Người đàn ông bị chặt đứt cánh tay phải đau đến đến mức xụi lơ, lập tức ngã xuống đất, gương mặt trắng bệch, còn hơi tái xanh, trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh, cơ thể không tự chủ được mà run rẩy.
Khi nghe Vệ Uẩn nói ba chữ “Tống Kế Niên”, rõ ràng ông ta đã có chút khác thường, nhưng vẫn cắn chặt đôi môi nhợt nhạt, không chịu nói câu nào.
Vệ Uẩn nhếch khóe miệng, nhìn Vệ Kính đứng bên cạnh.
Vệ Kính lập tức nhấc chân đạp mạnh vào vết thương của người đàn ông, máu tươi chảy ra, người đàn ông lại phát ra tiếng thét cực kỳ thê thảm.
“Kiên nhẫn của ta không nhiều đâu,”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vệ Uẩn bước lên trước mấy bước, ngồi xổm xuống, đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm người đàn ông đang bị Vệ Kính đạp. “Tốt hơn hết là ngươi nên giao tất cả đồ đã trộm từ chỗ ta ra.”
“Ta sẽ không để ngươi chết.”
Giọng nói của Vệ Uẩn dần dần trầm xuống, lộ ra sự lạnh lẽo thấu xương, “Nhưng ta sẽ để ngươi sống trong sự sợ hãi.”
Dù sao thì có khi sống sót còn khó chịu hơn cái chết gấp ngàn lần.
Đồng tử của người đàn ông co lại, toàn thân không ngừng run rẩy. Ông ta còn chần chờ, như đang đưa ra quyết định trong lòng, đầu lưỡi đã ló ra đến chỗ hàm răng.
Trong khoảnh khắc đó, Vệ Uẩn kịp thời dùng chuôi kiếm trong tay đánh mạnh vào cằm của người đàn ông, gần như làm quai hàm của ông ta bị trật khớp, tạm thời mất đi năng lực ngậm miệng.
Khi Vệ Uẩn nâng cằm của ông ta lên, đốt ngón tay bị dính vết máu chảy từ miệng ông ta ra, hắn nhíu mày, buông tay.
Hắn nhận lấy khăn gấm sạch sẽ Vệ Kính đưa qua, thong thả lau vết máu dính trên tay, sau đó tùy tay vứt nó vào người đàn ông đang nằm trên mặt đất.
Đêm khuya tĩnh mịch trong căn nhà hoang, từng tiếng gào thét thảm thiết xé rách bóng đêm. Đám quạ đen núp sau bóng cây vỗ cánh bay đi, phát ra âm thanh quái dị cực kỳ rõ ràng, càng tăng thêm vẻ tĩnh mịch hoang vu của bốn bề.
Người đàn ông kia gần như dính đầy máu, bộ quần áo màu xanh biển đã bị máu tươi nhuộm thành từng mảng loang lổ khó phân biệt. Ông ta nằm ở đó, Vệ Kính đang rải thuốc trị thương dùng ngoài lên người ông ta. Thứ thuốc bột rẻ tiền đốt cháy vết thương của ông ta, làm ông ta vừa đau rát vừa run cầm cập.
Cuối cùng, Vệ Kính vẫn cạy được miệng của ông ta.
Người này đúng là thám tử dưới trướng Tống Kế Niên, nhưng mấy năm trước còn đang sử dụng mánh khóe để đi trộm đồ. Bởi vì ông ta có khinh công cực kỳ cao, nên mới có thể im hơi lặng tiếng trộm đồ trong phủ kẻ khác vào buổi tối, mà vẫn có thể ung dung tự tại ngoài vòng pháp luật nhiều năm như vậy, chưa bao giờ bị quan phủ bắt.
Đến khi ông ta lại tái phạm vào mấy năm trước, cưỡng hiếp một vị tiểu thư của gia đình giàu có nào đó.
Mà hộ gia đình kia lại có quan hệ cực kỳ gần gũi với Tống Kế Niên, bởi vì họ hàng tới cửa cầu xin, Tống Kế Niên bắt đầu tự giám sát việc này, cũng hao tổn tâm trí lập kế hoạch để dụ ông ta cắn câu.
Nhưng sau khi Tống Kế Niên bắt được người này thì không giết ông ta, mà tìm một tên phạm nhân tử hình khác đền tội thay ông ta, xem như là một lời giải đáp cho họ hàng, ngấm ngầm biến người này thành mật thám của phủ Thừa tướng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cái Tống Kế Niên coi trọng là khinh công cực kỳ cao của người này.
Mà mấy năm nay, đúng là người này cũng nắm giữ rất nhiều bí mật của Tống Kế Niên, nhưng chỉ có lần này, là thất bại ở chỗ Vệ Uẩn.
Nhân lúc đêm nay Vệ Uẩn bị Khải Hòa đế triệu vào cấm cung, Tống Kế Niên ra lệnh cho người này thăm dò Phủ Quốc sư. Mục đích là muốn thăm dò để bắt thóp Vệ Uẩn.
Vì thế vào lúc này, e là mấy lá mật văn trong ngăn kéo dưới án thư của Vệ Uẩn đã tới tay Tống Kế Niên rồi.
“Ngoại trừ mấy thứ này ra, người còn cầm theo cái gì?” Vệ Uẩn không hài lòng với đáp án khó khăn lắm người đàn ông này mới nói ra, hắn rũ mắt nhìn ông ta, như đang nhìn một con kiến sắp chết, ánh mắt không mang theo chút ấm áp nào.
Người đàn ông chậm rãi hít thở, lúc mãnh liệt ho khan thì phun ra một ngụm máu.
Như mất một lúc lâu để phản ứng, ông ta rốt cuộc cũng nhận ra thứ mà Vệ Uẩn nói rốt cuộc là gì.
Lúc ấy thư phòng tối đen, nương theo ánh trăng chiếu vào song cửa sổ, lúc ông ta tìm được mật văn thì phát hiện một cái hộp.
Bởi vì lúc ấy không nhìn rõ cho lắm, vì thế ông ta đã nhìn nhầm miếng đồng hình tròn nằm trong hộp thành miếng vàng.
Đầu óc nhất thời bị mê hoặc, ông ta thuận tay cầm đi.
“Đồ ở đâu?” Vệ Uẩn hỏi.
Bởi vì Khải Hòa đế triệu Vệ Uẩn vào cung quá gấp, hắn lại băn khoăn nếu cái Đồng Bội kia bỗng nhiên khôi phục, nếu hắn tùy thân mang theo, e là sẽ thu hút phiền phức không cần thiết.
Vì tránh những việc này xảy ra, cho nên hắn khóa Đồng Bội vào hộp.
Nhưng không ngờ rằng vậy mà lại bị người này đánh cắp.
Người đàn ông run rẩy vươn tay trái còn lành lặn, chỉ về phía hồ nước trong sân được rải đầy hoa sen.
Cái sân này là nơi ông ta sẽ thỉnh thoảng dừng chân trong lúc làm nhiệm vụ.
Bởi vì nhận ra đó chỉ là một miếng đồng tầm thường mà không phải vàng thật, nên ông ta tiện tay vứt xuống hồ nước trong sân.
Vệ Uẩn quay đầu nhìn cái hồ hoang tàn kia.
Ấn đường nhíu chặt rốt cuộc cũng được thả lỏng, sau đó hắn nhìn tên thị vệ đứng phía sau vài lần, trầm giọng nói, “Đi tìm.”
Dù cho đêm nay có dài đến mức nào đi nữa, cuối cùng cũng thấy điểm cuối của nó.
Khi bầu trời dần dần hửng sáng bên, Tạ Đào tỉnh giấc.
Cô ngơ ngác nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ được kéo rèm một nửa, sắc trời sáng dần từng chút một, cả người rúc trong chăn, đến khi đồng hồ báo thức vang lên, cô mới giật mình.
Hôm nay là thứ ba, cô vẫn phải đến trường.
Dường như cuộc sống đột nhiên biến thành một khung cảnh rất yên bình, yên bình đến mức làm cô cảm thấy dường như ngày nào cô cũng lặp lại những chuyện đã làm, làm cô không cảm thấy ngày hôm nay chẳng khác gì ngày hôm qua.
Số WeChat còn lẳng lặng nằm trong di động của cô, ngày nào cô cũng không tự chủ được mà nhìn nó rất nhiều lần.
Rõ ràng cô đã nhận ra cứ hễ có chuyện liên quan đến anh, thì chuyện đó đều không như lẽ thường.
Từ ngày cô về lại Nam Thị, thế giới này trong mắt cô đã trở nên thần bí hơn bao giờ hết.
Giống như sự xuất hiện đột ngột của anh.
Cho dù cô làm gì đi nữa cũng không thể xóa số WeChat của anh, ban đầu, cô nghĩ rằng vấn đề nằm ở chiếc điện thoại, nhưng khi cô xóa bạn với Tống Thi Mạn thì lại không xảy ra vấn đề gì.
Tạ Đào chợt nhận ra, mọi thứ, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.
Nhưng cô không dám thử xóa bạn với anh trong WeChat, cô sợ nếu như lần thử này thật sự xóa mất số WeChat của anh thì phải làm thế nào bây giờ?
Từ ngày cô phát hiện sự khác thường trong việc chuyển phát nhanh, cô càng ngày càng cảm thấy dường như anh có quá nhiều chỗ thần bí cô không có cách nào tưởng tượng được.
Không một tin nhắn nào cô gửi cho anh mà không xuất hiện dấu chấm than màu đỏ.
Mà cũng vào lúc cách thức liên lạc này bỗng nhiên bị cắt đứt, Tạ Đào mới phát hiện bản thân vốn không biết gì về anh.
Từ lúc bắt đầu anh đã không nói với cô rốt cuộc anh đến từ đâu, anh chưa bao giờ để lộ nhiều tin tức. Ngược lại là cô, lúc nào cũng nhiệt tình thao thao bất tuyệt.
Có lẽ là vào buổi tối hôm cô sinh nhật, anh chưa bao giờ xem lời say của cô là thật?
Có lẽ là vào hôm đầu tiên cô mười tám tuổi, câu nói “Như em mong muốn” của anh chẳng qua là một câu trả lời miễn cưỡng không đành lòng từ chối cô mà thôi?
Có lẽ anh, vốn không hề xem chuyện đó là thật?
Đã nhiều ngày trôi qua như vậy, có rất nhiều suy đoán, tốt, xấu, tất cả đều hiện trong đầu Tạ Đào.
Buổi chiều lúc tan học, Tạ Đào nhìn thấy Tạ Lan mặc quần jeans rách màu sáng, áo thun tay dài, vẫn kéo lê đôi dép đứng ở cổng trường.
“Em Đào Đào, anh Lan mời em đi ăn lẩu, đi không?” Tạ Lan tùy tiện vuốt tóc, mang dép lê đi từ từ tới trước mặt cô.
Tạ Đào có tâm sự trong lòng, mấy ngày nay đều là dáng vẻ ủ rũ như thế này, cô lắc đầu, lặng lẽ từ chối.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn bị Tạ Lan túm vào một tiệm lẩu.
“Tới đây, tùy tiện gọi món!”
Tạ Lan vứt thực đơn trước mặt Tạ Đào, vỗ ngực, “Nhiều hay ít anh Lan cũng mời nổi!”
Tạ Đào nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, sau đó chọn vài món mang tính tượng trưng.
Tạ Lan lấy thực đơn lại đây, nhìn cô chọn vài món như vậy, nào đủ ăn, trực tiếp soạt soạt soạt chọn thêm mấy món mặn.
“Đào Đào em có biết anh đã bao lâu không ăn lẩu rồi không… Phải nói là, rất lâu rồi anh chưa được ăn một bữa cơm bình thường đó.” Sau khi đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ, Tạ Lan dùng một tay chống cằm, cảm thán.
“Vì sao?” Tạ Đào không hiểu.
“Còn không phải lão Hề à, ông ấy không cho anh ăn, nói là phải cắt đứt mùi khói ở nhân gian, không thể để anh dính nhiều đồ vật của phàm giới. Nhưng ông đây mẹ nó vốn là một người phàm mà! Cái này cũng không cho ăn cái kia cũng không cho ăn, nấu cho anh mấy thứ đồ chơi kia, mắc ói.” Tạ Lan vừa nhắc đến lão Hề thì bắt đầu thao thao bất tuyệt mắng mỏ.
“Vậy sao hôm nay anh lại được ăn?”
Ngay khi nhân viên phục vụ bưng nồi lẩu có nước canh màu đỏ lên, sau khi bật lửa, Tạ Đào nhìn nhân viên phục vụ xoay người rời đi, mới mở miệng hỏi anh.
“Còn không phải là phúc của em à,”
Tạ Lan cười nhe răng, để lộ hàm răng trắng, “Lão Hề bảo anh mời em đi ăn món ngon một chút, để em vui hơn.”
Lúc Tạ Đào nghe anh nói những lời này, bỗng nhiên ngơ ngẩn.
“Nè,”
Ngay khi Tạ Đào ngơ ngác, Tạ Lan lại mở miệng, “Đây là quà anh tặng em.”
Lúc cô nâng tầm mắt nhìn qua đó, thấy Tạ Lan cầm một cái hộp điện thoại.
“Tuy em đã tìm lại được di động, nhưng anh thấy cái di động kia cũng cũ quá rồi, cầm đi.” Tạ Lan đưa cho cô.
Trong khoảnh khắc đó, Tạ Đào ngơ ngác nhìn Tạ Lan ngồi đối diện cô, sau một lúc lâu cũng không nói gì.
Chàng thiếu niên trước mắt này, còn có người đàn ông trung niên trong Tiểu Tửu Quán kia, hai người bọn họ đều đang quan tâm cô.
“Cảm ơn anh, nhưng em không thể nhận.”
Như qua một lúc lâu, Tạ Đào mới tìm lại được giọng nói của chính mình.
Tạ Lan vờ như không nghe thấy những lời này của cô, đặt chiếc hộp điện thoại trước mặt cô, “Anh mặc kệ, anh mua màu này cũng là màu mà đám con gái các em thích, nếu em không cần, anh đành phải vứt nó đi.”
Làn khói trắng bao phủ nồi lẩu đang sôi, Tạ Đào cúi đầu ăn rau trong chén, yên tĩnh đến mức lạ thường.
Cứ như vậy được một lúc, Tạ Lan đã ăn sạch mấy đĩa thịt, nhưng thấy dáng vẻ ăn cơm cũng mất hồn mất vía của Tạ Đào, anh cảm thấy rất khó hiểu, “Em còn chưa liên lạc được người bạn kia của em à?”
Anh còn nhớ những lời cô nói lần trước.
Mà khi Tạ Đào nghe những lời này của anh, cũng không biết có phải do hơi nóng xen lẫn đám khói làm cay mắt không, hốc mắt của cô đỏ lên, một giọt nước mắt nhanh chóng rơi xuống.
Cô mím môi, nắm chặt đũa trong tay, chẳng nói câu nào.
Trong biển người mênh mông này, có lẽ, cô vĩnh viễn cũng sẽ không tìm thấy anh nữa.
——
Bởi vì hồ sen có quá nhiều bùn, đám thị vệ mò mẫm mãi từ lúc trời tối mịt đến khi trời sáng mới vớt được cái Đồng Bội lên.
Vệ Kính phi ngựa, thân khoác bóng đêm, vội vã chạy về hướng Phủ Quốc sư.
Chỉ cần xuyên qua hai con đường nữa là tới Phủ Quốc sư.
Nhưng khi đi ngang con hẻm kia, hắn bị chói mắt bởi ánh sáng xanh đen bất thình lình xuất hiện.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc chớp mắt, tia sáng xanh đen kia nhanh chóng buộc chặt thắt lưng hắn như một sợi dây thừng, khiến hắn ngã từ ngựa xuống đất, sau đó bị trói dính vào tường.
Mà con ngựa của hắn hí vang một trận rồi bỏ chạy.
Từ lúc sinh ra đến nay đã là 19 năm, nhưng Vệ Kính chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng lạ lùng như thế này bao giờ.
Hắn mở to hai mắt, hết sức ngạc nhiên.
Lúc đó, trong lúc đang mơ màng, dường như hắn nghe một giọng nữ truyền đến, “Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, suýt nữa không đuổi kịp…”
Sau đó, hắn thấy tia sáng xanh đen kia dần dần ngưng tự thành thân hình của một nữ tử.
Đó là một nữ tử ăn mặc cực kỳ mát mẻ, chẳng qua là một chiếc váy dài mỏng manh, nhưng lại không có tay áo cản trở nên để lộ cánh tay trắng nõn mảnh khảnh.
Mặt nàng ta bị che bởi chiếc khăn lụa màu đen, làm hắn không nhìn rõ gương mặt của nàng ta, chỉ trông thấy đôi khuyên tai màu đỏ tía đang lấp lánh ánh sáng trên vành tai nàng ta.
“Ngươi là kẻ nào?”
Vệ Kính từ trước đến nay luôn bình tĩnh, vào giờ phút này, thế mà giọng nói lại để lộ khẩn trương chưa từng có.
Người phụ nữ đánh giá hắn từ trên xuống dưới, thuận miệng nói, “Chỉ là một người phụ nữ rất xinh đẹp mà thôi.”
Dường như Vệ Kính không đoán được nàng ta sẽ nói như vậy, nhất thời ngẩn ra.
Mà ánh mắt của người phụ nữ dao động trên người hắn được một lúc, sau đó đôi mắt của nàng ta sáng lên, lúc vươn tay, nhắm chuẩn mấy sợi dây tua rua lộ ra khỏi vạt áo hắn rồi kéo cái Đồng Bội ra.