Edit: Mộc Tử Đằng
Lúc Thẩm Lạc Dương đi vào, Hứa Kiều đưa lưng về phía anh, rất an phận nằm trên giường, không nhúc nhích.
Anh bước nhanh qua, nhìn thấy gò má cô hơi tái nhợt, môi cũng không còn hồng như trước, cả người như một quả cà héo.
“Nào, uống cái này sẽ cảm thấy tốt hơn.” Anh đỡ cô ngồi dậy, sau đó đưa ly nước đường đỏ đến bên miệng cô.
Hứa Kiều nhắm mắt, hơi mở miệng uống nước đường đỏ mà Thẩm Lạc Dương đút cho cô.
Cô lớn như vậy, mỗi lần họ hàng đến là đau không chịu được, lúc trước nhờ có Lục Chi Ưu nấu nước đường đỏ cho cô, nhớ khi học cấp ba, ký túc xá trong trường không cho dùng điện, nhưng vì nấu nước đường đỏ mà cô ấy đã không ngần ngại gì cắm điện.
Đương nhiên, việc này bị dì quản lý ký túc xá phát hiện, hai người đã bị phê bình rất thảm, nhưng dù ngày đó có bị phê bình thảm đến đâu, hai người vẫn cứ tung tăng đi ăn một trận rồi mới về.
Sau khi uống nước đường đỏ vào được một lúc, Hứa Kiều cảm thấy bụng không còn đau nhiều như trước nữa.
Thẩm Lạc Dương ngồi ở mép giường, đưa tay sờ trán cô.
“Còn đau không?”
Cả người Hứa Kiều rúc trong chăn, “Vẫn còn đau.”
Hứa Kiều là loại người bị đau bụng kinh rất nghiêm trọng, người ta nói bị đau là do lúc nhỏ không chịu chữa trị tốt.
Nhưng mà lúc đó mẹ cô không ở bên cạnh, không ai nói với cô những điều này, tuy rằng Triệu Ngọc Lan có thử nói chuyện với cô về phương diện này nhưng lúc đó cô như một con nhím xù lông, không chịu nghe nói gì.
Uống nước đường đỏ vào tuy đau đớn có giảm chút ít nhưng bụng vẫn còn truyền đến từng cơn quặn đau.
Cô cũng cảm giác được tay chân mình giờ phút này đã bắt đầu lạnh lẽo, cô chính là như vậy, mỗi lần đau bụng kinh không chịu nỗi tay chân sẽ lạnh lên, lòng bàn tay còn đỗ cả mồ hôi lạnh.
Thẩm Lạc Dương cũng chỉ là đàn ông, chưa từng yêu đương ai, Hứa Kiều chính là người đầu tiên, cũng chưa từng chạm qua người phụ nữ nào chứ đừng nói đến dáng vẻ đau bụng kinh sẽ thế nào, mặc dù trước kia đã từng nghe nói qua, con gái đến lúc này sẽ vô cùng thống khổ, nhưng đó chỉ là nghe nói thôi, chưa từng chứng kiến bao giờ.
Bây giờ nhìn thấy sắc mặt này của Hứa Kiều, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, mày gắt gao nhíu lại, dáng vẻ giống như đau đến không chịu được nữa.
“Chúng ta đi bệnh viện đi.” Anh nói với Hứa Kiều, muốn bế cô lên.
Nhưng lại bị Hứa Kiều né tránh.
Đi bệnh viện?
Bởi vì đau bụng kinh?
Cô tránh không được anh.
“Không cần, chỉ đau một lúc thôi, chịu đựng chút sẽ hết.” Hứa Kiều vô lực nói.
Thẩm Lạc Dương không nói gì, nhưng Hứa Kiều đang nhắm mắt lại cảm giác được phần giường bên cạnh hơi lún xuống, cô còn chưa kịp phản ứng đã bị Thẩm Lạc Dương ôm vào trong ngực.
Thẩm Lạc Dương để cô dựa lên vai mình, hơi điều chỉnh tư thế một chút.
Anh chậm rãi kéo váy ngủ lên rồi đưa tay vào trong.
Bàn tay to ấm áp của anh áp vào bụng dưới của cô, lòng bàn tay rất dày lại có chút khô ráp.
Tay anh đặt trên bụng cô chậm rãi xoa.
“Như vậy có cảm thấy tốt hơn không?” Anh hỏi.
“Ừ.”
Xoa như vậy đúng là đỡ hơn nhiều, không còn quặng đau như trước nữa, Hứa Kiều dần dần cảm nhận được cơn buồn ngủ đang kéo đến.
Thẩm Lạc Dương xoa xoa, cô bất giác chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Lạc Dương thấy người nằm trong ngực không có động tĩnh gì, cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy cô nhắm mắt, hô hấp đều đều, chắc chắn đã ngủ rồi.
Anh một lần nữa chậm rãi lấy tay ra rồi kéo váy ngủ lại.
***
Hứa Kiều cảm thấy mình quá xui xẻo, họ hàng đến không nói gì, vậy mà còn bị cảm nữa chứ, chắc cũng không ai xui giống như cô đâu.
Vốn dĩ chỉ nghẹt mũi, nên cô bỏ qua không để ý đến, cô chính là người cực lỳ ghét mùi bệnh viện.
Hôm nay Thẩm Lạc Dương chuẩn bị đưa cô đi bệnh viện, nhưng cô nhất quyết không chịu rời giường, đánh chết cũng không muốn đi, cuối cùng thành công chọc giận Thẩm Lạc Dương, anh trực tiếp hạ tử lệnh cho cô, nếu hôm nay lúc anh đi làm về mà cô còn chưa đi bệnh viện thì theo như lời anh nói, cô xác định sẽ không xong với anh.
Hứa Kiều ngủ một giấc đến giữa trưa, cả người vô cùng chán chường, nhưng nhớ lại lời nói hồi sáng của Thẩm Lạc Dương, chợt thấy sau lưng một trận lạnh lẽo, cô quyết định rời giường rửa mặt rồi đi bệnh viện xem sao.
Hứa Kiều đến bệnh viện kiểm tra, kết luận cuối cùng là bị nhiễm virus cảm mạo, bác sĩ kê cho cô một ít thuốc, sau đó chỉ bảo cô về nhà nên nghỉ ngơi nhiều chút ngoài ra không còn dặn dò gì khác.
Hứa Kiều đứng ở cửa bệnh viện gửi một tin Wechat cho Thẩm Lạc Dương, kèm theo một tấm ảnh chụp chứng minh cô đã đến bệnh viện khám bệnh.
Nhưng không chờ Thẩm Lạc Dương trả lời, cô bỗng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Hứa Ý?
Cô ta sao lại xuất hiện ở bệnh viện?
Hứa Kiều nhíu mày, chẳng lẽ cô ta đến khám bệnh?
Nhưng nhìn dáng vẻ đó không giống người bệnh chút nào, cô đột nhiên nhớ đến lần trước khi Triệu Ngọc Lan và Hứa Kiến Quốc đến nhà cô, hình như cô nghe được Triệu Ngọc Lan nói sơ về tình hình sức khỏe của Hứa Kiến Quốc.
Chẳng lẽ Hứa Kiến Quốc đang nằm viện?
Hứa Kiều nghĩ thế.
“Bị bệnh sao? Cũng không liên quan đến mình” Cô nhàn nhạt nói.
Tuy nói như vậy nhưng bước chân của cô lại không tự chủ được đi theo Hứa Ý, thấy Hứa Ý đi vào trong một phòng bệnh.
Hứa Kiều bước châm qua đó, Hứa Ý cũng không thèm đóng cửa nên cô nhìn thấy Hứa Kiến Quốc đang nằm trên giường bệnh, còn người ngồi cạnh ông ta chính là Triệu Ngọc Lan.
Cô nghĩ không sai, quả nhiên là ông ta.
Trên tay ông ta còn đang cắm kim truyền dịch, sắc mặt nhìn qua có chút tái nhợt và tiều tụy, tinh thần cũng không tốt như lần trước gặp mặt, đã hơn một tháng không gặp mà ông ta lại thay đổi nhiều như vậy.
Mũi Hứa Kiều không khỏi có chút chua xót.
“Ông nhìn ông đi, đã bị bệnh còn không chịu ở nhà nghỉ ngơi, lại đi đến công ty làm việc, hiện tại làm việc đến nỗi nhập viện ông mới vui phải không?”
Hứa Kiều nghe được thanh âm trách móc của Triệu Ngọc Lan.
“Tôi không có chuyện gì, chỉ truyền bình nước thôi mà, không có chuyện gì đâu.”
Thanh âm Hứa Kiến Quốc nghe có chút yếu ớt tang thương.
“Ông còn nói không có việc gì, có phải có chuyện gì ông mới chịu đúng không?”
“Được rồi, tôi biết rồi, lần này về sẽ nghỉ ngơi thật tốt được chưa? Bà cũng đừng có nóng giận, sẽ ảnh hưởng đến thân thể.”
“Không muốn tôi nỗi giận thì ông đừng làm tôi phải lo lắng nhiều như vậy.”
Hứa Kiều nghe được đoạn đối thoại của hai người bên trong phòng bệnh, cô chưa từng thấy Hứa Kiến Quốc nói chuyện dịu dàng đến thế, cho dù bị Triệu Ngọc Lan trách móc vài câu cũng vô cùng nghe lời tiếp thu, không hề có vẻ gì là thiếu kiên nhẫn, trong lời nói còn mang theo chút sủng nịnh và thỏa hiệp.
Ông ta và mẹ chưa từng nói chuyện như vậy, khi còn nhỏ, cô cảm thấy cha mẹ ở chung rất hòa hợp, chưa bao giờ cãi nhau, trong nhà vĩnh viễn đều tốt đẹp.
“Cha, mẹ nói rất đúng, cha nên nghỉ ngơi nhiều vào, không phải công ty đã có con rồi sao?” Hứa Ý nói với Hứa Kiến Quốc.
Hứa Kiều nhìn vào phòng bệnh một cái, lại nhìn thấy Hứa Kiến Quốc đang nhìn Hứa Ý, trong mắt đều là vui vẻ.
Cô đột nhiên ý thức được, mình không nên xuất hiện ở chỗ này, ông ta ngã bệnh, người chăm sóc là Triệu Ngọc Lan và Hứa Ý, nếu không phải lần này ở bệnh viện trùng hợp gặp được, có lẽ cô căn bản cũng không biết chuyện này, trong lòng ông ta còn có một đứa con gái là cô sao?
Chỉ sợ trong lòng ông ta chỉ có Triệu Ngọc Lan và Hứa Ý thôi, không có vị trí nào dành cho cô cả, giờ phút này trong phòng bệnh là hình ảnh một nhà ba người vui vẻ, còn cô ở đâu chứ, Hứa Kiều nghĩ đến đây chợt thấy hoảng hốt.
Cô cười tự giễu, sau đó chuẩn bị xoay người rời đi.
Nhưng trong phòng bệnh truyền đến một câu làm Hứa Kiều phải dừng bước.
“Ông thật sự không gọi cho Kiều Kiều sao?”
Phòng bệnh yên lặng trong nháy mắt.
Sau một lúc lâu, cô mới nghe được thanh âm bất đắc dĩ của Hứa Kiến Quốc.
“Thôi bỏ đi, tôi cùng con bé tình tính quá khác nhau, sợ gọi điện lại chỉ có cãi nhau mà thôi.”
Nghe xong lời Hứa Kiến Quốc nói, khóe miệng Hứa Kiều lộ ra một nụ cười châm chọc, cô không biết hiện tại mình nên vui hay buồn nữa, đáng lý ra cô phải vui mừng vì Hứa Kiến Quốc quá hiểu mình chứ, hay lại đau khổ khi ông ta nghĩ rằng đã hiểu hết cô.
“Cha con hai người còn muốn duy trì tình trạng tồi tệ này bao lâu nữa hả?” Triệu Ngọc Lan có chút bất đắc dĩ nói.
“Tôi cũng không biết, Kiều Kiều nó chắc vĩnh viễn không thể nào buông bỏ được, tôi cũng không biết phải nói với nó như thế nào nữa.”
“Tại sao không nói hết sự thật cho cô ta biết, thay vì để cô ta hiểu lầm thì nói hết sự thật ra không phải sẽ tốt hơn sao.” Là thanh âm của Hứa Ý.
Sự thật?
Sự thật gì?
“Hứa Ý, không được nói đến chuyện này!”
Hứa Ý mới vừa nói xong, liền nghe được câu trách mắng của Triệu Ngọc Lan.
Vì sao thanh âm của Triệu Ngọc Lan có chút nổi giận, bọn họ rốt cuộc đã giấu giếm sự thật gì?
“Mẹ, vì sao không thể nói, nhiều năm rồi mà mẹ vẫn còn muốn nhẫn nhịn?”
Thanh âm của Hứa Ý dường như mang theo sự tức giận còn có cả bất mãn và oan ức, đây là lần đầu tiên cô thấy Hứa Ý chống đối trước mặt Triệu Ngọc Lan như vậy.
Bởi vì trong trí nhớ của cô, quan hệ mẹ con của Triệu Ngọc Lan và Hứa Ý luôn rất tốt, cũng chưa từng cãi nhau, hơn nữa từ lúc nhỏ Triệu Ngọc Lan đã rất yêu chiều cô ta.
Tuy cô không muốn chấp nhận nhưng không thể không thừa nhận, khi còn nhỏ, tuy cô chán ghét Hứa Ý, nhưng cũng rất hâm mộ cô ta.
Hâm mộ Hứa Ý có mẹ, có cha, mà cô lại không có mẹ, cha thì có cũng như không.
“Mẹ không chịu đựng cái gì cả.” Triệu Ngọc Lan nói.
“Mẹ!”
“Ngọc Lan à, Ý Ý nói chuyện này, tôi cũng suy xét rất lâu rồi, tôi nghĩ không biết có nên nói cho Kiều Kiều không, tôi cũng không muốn nó hiểu lầm bà nữa.”
“Lão Hứa, ông sao lại có thể…”
“Tôi biết, trước đó không nói là vì cảm thấy Kiều Kiều còn nhỏ, không muốn nói nhiều, nhưng bây giờ không giống vậy nữa, con bé đã lớn rồi, có quyền biết được chuyện này.”
“Mẹ, con thấy cha nói rất đúng, Hứa Kiều đã không còn là cô gái mười bảy mười tám tuổi nữa, cô ta nên học cách trưởng thành, không thể che chở cho cô ta mãi được.”
“Tôi không đồng ý, tôi không sao cả, nhiều năm rồi mọi chuyện cũng đã như vậy không phải sao? Kiều Kiều như bây giờ đã đủ khó chịu, nếu cho con bé biết sự thật nó sẽ không gục ngã, không đau khổ hơn sao?”
Hứa Kiều có chút không hiểu sự thật là cái gì, cuối cùng bọn họ đang nói đến việc gì, mọi chuyện dường như rối cả lên, ba người đó lại bất đồng ý kiến, xem ra cả ba người bọn họ đều biết sự thật, chỉ có mình cô không biết gì cả, rốt cuộc bọn họ đang che giấu chuyện gì?