Bạn Trai Không Gặp Mặt

Chương 67: Sáng rực động lòng người



Gió se lạnh thổi đến, chuông đồng dưới mái hiên trước hành lang phát ra âm thanh thanh thúy.

Không biết từ khi nào trong viện chỉ còn lại Vệ Uẩn và Tạ Đào.

Lúc hắn buông nàng ra, ống tay áo không cẩn thận cọ qua bàn tay nàng, tiếp theo, hắn nghe nàng “Ui” một tiếng, khuôn mặt trắng nõn nhăn lại.

“Sao vậy?”

Có lẽ do ngồi ở bên ngoài lâu, cho nên giờ phút này hắn nói chuyện cũng hơi khàn.

Hắn dời ánh mắt, dừng ở mảng đỏ trên cổ nàng, lại nhìn mảng sưng đỏ trên bàn tay trái nàng, còn có mấy bong bóng nước nhỏ.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Vệ Uẩn cầm cổ tay nàng, gương mặt lạnh lẽo.

Tạ Đào cố gắng thổi vào bàn tay, còn chưa nói gì thì đã bị Vệ Uẩn kéo đi trên hành lang.

Ngồi ở thư phòng, Vệ Uẩn bắt lấy cổ tay Tạ Đào, thoa thuốc mỡ trị bỏng Vệ bá lấy tới lên bàn tay nàng, động tác mềm nhẹ cẩn thận.

“Có đau không?” Hắn nâng tầm mắt, nhẹ giọng hỏi nàng.

Tạ Đào nhìn hắn, như có chút thất thần, một hồi lâu mới lắc đầu, còn cười với hắn.

Thuốc mỡ lạnh lẽo thoa lên tay, đúng là làm nàng giảm bớt cảm giác nóng rát, ngay cả đau đớn cũng dần dần giảm đi.

Vệ Uẩn dùng một thanh tre chấm thuốc mỡ, “Nghiêng đầu.”

Tạ Đào ngoan ngoãn nghiêng đầu sang bên phải, đưa cổ về phía trước.

Mà đúng lúc hắn cúi đầu, khi tới gần nàng, hơi thở ấm áp phả lên cổ nàng, làm chỗ sưng đỏ đau hơn.

Vệ Uẩn dùng thanh tre nhẹ nhàng để vào, thoa từng chút thuốc mỡ lạnh lẽo lên vết thương.

Lúc đó, khoảng cách giữa hai người rất gần.

Tạ Đào gần như có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người Vệ Uẩn.

Rốt cuộc cũng thoa xong thuốc mỡ, Vệ Uẩn đặt thanh tre và bình sứ đựng thuốc mỡ lên bàn.

“Là ai làm?” Vệ Uẩn cầm khăn gấm xoa ngón tay, rũ mắt, giọng nói lãnh đạm.

Tạ Đào nhìn sườn mặt hắn, ấp úng nửa khắc mới nhỏ giọng nói một câu, “Lại còn không phải vì anh…”

“Ta?” Động tác cầm khăn gấm sững lại, Vệ Uẩn nghiêng đầu nhìn nàng, khuôn mặt trắng nõn tỏ vẻ nghi hoặc.

Tạ Đào một năm một mười kể lại chuyện xảy ra ở Mai Viên vào hôm nay.

“Tôn tiểu thư kia thật kỳ lạ, từ chối nàng ta là anh lại không phải em, sao nàng ta còn bắt lấy em không buông…”

Tạ Đào lẩm bẩm.

Nàng không hiểu mạch não của vị Tôn tiểu thư này cho lắm.

“Nhưng Vệ Uẩn, em nói với anh nha, anh đừng tưởng em bị nàng ta ức hiếp,”

Tạ Đào nói xong thì nhịn cười to, “Anh biết em biết tiểu phép thuật nổ pháo hoa mà, em… Ha ha ha ha… Em đốt tóc của nàng ta… Ha ha ha ha!”

“Anh không thấy được đâu, tóc của nàng ta suýt nữa bị đốt trụi, thị nữ của nàng ta còn hất trà nóng lên người nàng ta, nàng ta bị bỏng nên cả người đều bắn lên ha ha ha ha ha…”

Trước đó Tạ Đào vẫn luôn nghẹn không dám cười, lúc này ở trước mặt Vệ Uẩn, nàng nhớ lại cảnh tượng buồn cười đó, rốt cuộc không nhịn được cười ha ha.

Cười đến mức đuôi mắt nàng cũng hơi ướt.

“…”

Vệ Uẩn cũng không rõ nói giờ phút này trong lòng là cảm nhận gì.

Dường như vừa nãy còn như một cô bé bị ức hiếp, lúc này lại hất cằm, dáng vẻ đắc ý.

U ám trong lòng hắn vừa nhìn thấy nàng bị phỏng mà tích tụ rốt cuộc cũng tiêu tan hơn.

Vì thế đuôi mắt hắn rốt cuộc có ý cười.

“Nói vậy đúng là do ta mà ra, nếu ta không từ chối sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”

Hắn bỗng nhiên nói một câu như vậy, mang theo ý vị cười như không cười.

Tạ Đào vừa nghe thì lập tức thẳng lưng, dùng đôi mắt hạnh to tròn nhìn hắn, “Anh từ chối hay lắm, anh nên dứt khoát từ chối!”

Nàng còn có chút nóng nảy, “Chẳng lẽ anh còn hối hận từ chối nàng ta sao?”

Vệ Uẩn nghe vậy, bỗng nhiên cười khẽ.

Giờ phút này hắn rũ mắt nhìn nàng, ý cười bên môi nhàn nhạt, khuôn mặt không tì vết càng rực rỡ.

Dường như gió xuân của cả đêm thổi tới lay động từng cây hoa lê trắng, rực rỡ động lòng người như sương như tuyết.

Hô hấp của Tạ Đào cứng lại, đôi mắt chớp chớp.

Hắn bỗng nhiên nắm khuôn mặt nàng.

Sau đó, Tạ Đào nghe nghe thấy giọng nói mát lạnh tản mạn của hắn truyền đến, “Vì sao ta phải hối hận?”

Tạ Đào nghe xong thì nâng tầm mắt nhìn hắn, lòng nhất thời không nhịn được dao động.

Nàng bỗng vươn tay chạm vào mặt hắn.

Lúc nàng muốn ngẩng đầu, bị Vệ Uẩn đè lại vai.

Chàng trai trước mắt nâng tầm mắt, như có thêm cảnh giác, “Muốn làm gì?”

Ngón tay hắn vẫn bóp khuôn mặt nàng. 

Tạ Đào bĩu môi, ý định “thấy sắc nảy lòng tham” vừa nãy tới đã hoàn toàn bị dập tắt.

Vệ Uẩn thả tay, vươn tay xoa tóc nàng.

Sau một lúc, hắn bỗng nhiên ôm cô nương ngồi bên cạnh vào lòng.

“Đào Đào.”

Tạ Đào nghe hắn lại gọi nàng như vậy.

Mỗi khi hắn ôn tồn gọi nàng, Tạ Đào luôn khó tránh khỏi thất thần.

Giọng nói của hắn dường như là âm thanh êm tai nhất trên thế gian này, lọt vào tai nàng, là tiếng gọi nhẹ nhàng lưu luyến nhất.

Sao có thể không làm nàng động tâm?

“Xin lỗi, ta không nên để nàng bị cuốn vào những việc này.”

Giọng nói hắn nhỏ nhẹ còn mang theo lo lắng, lại như than thở, “Nàng vốn không cần phải đối mặt với mấy chuyện này, tóm lại là ta không bảo vệ nàng tốt…”

Ngay khi Tề Tế ngăn hắn, thay hắn đi Mai Viên đón nàng, hắn ngồi trong Tùng Hạc Lâu, trước sau đứng ngồi không yên.

Loại cảm xúc xa cách nhiều năm này lại tìm tới hắn một lần nữa, thế nhưng làm hắn không khỏi có thêm ngẩn ngơ.

Đời này, chuyện bất kể hậu quả nhất hắn đã làm, chính là ngày đó hắn tiếp nhận tâm ý của nàng, khi nàng buộc miệng trong lúc say.

Khi đó, hắn vì điều tra rõ chân tướng mới làm vậy.

Hắn không thể phủ nhận ngay từ đầu đúng là hắn có tâm tư lợi dụng cô nương này.

Nhưng mà hắn lại vô thức có thêm nhiều kiên nhẫn dành cho nàng.  Càng nhân nhượng nàng, mọi thứ đã sớm không còn là chuyện đơn giản như vậy nữa.

Một người quanh năm hành tẩu trên cánh đồng hoang băng sương vĩnh đêm không rõ ngày đêm, khi lại cảm nhận được chút ấm áp thì sẽ không màng tất cả mà bắt lấy nó.

Nhưng nơi này chung quy không phải thế giới nàng sinh sống.

Khoảng cách giữa hai thời không nào phải hàng rào thời không đơn giản như vậy đâu.

“Vệ Uẩn,”

Tạ Đào bị hắn ôm, không nhìn thấy biểu cảm của hắn, chỉ có thể dựa vào lòng ngực hắn, nói, “Chuyện hôm nay chỉ là ngoài ý muốn.”

Bên người Vệ Uẩn ẩn chứa bao nhiêu nguy hiểm, đây là chuyện Tạ Đào vĩnh viễn không  biết.

Hắn sống trong thời đại gặp đủ âm mưu quỷ kế, Tạ Đào không dám nghĩ rốt cuộc hắn làm thế nào có thể đi từng bước đến bây giờ.

Tạ Đào cũng cố tình không hỏi quá khứ của hắn.

Giống nàng là một người sinh sống trong thời đại hòa bình, đối mặt với những lừa lọc trong thế gian đúng là chuyện gian nan.

“Em chỉ…”

Giọng nói của nàng bỗng nhiên rầu rĩ, “sợ gây hoạ cho anh…”

Lúc Vệ Uẩn nghe những lời này của nàng, như qua một hồi lâu, hắn bỗng nhiên siết chặt bàn tay đặt bên hông nàng.

Hắn nhắm mắt, đặt cằm dưới tóc nàng, nhẹ nhàng nói, “Đừng sợ,”

Hắn nói, “Sau này… Ta sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa.”

Hắn như nói với nàng, lại như đang nói với chính mình.

Tất cả những kẻ mưu toan lợi dụng nàng, làm nàng bị liên lụy vào vũng nước sâu này, hắn đều sẽ diệt trừ hết.

Sắp đến buổi trưa, thân hình của Tạ Đào dần dần bị ánh sáng vàng nhạt bao bọc, thân hình cũng dần dần mờ ảo.

Khi cô trở lại căn phòng thuê của chính mình, ngồi trên giường, chuyện đầu tiên là giơ tay cầm điện thoại gọi cho Vệ Uẩn.

“Vệ Uẩn!” Khi Tạ Đào nhìn thấy anh trong màn hình di động, nhịn không được lại mỉm cười.

Chàng trai trẻ vẫn ngồi ngay ngắn trước bàn, nhưng cô nàng vừa còn trong lòng hắn giờ đã cách hắn hai thời không.

La bàn hoàng đạo chuyển động trên Đồng Bội trong tay, nàng chợt xuất hiện trong bức màn sáng, hắn nâng tầm mắt bắt gặp đôi mắt trong trẻo của nàng.

Tâm trạng vừa nặng nề dần dần được xua tan lúc nhìn nàng cười rạng rỡ.

Vì thế hắn hơi cong khóe môi, nhẹ giọng dặn dò, “Nhớ thoa thuốc, đừng dính nước.”

Tạ Đào vội vàng gật đầu, “Em biết rồi!”

Hai người lại nói chuyện trong chốc lát, đến khi Tạ Đào dựa vào giường ngủ thiếp đi.

Hôm nay nàng thức dậy quá sớm, buổi sáng lại ở Mai Viên vừa khẩn trương vừa hoảng sợ, lúc này thả lỏng nên nhất thời buồn ngủ.

Mà Vệ Uẩn ngồi trước bàn, trước sau nhìn gương mặt đang ngủ say của cô nương trong bức màn sáng.

Cũng không biết đã qua bao lâu, hắn bỗng nhiên vươn tay, khẽ chạm vào bức màn sáng.

La bàn hoàng đạo bị chạm vào nên thiêu cháy, màn sáng lập tức rách nát.

Lúc đó, hội thơ ở Mai Viên vừa kết thúc, công chúa Hòa Dục vừa về điện của mình, được thị nữ Khi Sương đỡ nằm nghiêng trên giường.

Khi Sương lập tức dâng một chung trà lên, “Công chúa.”

Triệu Thư Vi nhận lấy, rũ mắt đưa chung trà đến bên môi, uống một ngụm.

Mỗi cử chỉ lời nói đều tỏ vẻ lười biếng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn giữ thanh lịch.

Ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương, khi ngửi thấy mùi huân hương trong lư, cuối cùng ấn đường nàng ta cũng thư giãn.

“Tạ cô nương trở lại phủ Quốc sư rồi?” Nàng ta bỗng nhiên hỏi một câu.

Không giống với gương mặt tươi cười và giọng nói nhẹ nhàng trước mặt người khác, giờ phút này, giọng nói của nàng ta không hiểu sao lạnh nhạt hơn.

“Vâng.” Khi Sương cúi đầu đáp.

Triệu Thư Vi nghe vậy thì nhìn móng tay vừa sơn, ý cười ôn hòa lướt qua gương mặt, như nước gợn sóng.

Giờ phút này, vẻ mặt của nàng ta thâm trầm hơn, phức tạp hơn.

Hôm nay ngăn cản xe ngựa của Tạ cô nương, đúng là do nàng ta cố ý làm thế.

Nàng ta biết rõ chính mình làm vậy nhất định sẽ dẫn tới Vệ Uẩn nghi kỵ, có lẽ sẽ làm mọi dự định ẩn nhẫn nàng ta sắp xếp nhiều năm sẽ bị hắn nhìn thấu.

Nhưng hiện giờ, Triệu Thư Vi đã không còn lựa chọn nào khác.

Chỉ có làm vậy, nàng ta mới có thể biết bước cờ tiếp theo nên đi thế nào.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.