Màn mưa ngoài mái hiên mờ ảo, kín kẽ như mấy sợi tơ. Khoảnh khắc từng giọt mưa gõ vào ngói nhà màu đen phát ra âm thanh thanh thúy trong trẻo.
Trong không khí dường như tràn ngập hương vị cỏ xanh ẩm ướt.
Lúc đó, có người đạp lên mặt đất ẩm ướt, tay cầm một cây dù màu xanh lá chậm rãi đi đến.
Vệ Kính canh giữ ở cửa vừa nâng tầm mắt nhìn thì nghiêng đầu để sát vào cửa sổ, hắn nói, “Đại nhân, Thế tử gia tới.”
Thế tử gia trong miệng Vệ Kính, là đương kim thế tử của phủ Nam Bình Hầu —— Tề Tế.
Hắn vừa dứt lời thì thấy Tề Tế mặc áo choàng mùa đông có hoa văn màu bạc bước lên thềm đá. Vì thế hắn vội vàng gọi một tiếng “Thế tử gia”, sau đó nhận lấy cây dù trong tay Tề Tế.
Tề Tế gật đầu, gương mặt thanh tuấn dường như đã biết cười từ lúc sinh ra, cả người lộ ra khí chất ôn nhuận thanh nhã.
Hắn nâng bước bước vào thư phòng, vừa nhìn thì thấy Vệ Uẩn ngồi sau án thư.
“Dường như Diên Trần huynh một chút cũng không gấp.”
Tề Tế hơi mỉm cười, tốc độ nói hơi chậm.
Vệ Uẩn cũng không ngẩng đầu lên, không thèm để ý, mà nhìn chằm chằm quyển sách trong tay. “Nếu ngươi nhàn nhã như vậy, vậy thì nghe lời phụ thân, sớm vào triều làm quan, đi theo đường chính đạo.”
Quả nhiên, vừa nghe lời này, ý cười trên mặt Tề Tế lập tức có chút thu lại.
Hắn lắc đầu thở dài một hơi rồi bỗng nhiên xoay người nhìn màn mưa dày đặc ngoài cửa sổ. “Hôm nay ta tới, chính là tốt bụng nhắc nhở ngươi, sao ngươi còn đặc biệt chọc vào nỗi đau của ta?”
“Ta nghe phụ thân nói, sáng nay Thái tử đã trình tấu sớ cho bệ hạ…”
Tề Tế dừng một chút, hắn quay người lại nhìn Vệ Uẩn, “Nội dung của tấu sớ kia, chắc ngươi cũng có thể đoán được đại khái rồi?”
Vệ Uẩn nghe vậy thì động tác lật trang tạm dừng trong giây lát.
“Thái tử luôn không hợp với ngươi. Lần này vụ án kê biên tài sản mà Thiệu An Hà tham ô do ngươi làm chủ. Nếu ngươi không có chứng cứ vô cùng xác thực trong tay, Thái tử có thể mượn cơ hội để gây chuyện, trị ngươi tội hãm hại người trung lương.” Tề Tế tiếp tục nói.
“Ngươi khi nào…”
Vệ Uẩn rốt cuộc nâng tầm mắt nhìn Tề Tế, lại thấy hắn đã đứng bên cạnh án thư không biết từ khi nào, tay còn cầm một viên… Kẹo?
Vệ Uẩn ngẩn ra, vừa mở miệng nói chuyện, liền dừng lại.
Tề Tế cắn một ngụm, vị ngọt thơm xốp giòn làm con ngươi của hắn cũng trong trẻo thêm vài phần. “Không nghĩ tới, nơi này của ngươi còn có thứ ngon như vậy.”
“Sao chỉ một viên thôi? Còn không?”
Tề Tế như chưa đã thèm.
Vệ Uẩn nhìn hắn, thần sắc nhàn nhạt không gợn sóng, “Thế tử đúng là gì cũng dám ăn.”
“Có gì không dám? Diên Trần huynh cũng sẽ không hãm hại ân nhân cứu mạng là ta, không phải sao?” Tề Tế mỉm cười nhìn hắn.
“Đại ân của Thế tử, Vệ Uẩn chưa bao giờ dám quên.” Vệ Uẩn buông quyển sách trong tay xuống, ánh mắt hắn nhìn Tề Tế vẫn cứ bình tĩnh.
“Phản ứng này của ngươi, đúng là không thú vị.”
Tề Tế lắc đầu, hắn xoay người muốn rời đi.
“Minh Húc.”
Khi Tề Tế vừa muốn đi tới cửa thì nghe người phía sau bỗng nhiên gọi hắn một tiếng.
Không phải là một câu nhạt nhẽo xa cách “Thế tử”, mà là tên tự của hắn —— Minh Húc.
“Ngươi đã không có ý muốn đi con đường làm quan, vậy chuyện trên triều đình, ngươi đừng quản nữa.”
Bởi vì một khi một người bước vào vòng xoáy, thì thân bất do kỷ.
Huống chi, đó là triều đình.
“Kẹo bơ xốp không tồi, cáo từ.”
Tề Tế nghe vậy, ý cười trong đôi mắt kia càng sâu thêm, nhưng hắn không quay đầu lại mà chỉ vẫy vẫy tay, sau đó nâng bước đi ra ngoài cửa.
Thấy vạt áo của Tề Tế biến mất ở cửa, Vệ Uẩn thu hồi ánh mắt, hắn thoáng nhìn tờ giấy gói kẹo trên án thư.
Mưa ngoài cửa sổ càng lớn hơn.
Đồng Bội bị hắn đặt một bên đúng lúc phát ra ánh sáng vàng nhạt.
Nhưng ngay lập tức, Vệ Uẩn thấy một đống vải đặt trước mắt mình.
Hắn chau mày, sau một lúc lâu, hắn mới duỗi tay mở đống vải kia.
Một cái váy dài đến đầu gối, nhưng tay áo lại quá ngắn, từ phần ngực hướng lên trên cũng không thấy có bất cứ vải vóc nào che lại, chất liệu vải cũng cực kỳ mỏng manh.
Như bỗng nhiên ý thức được cái gì đó.
Sắc mặt của Vệ Uẩn khẽ biến, hắn lập tức ném cái váy có phần “mát mẻ” trong tay sang một bên.
Rốt cuộc nàng ta muốn làm gì?
Vệ Uẩn rũ mắt, hắn nhìn chằm chằm cái Đồng Bội kia, đôi mắt đen như mực, không thấy chút ánh sáng phản chiếu nào cả.
Mà Tạ Đào lúc này đang đứng bên cạnh tủ quần áo, cô ngơ ngác nhìn chằm chằm cái giường nhỏ của mình.
Vừa nãy cô đang dọn quần áo dì Phúc gửi cho cô. Cô nhớ mình vừa tiện tay ném một cái váy lên giường, nhưng lúc này trên giường ngoại trừ di động của cô ra cũng chẳng còn thứ gì khác.
Cái váy của cô đi đâu rồi?
Tạ Đào gãi gãi gáy, chẳng lẽ cô lại nhớ nhầm?
Cuối cùng cô đành thu dọn mấy thứ quần áo khác trước, sau đó tự nấu một tô mì, xem như là làm cơm chiều.
Ngày hôm sau, lúc Tạ Đào đến trường học, trên đường đi khu dạy học thì gặp Thi Tranh.
Thi Tranh còn mua riêng cho cô một chai sữa chua.
“Tạ Đào, đây là vị mình thích nhất đó.” Thi Tranh cười với cô, lộ ra hàm răng ngay ngắn trắng như tuyết.
“Cảm ơn.”
Tạ Đào vui vẻ nhận lấy, sau đó dưới sự thúc giục của Thi Tranh, cô cắm ống hút vào chai sữa chua.
Nhưng cô vừa uống một ngụm nhỏ thì cảm giác chỗ khuỷu tay bị người khác đụng từ phía sau, cô không cầm chắc nên chai sữa chua liền rơi xuống đất.
Cô theo bản năng nghiêng đầu, thấy đứa cọ gái tóc ngắn kia đang rũ mi nhìn cô, ánh mắt mang theo vài phần lơ đãng. Khi cô ta hất cằm giống như hơi khiêu khích, “Ngại quá, mình không để ý.”
Tính tình của Tạ Đào luôn rất tốt, nhưng cô nhìn người trước mắt thì không tránh khỏi việc cuộn đốt ngón tay lại.
Đứa con gái tóc ngắn cười một cái, cô ta trực tiếp đi ngang qua cô, bước chân cực kỳ nhẹ nhàng.
“Có phải đầu óc của Triệu Nhất Huyên có bệnh không…”
Bên cạnh truyền đến tiếng nhỏ giọng oán giận của Thi Tranh.
“Tạ Đào, cậu đừng chọc cô ta, cô ta chính là chó săn của Tống Thi Mạn và Từ Hủy, còn rất giỏi đánh nhau…”
Thi Tranh nhắc nhở cô.
Nhưng Tạ Đào nhìn bóng dáng đi xa dần của Triệu Nhất Huyên, cô mím chặt môi.
Trong tiết Ngữ văn, chủ nhiệm lớp là Lưu Mỹ Ngọc đang đứng trên bục giảng giảng giải về nội dung của một bài văn cổ. Tạ Đào nghe mà có chút buồn ngủ, nhưng giây tiếp theo, gáy cô bỗng nhiên bị cơn đau làm cho hoàn toàn tỉnh táo.
Khi cô quay đầu lại thì thấy Triệu Nhất Huyên bắt lấy một sợi tóc của cô.
Bị Tạ Đào nhìn chăm chú, Triệu Nhất Huyên lặng lẽ cười một cái, ngón tay buông lỏng rồi không bắt lấy tóc cô nữa, ngược lại dùng một tay chống đầu cô ta, một cái tay khác thì đặt trên bàn học lật sách sang trang tiếp theo.
Tuy rằng chỉ là một chút trêu đùa nhỏ nhặt, nhưng Tạ Đào vẫn cảm giác rõ ác ý không có lí do của cô ta.
Đặc biệt là sau khi tan học, Tạ Đào bị Triệu Nhất Huyên chặn ở WC nữ. Cô rất rõ ràng bản thân đã bị nhắm trúng.
“Học sinh chuyển trường,”
Triệu Nhất Huyên khoanh hai tay chặn trước mặt cô, “Tôi có chuyện muốn hỏi cậu một chút.”
Tạ Đào nhìn chằm chằm cô ta, cô không nói gì.
Chuông vào học vang lên, giờ phút này trong WC nữ ngoại trừ cô và Triệu Nhất Huyên ra thì không còn ai khác.
“Nói chuyện đi, cậu là người câm à?” Triệu Nhất Huyên chậc một cái, cô ta duỗi tay chọc chọc bả vai cô.
“Cậu muốn biết gì?”
Tạ Đào nỗ lực làm chính mình có vẻ đủ bình tĩnh.
“Cậu và Trịnh Hòa Gia, quan hệ gì?”
Triệu Nhất Huyên nhìn chằm chằm cô gái trước mắt.
Ngũ quan khá trong trẻo thanh tú, vóc người cũng không tính là cao, thoạt nhìn hơi yếu đuối mong manh, nghiễm nhiên là dáng vẻ của con gái phương Nam.
Dịu dàng như mặt nước, cũng cực kỳ… mềm yếu dễ ăn hiếp.
Triệu Nhất Huyên nhìn khuôn mặt trắng nõn trước mặt, gần như không chút tì vết nào, lại nhớ tới khuôn mặt dùng cách nào cũng không thể trắng ra được của mình, không khỏi ghen tỵ.
“Vì sao tôi phải nói cậu biết?”
Tạ Đào cũng không biết vì sao cô ta sẽ nhắc tới Trịnh Hòa Gia.
Khi Triệu Nhất Huyên nghe những lời này của cô, cô ta lập tức cười một cái. Sau đó sắc mặt nhanh chóng trầm xuống, “Cậu đúng là làm người ta ghét mà.”
Tay của Triệu Nhất Huyên nắm lấy cổ áo cô, Tạ Đào thấy hai mắt của cô ta chứa đầy ác ý.
Lúc đó, âm thanh lộc cộc của giày cao gót truyền đến, hình như là tiếng giày của hai người.
Hình như Tạ Đào còn nghe chủ nhiệm lớp Lưu Mỹ Ngọc nói chuyện với người khác.
Càng ngày càng gần.
Triệu Nhất Huyên bỗng nhiên buông lỏng cổ áo Tạ Đào. Trong khoảnh khắc Lưu Mỹ Ngọc và một giáo viên nữ khác đi vào, cô ta che bụng mình lại.
“Hai người các em làm gì thế? Chuông vào học reo rồi mà còn không biết?” Lưu Mỹ Ngọc thấy hai người đứng ở trong thì lập tức trầm mặt, giọng nói cũng lạnh thêm vài phần.
“Ui da cô Lưu, em vừa tiêu chảy xong…” Triệu Nhất Huyên che bụng cô ta lại, làm bộ làm tịch còn làm mặt quỷ. Cô ta vòng qua Lưu Mỹ Ngọc rồi rời đi.
Khi Tạ Đào đi ra, lúc đứng trên hành lang đón gió hơi lạnh, cô mới phát giác vậy mà lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Trên hành lang im ắng không một bóng người, chỉ có tiếng đọc sách nối liền không dứt phát ra từ nhiều phòng học.
Trên người Triệu Nhất Huyên có mùi thuốc lá cực kỳ nồng.
Thậm chí khi Tạ Đào vừa đi vào WC nữ, cô ta cũng vừa ném điếu thuốc trong tay.
Tạ Đào bỗng nhiên nhớ tới trước đây khi cô đi thăm Chu Tân Nguyệt, cô cũng thấy vết sẹo hình tròn trên cổ tay cô ấy.
Tầm vài vết.
Có lẽ… Còn nhiều hơn đó nữa?
Lúc ấy cô không nghĩ nhiều.
Nhưng hiện tại cô bỗng nhiên nhận ra, kích cỡ của vết sẹo kia vừa vặn to bằng một điếu thuốc.
Là như cô nghĩ sao?
Nếu…
Nếu là thật…
Vậy Chu Tân Nguyệt, rốt cuộc còn gặp bao nhiêu tra tấn cô khó có thể tưởng tượng ra?
Đứng trên hành lang yên tĩnh, có cơn gió nhẹ nhàng thổi qua gương mặt cô, mang theo độ ấm len lỏi trong hơi gió lạnh.
Tạ Đào sững sỡ đứng ở chỗ đó, hốc mắt phiếm hồng.