ngữ Minh yên lặng di chuyển sự chú ý sang bữa ăn mùng hai Tết.
Càng lớn, Giang Ngữ Minh càng không chịu nổi việc hai mẹ con cứ phải về nhà ngoại ăn cơm.
Vừa bước vào cửa là cái mùi cổ hủ xộc thẳng vào mặt, chưa kể toàn quanh quẩn nói tới nói lui mấy chuyện cũ mèm, miệng các cụ chưa kịp rộp lên thì tai cậu ta đã chai luôn rồi.
Nếu có thể, Giang Ngữ Minh thà ăn cơm canteen, ăn cơm hàng cháo chợ, ăn đồ mình làm còn hơn bị bắt lết xác về nhà ngoại dùng bữa.
Từ bé Giang Ngữ Minh đã thấy cơm bên đó khó nuốt.
Về phần ông bà nội, Giang Ngữ Minh cũng không thấy gắn kết nhiều nhặn gì cho cam.
Thẩm Chứng Ảnh không bao giờ ngăn con về bên nội chơi, càng không cấm cản con đi chơi với bố, từ đó đến nay cô Thẩm chưa bao giờ nói xấu cha của Giang Ngữ Minh nửa lời, trái lại còn khuyến khích hai cha con giữ liên lạc.
Nhưng kể từ ngày Giang Ngữ Minh phát hiện cha mình ngoại tình thì quan hệ giữa cậu ta và Giang Bác tụt dốc không phanh.
Người ta thường nói con trai hay đồng cảm với bố, dù sao cả hai đều là đàn ông, nền tảng sinh lý tương đồng nên sẽ hiểu cho nhau.
Giang Ngữ Minh không hiểu và cũng không muốn hiểu.
Đứa trẻ nào cũng ôm mộng tưởng rằng cha mẹ mình rất thương nhau và mình chính là kết tinh tình yêu của cha mẹ.
Ít nhất là theo con mắt quan sát của Giang Ngữ Minh, cha mẹ cậu ta rất hiếm lời qua tiếng lại, Thẩm Chứng Ảnh không có tật suốt ngày lèm ba lèm bèm như nhiều bà mẹ khác.
Mặc dù mẹ nấu cơm không ngon bằng bà bếp canteen, lại còn quay cuồng trong sổ sách giấy tờ nên không thể nào bên cạnh chăm nom cho mình cả ngày được, nhưng nhìn chung mẹ vẫn là một người mẹ tốt.
Giang Bác trở thành giảng viên sớm hơn Thẩm Chứng Ảnh, lại thường xuyên được mời đi thỉnh giảng nên điều kiện gia đình Giang Ngữ Minh khá tốt, tuy cha mẹ không có cái kiểu dính nhau như sam giống như trên TV nhưng ít nhất thì hai người họ luôn tôn trọng đối phương, không khí trong nhà cũng hòa thuận.
Nào ngờ cái giá cho sự hòa thuận ấy là thói lăng nhăng “Đàn ông năm, bảy trái tim.
Trái ở cùng vợ, trái toan cùng người” của Giang Bác.
Giang Ngữ Minh lập tức bị đánh vỡ ảo tưởng khi tận mắt trông thấy cha mình ôm ấp sờ soạng một ả hồ ly tinh mặt mày non choẹt nhưng tô son trát phấn dày cộm.
Giang Bác dặn Giang Ngữ Minh không được mách mẹ, còn hứa sẽ mua bánh kẹo, đồ chơi và thêm tiền tiêu vặt cho cậu ta nhưng Giang Ngữ Minh không nghe, chạy về kể hết cho Thẩm Chứng Ảnh nghe những gì mình trông thấy.
Giang Ngữ Minh vẫn còn nhớ rất rõ, hôm đó Thẩm Chứng Ảnh đang đọc sách trong phòng thì thấy con chạy vào, mếu máo kể lại những gì đã thấy, nụ cười trên mặt của cô Thẩm dần biến mất, thay vào đó là vẻ trầm mặc.
Sau đó Thẩm Chứng Ảnh nói với Giang Ngữ Minh rằng mẹ biết rồi, nhưng cho dù có thế nào đi chăng nữa, Giang Bác vẫn là cha của con, vẫn yêu con.
Chuyện của cha mẹ cứ để cha mẹ xử lý, con chỉ cần tập trung ăn cho chóng lớn, chơi thật vui và lo học là được.
Sau đó Giang Bác nhận lỗi, thề thốt nhưng Thẩm Chứng Ảnh vẫn kiên quyết ly hôn, Giang Ngữ Minh về ở với mẹ.
Đến tận lúc lớn Giang Ngữ Minh mới biết, Thẩm Chứng Ảnh phát hiện ra chuyện này còn sớm hơn cả cậu ta, ban đầu cô Thẩm mặc kệ chồng, chắc có lẽ là vì cô chưa biết nên xử lý thế nào.
Nhưng chuyện đã trắng trợn đến mức để Giang Ngữ Minh trông thấy, Thẩm Chứng Ảnh bắt buộc phải lựa chọn cách để bảo vệ con mình.
Giang Ngữ Minh không rõ bản thân mẹ mình ngay từ đầu đã không có hứng thú với đàn ông hay là do chuyện cha ngoại tình làm mẹ mất niềm tin, cũng có thể vì Hồ Lại quá hấp dẫn, mê hoặc mẹ đến thần điên bát đảo.
Nhưng nếu bảo mẹ là đồ cặn bã đểu cáng thì Giang Ngữ Minh tuyệt đối không tin.
Muốn làm đồ đểu thì cũng cần phải có thời gian, công sức đầu tư và mánh lới, còn mẹ—— một nhà giáo nhân dân tử tế, một giảng viên có thâm niên làm trạch nữ lâu năm; nếu có thời gian, có đầu tư công sức thì cũng không đủ mánh lới chiêu trò.
Không bao giờ có chuyện mẹ học theo điệu bộ dầu mỡ của mấy ông già dê, tâm sự đủ thứ trên đời với Hồ Lại rồi câu luôn người lên giường.
Giang Ngữ Minh không muốn nghĩ về điều đó nữa.
Sâu trong thân tâm, cậu ta biết mình không chỉ giận Hồ Lại mà còn trách cả Thẩm Chứng Ảnh.
Hồ Lại biết tình cảm hai mẹ con nhà này tốt nên mới cố tình giành mẹ của mình.
Cậu ta chả tin Hồ Lại không có ý định trả thù hay mang ý xấu gì ngay từ đầu.
Không dễ gì qua mặt cô nàng, có lẽ Hồ Lại đã biết tỏng lý do chia tay của mình nên im ỉm ém hàng chờ cơ hội tung đòn sát thủ.
Giang Ngữ Minh không rõ nguyên nhân làm cho mẹ mình và Hồ Lại tiến triển tới mức này, cậu ta chỉ biết ánh mắt cô nàng nhìn mẹ mình khác hẳn những người khác.
Ánh mắt sáng ngời mà ngày xưa Giang Ngữ Minh luôn mong chờ nhưng chưa bao giờ có được.
Còn mẹ nữa, biết Hồ Lại là người yêu cũ của mình mà còn cùng cô ta…!
Giang Ngữ Minh rất muốn biết trong lúc hai người phát triển mối quan hệ, có bao giờ mẹ mình phân vân lưỡng lự hay không; những lúc hẹn hò vui vẻ cùng Hồ Lại, mẹ có nghĩ đến mình hay không; hay cơ bản điều đó không quan trọng với mẹ.
Lòng đố kỵ đâu, tính chiếm hữu đâu! Phải rồi, mẹ còn hỏi mình có giữ tấm ảnh nào của người yêu cũ không nữa!
“Điên mất, cái đ*o gì đây không biết”.
Hồi nhỏ thì bắt gặp cha ra ngoài cặp kè với gái, lớn lên thì thấy mẹ ra khỏi tủ (comeout).
Giang Ngữ Minh cảm thấy cặp mắt của mình có thể so sánh với mắt chó titan vàng rồi.
(Mắt chó titan vàng: thuật ngữ internet có nguồn gốc từ mắt chó krypton và mắt chó thép Titan – Hardened Krypton Golden Dog Eyes và Titan Steel Dog Eyes – trong trò chơi Warcraft.
Vì hai nguyên liệu vàng krypton cứng và thép titan khá khan hiếm nên chúng có giá thành cao hơn, đồng thời nhiều trang bị xuất sắc có thể được làm từ nguyên liệu này netizen đã trộn hai nguyên liệu này thành thuật ngữ mạng)
Mô phật.
Mùng hai tết là thứ bảy, tạ ơn trời là lần này có thể dùng bữa cơm gia đình thân mật ngoài nhà hàng.
Ông ngoại bà ngoại, thêm ba người bên gia đình ông bác Thẩm Chứng Huy và hai mẹ con Giang Ngữ Minh nữa là đủ kê một bàn.
Thẩm Chứng Huy đã gọi đặt phòng trước.
Trước khi ra khỏi nhà, Thẩm Chứng Ảnh đã dặn dò con trai rằng hôm nay có cả mợ Tiền Thanh, nếu bà ấy có nói gì đó khó nghe thì cũng cúi đầu ăn chứ đừng trả lời lại làm gì.
“Chị làm thế là vì muốn tốt cho cô thôi, chứ không phải để cho chị”.
Đã ghét thì thở thôi cũng thấy ghét, mỗi khi nghe bà mợ Tiền Thanh nói gì về mẹ là Giang Ngữ Minh chỉ muốn lật bàn rồi đập cho bà này một trận.
Cậu ta không tài nào hiểu nổi, bao nhiêu bận không vui phải cắn răng ngồi chịu trận rồi mà cứ muốn tụ tập cả nhà lại làm cái quái gì.
“Dù sao thì bà ấy…”
“Rồi rồi rồi, con biết rồi, dù sao thì bà ấy cũng là mợ của con, là vợ của bác, dù sao thì cũng là ông ngoại bà ngoại, dù sao thì, lúc nào cũng dù sao thì”.
“Minh Minh, dạo này anh không được đâu đấy nhé.
Mẹ nói một câu anh trả lời lại mười câu, chẳng lẽ anh định quay về thời kỳ nổi loạn à?”
Trải qua một ngày một đêm điều chỉnh, trên mặt Thẩm Chứng Ảnh đã không còn bất cứ điểm gì khác lạ nữa, giọng nói bình tĩnh, vẻ mặt bình tĩnh, không ai có thể ngờ chỉ ngay đêm trước thôi, người mẹ của mình còn bật khóc vì một cô gái trẻ.
“Mẹ, nổi loạn nghĩa là đang cố gắng tìm ra con người thật.
Con không tuân theo răm rắp từng câu từng chữ chứng tỏ con là đứa không sống hùa mà có lập trường riêng.
Lẽ ra mẹ phải vui mới đúng chứ”.
“Sao anh lại nói chuyện giống hệt Hồ…”.
Suýt chút nữa thì Thẩm Chứng Ảnh buột miệng bảo kiểu nói chuyện già mồm của con trai giống hệt Hồ Lại, may mà cô phanh kịp, “Anh vẫn nên tuân theo lời tôi dặn thì hơn”.
Bước vào nhà hàng, vừa trông thấy gương mặt của Tiền Thanh, bất chợt Giang Ngữ Minh nghĩ ngay đến Hồ Lại.
Cậu ta từng nói với Hồ Lại rằng mình muốn trừng trị bà mợ này một trận nhưng khổ nỗi bà ấy là người trong nhà, lại còn là phụ nữ nên Giang Ngữ Minh cũng ngại ra tay.
Lúc đó Hồ Lại nói gì? Đại trượng phu không cần để ý chuyện vặt vãnh, có nhiều người vốn ngứa đòn bẩm sinh, nếu anh không ra tay thì có lỗi với nhà bà ta lắm.
Cùng lắm thì trùm bao bố che mặt mụ ta lại cho khỏi áy náy rồi cứ thế mà phang thôi.
Thường người ta hay cố ý nói hùa cốt để làm đẹp lòng đối phương, nhưng Hồ Lại lại thật sự cho rằng phải đập Tiền Thanh một trận.
Khi đó mình còn tưởng Hồ Lại là người yêu ghét rõ ràng không ngán thứ gì, nào ngờ con nhỏ này chính là cao thủ võ lâm chính hiệu.
Các nhà hàng ở thành phố ma thuật (tức Thượng Hải) lúc nào cũng đông như nêm, ngoại trừ thời điểm dịch COVID-19 hoành hành, người dân tự giác giảm bớt số lần ra ngoài ăn uống, đồng thời duy trì giãn cách xã hội ra thì sau khi bãi bỏ chỉ thị phòng chống dịch, dòng người mau chóng đông đúc trở lại.
Nhất là sau mùa COVID, mỗi khi mời khách đến nhà là phải thực hiện hàng loạt biện pháp khử khuẩn phức tạp: Vào nhà có cần thay áo khoác sau khi rửa tay, xịt giày không, lúc này đến chơi liệu có tiện không? Thế là để tránh phiền phức, mọi người lại hẹn nhau ra quán.
Đúng 11h rưỡi, hai mẹ con Thẩm Chứng Ảnh đến nhà hàng, vài bàn xung quanh đã có người, già trẻ lớn bé luôn miệng hỏi han nhau, chuyện trò ầm ĩ.
Trong không gian ồn ã ấy, bỗng nhiên có tiếng người hô to: “Tới tới, tới đây tới đây”.
Cả người Thẩm Chứng Ảnh chấn động, quay phắt về phía phát ra giọng nói nhưng chỉ thấy một bà mẹ đi cạnh cô con gái đang dìu một cụ ông và những người phục vụ đang chạy bàn luôn chân chứ không có cô gái nào tên Hồ Lai Lai cả.
Thẩm Chứng Ảnh không chắc bản thân đang thất vọng hay cảm thấy may mắn, chỉ biết tự giễu tai mình có vấn đề.
Giang Ngữ Minh thường xuyên để ý cảm xúc của mẹ nên tất cả mọi cung bậc từ kinh ngạc, mừng rỡ rồi lập tức chuyển sang bần thần kia cậu ta đều trông thấy hết.
Chỉ một từ mà mẹ vừa mới phấn chấn đó đã lại buồn đó, chưa kể lúc nãy mẹ còn suýt nói cái tên kia ra…!Nếu như đây còn không được tính là rung động thì mấy mối tình ngắn ngủi của mình đều là rác rưởi cả.
Cho dù là mình hay đối phương, sẽ không có ai tâm trạng trồi sụt lên xuống chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi, kiểu ấy là tự biết mình xong đời rồi.
Chỉ là, nếu như thật sự rung động thì tại sao lại phải nói lời chia tay.
Chắc không phải mẹ và Hồ Lại chia tay hẳn từ cái lần ấy chứ.
Dù là phim hay truyện thì cũng không trường hợp nào lại đi kết thúc mối quan hệ chỉ vì bị con trai phát hiện, trừ khi nào đứa con gào khóc, gây khó dễ hoặc treo cổ tự tử.
Mình cùng lắm chỉ mở miệng chửi vài câu, chưa gì đã bị Hồ Lại phùng mang trợn má mắng sa sả lại vào mặt.
Lúc đó mẹ còn thấy lỗi là ở mình.
Vậy là do mẹ không thể nào đối mặt với chuyện bị phát hiện? Giang Ngữ Minh cũng vậy, mỗi lần nhớ tới cảnh tượng ấy là cả người lại muốn nổi da gà giống như thể có sâu lông bò qua.
Chẳng lẽ thật sự là do mình? Giang Ngữ Minh không khỏi thở dài.
Thẩm Chứng Ảnh định thần lại xong, cô cho rằng con trai thở ngắn thở dài vì ngán ngẩm bữa cơm tân niên này nên vỗ vỗ vai Giang Ngữ Minh, nói: “Ăn một bữa thôi mà, làm gì mà như lên pháp trường vậy.
Lại đây, cười một cái”.
Giang Ngữ Minh quay sang nhìn mẹ, cười một nụ cười còn héo hơn khổ qua..