Trong tiếng nước tí tách, Vệ Uẩn có vẻ chật vật nghiêng đầu nhìn Tạ Đào đứng ở cửa.
Ống tay áo đã bị anh xắn đến khuỷu tay, lúc này, quần áo của anh nửa ướt, tóc đen hỗn độn, gương mặt trắng nõn dính nước, chân mày như tranh vẽ, môi mỏng như son.
Đèn trong toilet vẫn chiếu lên mặt anh, chiếu vào hơi nước đang bốc khỏi vòi sen, giống như sắc sương mù giữa núi sau cơn mưa trong lành, có thêm vẻ mờ ảo mênh mông.
“Anh…”
Lúc Vệ Uẩn mở miệng nói chuyện, biểu cảm có chút không tự nhiên, “Muốn tắm.”
Hôm nay anh đến đây để tắm.
Khác với bể tắm phủ Quốc sư, Vệ Uẩn nhất thời còn chưa biết rõ làm thế nào để thao tác vòi sen tắm này, nên đã biến thành dáng vẻ hiện tại Tạ Đào thấy.
“Em, em giúp anh…” Tạ Đào cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, mím môi, sau đó đi vào, giúp anh điều chỉnh nước và nhiệt độ vòi sen, còn nhúng tay đo nhiệt độ trong nước.
“Được rồi…”
Tạ Đào cũng không dám đặt tầm mắt trên người anh nữa, ánh mắt luôn né tránh, nhỏ giọng nói: “Anh tắm đi.”
Nói xong, cô vòng qua anh đi ra ngoài.
Vệ Uẩn thấy cô đi tới cửa, lập tức gọi, “Tạ Đào.”
Tạ Đào nghe tiếng xoay người, đôi mắt vẫn trốn tránh ánh mắt anh, “Cái, cái gì?”
“Giúp anh… Lấy quần áo lại đây.”
Vệ Uẩn rũ mắt, giọng nói vẫn mất tự nhiên.
“… Ò.”
Tạ Đào xoay người chạy vào phòng giữ quần áo trong phòng anh.
Khi cô đẩy cánh cửa gỗ ra, nhìn thấy cách bố trí bên trong không khác gì phòng giữ quần áo trong phòng cô.
Ngăn tủ được làm bằng gỗ, không có cửa tủ, treo rất nhiều bộ đồ nam.
Một ngăn tủ treo đủ loại vest nam, mà ngăn tủ bên cạnh lại là rất nhiều quần áo thường ngày.
Đồ của Tạ Đào đều do Mạnh Lê Xuân đặt mua, mà quần áo, đồng hồ, cổ tay áo hoặc là kính râm nam đặt chính giữa ngăn tủ kính đều do cấp dưới của Mạnh Lê Xuân đặt mua.
Tạ Đào tháo một bộ đồ ngủ nam màu xanh biển treo trong đó, xoay người đi ra ngoài, nhưng lại nghĩ đến chuyện gì đó, biểu cảm của cô lập tức rối rắm.
Do dự một chút, cô vẫn cúi người đi kéo ngăn kéo dưới tủ ra.
Trong ngăn kéo thứ ba, cô rốt cuộc thấy… Một cái quần nam hình tam giác.
Không hiểu sao mặt hơi nóng, Tạ Đào tùy tiện lấy một cái sẫm màu nhét vào áo ngủ, sau đó chạy ra khỏi phòng giữ quần áo, vứt đống đồ lên giường lớn trong phòng Vệ Uẩn, sau đó chạy ra khỏi phòng anh, lạch cạch đóng cửa.
Tạ Đào chạy xuống tầng dưới, ôm gối ngồi trên thảm dưới đất, làm bài tập trên bàn trà khắc hoa.
Vệ Uẩn tắm gội xong, thay đồ ngủ xuống dưới, vừa lúc thấy Tạ Đào đang dựa vào bàn trà, trước mặt cô đặt một tờ đề thi, mà cô như đang suy nghĩ, chân mày thanh tú nhíu lại, cầm bút chọc vào trán.
Có lẽ do cô suy nghĩ quá nhập tâm, ngay cả Vệ Uẩn đi đến bên cạnh cũng không phát hiện.
Vì thế anh cúi người thuận tay lấy bút trong tay cô, lại nhìn trán cô, quả nhiên bị cô chọc vào tạo ra một dấu vết đỏ.
“Sao em còn muốn viết lên mặt?” Vệ Uẩn ngồi lên sofa, bắt chéo chân dài, cầm bút, hạ tầm mắt nhìn cô.
Tạ Đào chậm chạp sờ đầu, đúng là có vết bút trên trán.
Cô cười nhạt, “Không…”
Chú ý tới mái tóc dài của Vệ Uẩn còn ướt, Tạ Đào đứng lên, “Anh chờ em chút!”
Vệ Uẩn chỉ kịp thấy cô chạy lên lầu.
Anh nhíu mày, biểu cảm vẫn lạnh nhạt như thường ngày, đôi mắt nhạt màu vẫn bình thản.
Tùy tay cầm điều khiển từ xa mở TV, Vệ Uẩn bỏ thêm than vào lò lửa, dùng thanh tre nhặt lá trà bỏ vào, pha trà.
Lúc Tạ Đào xuống dưới, trong tay có thêm một cái máy sấy, còn có một ổ cắm điện.
Cô cắm đầu dây ổ cắm vào ổ điện trên tường, sau đó cắm dây điện của máy sấy tóc vào đó.
Dây điện rất dài, đủ để Tạ Đào đứng sau Vệ Uẩn.
“Em giúp anh sấy khô tóc.”
Cô nói xong thì bấm nút trên máy sấy.
Bên tai có gió nóng thổi tới, mang theo tiếng ồn không có cách nào tránh khỏi, làm bàn tay cầm thanh tre của Vệ Uẩn sững lại.
Lúc đó,
Tay cô đã xuyên qua tóc đen của anh, mang theo gió nóng thổi vào cổ anh, mấy sợi tóc tung bay trong gió, lướt qua gương mặt anh, còn hơi ngứa.
Xúc cảm khi Tạ Đào chạm vào tóc anh mượt, giống như vải gấm ngàn vàng hiếm có, còn óng ánh, cô vừa sấy tóc vừa lén lút s.ờ soạng.
Từ lúc bắt đầu Vệ Uẩn đã cứng đờ, dần dần thích ứng hơn.
Anh còn nhắm hai mắt, lẳng lặng nghe tiếng ồn máy sấy bên tai, hoàn toàn không cảm thấy phiền chán.
Bởi vì tất cả lực chú ý của anh đã đặt lên ngón tay Tạ Đào đang xuyên qua tóc anh.
Động tác đầu ngón tay của cô rất nhẹ, mang theo gió nóng mơn trớn tóc anh.
Tạ Đào rất yên tĩnh.
Mà giờ phút này, Vệ Uẩn cũng có thêm tâm tư thanh thản trong tình huống không đủ yên tĩnh như vậy.
Chân mày anh nhẹ nhàng giãn ra.
Tạ Đào sấy khô tóc của anh, bắt đầu dùng lược chải tóc cho anh.
Lén lút rướn người ra trước nhìn Vệ Uẩn.
Cô nhìn thấy anh đang nhắm mắt, không biết đã ngủ hay chưa.
Cô chỉ nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của anh.
Lúc đó, ấm trà trên lò than có hơi nóng lượn lờ, như sương mù tản ra từ những áng mây nhạt màu.
Tạ Đào lén lút buông lược, ngón tay xuyên qua tóc anh, muốn tết tóc cho anh.
Nhưng vừa làm được một nửa, cô nhịn không được cười, sau đó hạ tầm mắt thấy ánh mắt bình tĩnh của anh.
Anh bỗng đưa tay lên trên, bắt lấy vạt áo cô, làm cô không thể không cúi đầu.
Vì thế nhất thời, cô cúi đầu, anh ngẩng đầu.
Giữa hai người chẳng qua là khoảng cách gần trong gang tấc.
Vệ Uẩn vốn muốn nói gì đó, nhưng anh không đoán được rằng sẽ làm cô cúi đầu, sau đó chóp mũi cô nhẹ nhàng cọ vào chóp mũi anh.
Vệ Uẩn thả lỏng tay.
Dũng khí của Tạ Đào không biết từ đâu đến, bỗng nhiên cúi đầu, hôn lên làn môi mỏng của anh.
Đồng tử của Vệ Uẩn hơi co lại, ngay cả hít thở cũng quên mất.
Gương mặt trắng nõn của anh bỗng chốc nhuốm màu hồng nhạt của những cành hoa hạnh xa trăm dặm, nhưng vẫn không đỏ như vành tai anh.
“Tạ, Đào.”
Vệ Uẩn nghiến răng gọi tên cô.
Mà giờ phút này, khuôn mặt trắng nõn của Tạ Đào cũng hơi hồng.
Từ trước đến nay cô luôn như thế.
Dũng khí bỗng nhiên đến rất nhanh, đi cũng nhanh.
Lúc này, cô cũng nhịn không được đỏ mặt, cuống quít gỡ máy sấy tóc, sau đó xoay người chạy lên lầu.
“Em mệt rồi em đi ngủ. Ngủ ngon!”
Mà Vệ Uẩn nhìn bóng cô dần dần biến mất ở chỗ ngoặt cầu thang, tạm dừng một lúc, rũ mắt, lông mi mảnh dài che đi vui mừng nhàn nhạt ở đáy mắt.
Như một trái tim im lặng đóng băng đã lâu, lúc đối mặt với cô, dường như cũng đập nhanh hơn.
Số lần đến thời không này càng nhiều, Vệ Uẩn càng thích ứng với cuộc sống bên này.
Bởi vì còn trong học kỳ, mỗi ngày Tạ Đào đều phải dậy sớm hơn trước kia một tiếng, nên Tạ Đào cũng mệt mỏi hơn trước đó, cho nên Mạnh Lê Xuân đã bảo thuộc hạ của cô ấy đến làm tài xế tạm thời cho Tạ Đào.
Bằng không chiếc xe Vệ Uẩn đã mua đặt trong gara cũng chỉ có thể đóng bụi.
Vệ Uẩn vốn muốn thuê một tài xế cho Tạ Đào, nhưng Mạnh Lê Xuân lại sợ anh xuất quỷ nhập thần dọa sợ người ta thì không tốt.
Mặc dù Tạ Đào đã nói cho Mạnh Lê Xuân nghe những gì ngày ấy lão Hề nói với cô, nhưng Mạnh Lê Xuân cũng chỉ biến mất một ngày, hôm sau cô ấy vẫn xuất hiện trước mặt cô như bình thường.
Thậm chí còn nhiệt tình hơn trước, chuyện này làm cho Tạ Đào có chút khó xử.
Mà gần đây Vệ Uẩn luôn rất bận.
Ngoại trừ phải đối phó với đủ loại biến cố xảy ra trong triều đình, mà ở thời không của Tạ Đào, Vệ Uẩn còn thường xuyên đến thư viện lớn nhất trong quảng trường trung tâm Nam Thị.
Nhưng bởi vì gương mặt quá mức xuất sắc của anh, luôn dẫn đến nhiều ánh nhìn.
Thậm chí còn có người đứng từ xa chụp lén anh đăng lên mạng, chuyện này nhất thời treo trên hotsearch Lục Giang mấy ngày.
Sau đó, Tạ Đào mua khẩu trang cho anh, lúc ra ngoài thì bảo anh đeo vào, che hơn nửa khuôn mặt anh, còn bảo anh đeo kính râm lấy trong phòng giữ quần áo.
Tóm lại là võ trang hạng nặng.
Rõ ràng anh chẳng phải minh tinh gì, nhưng bởi vì lớp da xinh đẹp có một không hai, anh luôn thu hút ánh mắt của vô số người.
May mắn thay, thư viện có một phòng đọc sách nhỏ tính phí theo thời gian.
Lúc Vệ Uẩn đi thư viện, nếu Tạ Đào tan học hoặc được nghỉ, đều sẽ đi theo anh.
Hai người ở một phòng đọc.
Anh đọc sách, cô làm bài tập.
Rất nhiều lúc, Tạ Đào cũng ra kệ sách bên ngoài tìm vài quyển sách để xem.
Giống như anh kỳ vọng, cô cũng muốn cố gắng.
Sắp lên lớp 12, Tạ Đào đã nghỉ việc ở tiệm bánh, hiện tại cô chỉ có một công việc ở Tiểu Tửu Quán, mỗi tuần chỉ đến đó hai lần.
Lão Hề và Tạ Lan đã giúp đỡ cô rất nhiều trong lúc cô khó khăn, nên cô cũng rất quý trọng công việc này.
Mà lúc không đi Tiểu Tửu Quán, phần lớn thời gian cô đều dành cho học tập.
Tựa như bây giờ,
Vệ Uẩn ngồi bên cạnh cô, thoáng nghiêng đầu đã có thể nhìn thấy đốt ngón tay thon dài của anh đè lên trang sách, ngẫu nhiên nhấc ngón tay lật sách, trước sau rũ mắt, sườn mặt trắng không tì vết dưới ánh sáng chiếu từ ngoài cửa kính vào.
Trên đời này… Sao có người đẹp như vậy được?
Tạ Đào bất tri bất giác ngừng ánh mắt trên sườn mặt anh, một tay chống cằm, nội tâm nhịn không được cảm thán.
Đến khi Vệ Uẩn gập ngón tay, gõ lên trán cô, cũng nhàn nhạt nhìn cô.
“…”
Tạ Đào sờ đầu, vội vàng nắm chặt bút, vùi đầu làm bài.
Đêm nay, đáp lại yêu cầu của lão Hề, Vệ Uẩn một mình đi gặp lão Hề.
Chỉ để lại Tạ Đào và Mạnh Lê Xuân ngồi ăn cơm.
Mạnh Lê Xuân tới đột nhiên, còn dùng ứng dụng đặt mua thức ăn ngon đầy bàn.
Nhưng một bàn đồ ăn lớn như vậy, chỉ có một mình Tạ Đào nghiêm túc ăn cơm, Mạnh Lê Xuân cầm đũa, trước sau ăn mà không biết mùi vị gì.
“Đào Đào, cô không tò mò bọn họ nói gì sao?” Cuối cùng, Mạnh Lê Xuân buông đũa, cầm ly trà sữa bên cạnh, vừa cầm lên đã buông xuống.
Tạ Đào nghe vậy, ngẩng đầu nhìn cô ấy, “Tò mò chứ,”
Cô bưng chén, cắn một miếng thịt, giọng nói mơ hồ, “Nhưng chú Hề cũng không cho tôi đi, tò mò cũng vô dụng…”
Đây là lần đầu tiên Mạnh Lê Xuân cảm thấy trà sữa cũng không ngon.
Ánh mắt cô ấy dường như dừng ở nơi xa xăm, biểu cảm trong đôi mắt phức tạp, còn bao bọc thê lương không dễ phát hiện.
Anh ấy bằng lòng gặp Vệ Uẩn, nhưng trước sau vẫn không muốn gặp cô ấy.
Tạ Đào nhận ra cảm xúc của cô ấy thay đổi, do dự một chút, cẩn thận mở miệng, “Chị Xuân, chị…”
“Cô gọi tôi là gì?” Mạnh Lê Xuân bỗng nhiên cắt ngang cô.
Tạ Đào không đề phòng bị cô ấy cắt ngang, còn cầm đũa trong tay, nhìn gương mặt xinh đẹp động lòng người của Mạnh Lê Xuân, có chút mờ mịt, “Tôi không thể… Gọi cô như vậy sao?”
Mạnh Lê Xuân nhíu mày, gương mặt ban nãy còn khổ sở, lúc này mày nhìn không ra nữa, “Cô đừng gọi tôi trẻ như vậy!”
“A?” Tạ Đào nhất thời phản ứng không kịp.
Xưng hô trẻ một chút… Không tốt sao?
Huống chi, Mạnh Lê Xuân trước mặt cô nhìn như là gương mặt của cô gái khoảng hai mươi mấy tuổi.
“Cô gọi Văn Hề cái gì?” Mạnh Lê Xuân hỏi cô.
“Chú Hề đó…” Tạ Đào thành thật đáp.
“Vậy cô phải gọi tôi là thím, cô nhớ kỹ không?” Mạnh Lê Xuân vươn tay chọc chọc gương mặt cô.
???
Tạ Đào nhìn Mạnh Lê Xuân một lúc cũng không nói câu nào.
Cô ấy chẳng bao giờ ngừng đưa ra những yêu cầu kỳ lạ như thế này.
Gọi chị thì không hài lòng, bắt cô gọi là thím mới chịu…
“Đào Đào, con mau gọi đi, mau gọi một tiếng thím nào.” Mạnh Lê Xuân lại chống tay lên mặt, mong đợi nhìn cô, mang theo ý cười bên môi.
“…”
Tạ Đào cảm thấy chính mình không mở miệng nổi.
“Con mau gọi thím đi, Đào Đào!” Mạnh Lê Xuân sốt ruột.
Tạ Đào cảm thấy lúc này cô như Đại vương Kim Giác (*) cầm hồ lô, người đứng trước mặt một hai đòi cô phải gọi cô ấy một tiếng Tôn Hành Giả.
(*) Đại vương Kim Giác và Tôn Hành Giả (Tôn Ngộ Không) là đối thủ của nhau trong phim Tây Du Ký.
“Thím Xuân…” Tạ Đào hữu khí vô lực kêu một tiếng.
Mạnh Lê Xuân nghe một tiếng “Thím” của cô, lập tức tươi cười, vui vẻ đáp, “Uh!”
“Vậy mới đúng chứ Đào Đào, con phải kêu như vậy…”
Cười được một lúc, đôi mắt của Mạnh Lê Xuân không biết vì sao bỗng nhiên ngấn nước.
Sau đó Tạ Đào thấy cô ấy đưa tay ra, một vò rượu nhỏ xuất hiện trong tay cô ấy.
Tự rót cho mình một ly, lại hỏi Tạ Đào uống không.
Tạ Đào nhớ kỹ lời Vệ Uẩn nói, lắc đầu, “Con không uống.”
Thấy Mạnh Lê Xuân uống ba ly, nhưng lại không nói gì.
“Xuân… Thím Xuân, rốt cuộc thím và chú Hề có quan hệ như thế nào?” Tạ Đào cuối cùng cũng hỏi nghi vấn giấu dưới đáy lòng bấy lâu.
“Không phải con đã đoán được rồi sao?” Mạnh Lê Xuân một tay chống cằm, lại bưng chén rượu đổ vào miệng.
Tạ Đào chú ý tới tư thế cầm chén rượu của cô ấy, khi uống rượu hơi ngẩng đầu không khác gì động tác khi lão Hề uống rượu.
Như một người đã quen bắt chước một người khác.
Muốn thông qua phương thức như vậy để giữ lại người nọ.
“Vậy… Giữa thím và chú Hề, sao lại biến thành như bây giờ?”
Tạ Đào không thể nói rõ cảm giác hai người bọn họ tạo cho người khác.
Giống như hai người xa lạ quen thuộc nhau nhất.
“Thím… mẹ nó nếu biết vì sao,”
Lúc Mạnh Lê Xuân nghe những lời này của Tạ Đào, chợt quăng chén rượu lên bàn, nhưng biểu cảm kích động kia chẳng kéo dài được bao lâu, chân mày cô ấy lại thả lỏng, nét mặt ảm đạm, dường như ánh sáng sâu trong đôi mắt đã tắt, “Thì thím cũng không canh cánh trong lòng ngần ấy năm…”
Giọng nói của cô ấy bỗng rất nhẹ nhàng, như lẩm bẩm tự nói với bản thân.
Giữa cô ấy và Văn Hề, rốt cuộc sao lại đi đến tình huống như bây giờ chứ?
Mấy trăm năm qua, Mạnh Lê Xuân vẫn chưa hiểu rõ huyền cơ trong đó.
Năm đó niên thiếu ngu dốt, nàng là một người xuyên không đáp xuống thời đại hỗn loạn nhất.
Mà tài liệu lịch sử văn hiến có liên quan đến thời đại đó chẳng qua chỉ là vài trang giấy ít ỏi trong thế giới tương lai của cô ấy.
Nàng trời sinh tính tình kiêu ngạo phóng túng, vì thế, khi yêu thiếu niên ôn nhu kia, nàng cũng chưa bao giờ lui bước.
Ngay cả cái tên “Lê Xuân” tên này, cũng là hắn cho nàng.
Lê Xuân là tiểu tự hắn tặng khi gặp gỡ vào một ngày xuân trong rừng hoa hạnh vào mấy trăm năm trước.
Mạnh Lê Xuân đã sắp quên mất nguồn gốc của cái tên này.
Khoảnh khắc hắn chết trước mặt nàng cũng là lúc nàng ép bản thân thành Lê Xuân trong miệng hắn.
Cũng vào khoảng khắc hắn chết,
Nàng đã ép bản thân thành một kẻ điên.
Làm một người đã quen sống trong một xã hội bình đẳng hòa bình, thời đại mà một đám người nổi dậy vì tranh giành lãnh thổ với nhau tạo cho nàng cảm giác tanh tưởi, nàng còn là một người cảm nhận nỗi tuyệt vọng sâu sắc khi vĩnh viễn không có cách nào chiến thắng tôn ti trật tự trong xã hội phong kiến.
Văn Hề chết trong tiếng thóa mạ của người trong thiên hạ, cuối cùng những kẻ bên cạnh còn ép hắn nhận một tội danh không có thật.
Từ nhỏ hắn đã cơ cực, nửa đời lênh đênh.
Sống trong giày vò đau khổ, cho dù chết, cũng chết trong tiếng mắng chửi của ngàn vạn người, lưng đeo xiềng xích tử hình với tội danh không thuộc về hắn.
Trên đời này không ai để ý hắn chết sống ra sao, cũng không ai để ý đến sự trong sạch của hắn.
Có lẽ chính hắn cũng chưa từng để ý.
Nếu không hắn cũng chẳng khăng khăng muốn trở thành trung tâm của lốc xoáy quyền lực, làm quân cờ trong tay phụ thân và huynh đệ hắn trong đêm tuyết nặng hạt kia.
Nhưng… Nàng để ý.
Nàng yêu hắn, tình yêu đó còn sâu đậm hơn so với nàng tưởng tượng.
Phụ thân huynh đệ hắn lợi dụng hắn, hại hắn, làm hắn trở thành kẻ bị mọi người chỉ trích, làm hắn chết trước cửa Lương Vương Cung.
Bằng một phương thức thảm thiết và đẫm máu nhất, bị xử cực hình.
“Thím hao tổn tâm trí cứu anh ấy ra khỏi Lương Vương Cung, anh ấy lại càng muốn trở về…”
Có lẽ là uống say, tâm sự Mạnh Lê Xuân chưa từng thổ lộ với người khác trong nhiều năm, trong khoảnh khắc này, bắt đầu kể về quá khứ của mình với cô gái ngồi trước mặt.
Nước mắt của cô ấy tới rất đột ngột, ngay cả chính cô ấy cũng không nhận ra.
Tạ Đào thấy vậy vội vàng rút khăn giấy, ngồi xuống ghế bên cạnh, đưa cho cô ấy.
Mạnh Lê Xuân vẫn lười biếng, không vươn tay nhận lấy.
Cô ấy như chìm sâu trong rất nhiều hồi ức quá khứ, không biết đâu là lối thoát.
Vào đêm gió tuyết lạnh thấu xương kia.
Công tử trẻ tuổi luôn được nàng đặt trong lòng cẩn thận yêu mến, đối mặt với mũi kiếm của nàng, hắn đặt nó lên cổ, không màng thân kiếm sắc bén, tự vạch ra một vết máu. Đồng thời, hắn cũng hôn lên môi nàng.
Đó là lần duy nhất trong cuộc đời Mạnh Lê Xuân bị hắn hôn môi.
Nàng uy hiếp hắn không được phép quay về Lương Vương Cung, uy hiếp hắn không được phép bước ra khỏi cánh cửa kia một bước, nếu không nàng sẽ giết hắn… Nàng uy hiếp hắn, muốn hắn chạy khỏi Lương Quốc, rời xa phân tranh.
Nhưng bao nhiêu lời uy hiếp đều bị nín nghẹn trong khoảnh khắc hắn hôn lên môi nàng.
Trái tim của Mạnh Lê Xuân, dường như nửa đời này chưa bao giờ đập nhanh như khi đó.
“Sau đó, anh ấy chết rồi…”
Mạnh Lê Xuân cười, lại chảy nước mắt, “chết trước mặt thím.”
Cô ấy nhìn Tạ Đào, bắt lấy tay cô, “Anh ấy… Cánh tay anh ấy bị chém rớt, đầu cũng bị kẻ khác không do dự chặt bỏ, máu chảy đầy đất, ai cũng nhìn, ai cũng mắng hắn, nhiều người còn vui vẻ vỗ tay… Thím không thể quên được, đời này, thím vĩnh viễn đều không thể quên được.”
Lúc cô ấy nói những lời này, hàm răng run run, đôi mắt có tơ máu.
Cái chết của hắn khắc sâu vào xương tủy nàng, đau thấu xương.
“Thím Xuân…” Tạ Đào nghe cô ấy nói về chuyện này, cũng có chút khó chịu trong lòng, chỉ có thể thử vươn tay lau nước mắt giúp cô ấy.
“Sau đó,”
Mạnh Lê Xuân nói xong bỗng nhiên cười to.
Biểu cảm của cô ấy hơi điên cuồng, nhất thời không kiềm chế được cười to.
“Thím nhịn ba năm, thím dùng ba năm giết anh trai anh ấy, cha anh ấy, tất cả kẻ hại anh ấy, thím giết hết… Không tha kẻ nào.”
Mạnh Lê Xuân thành một cái rõ đầu rõ đuôi kẻ điên.
Nhưng làm nàng không ngờ rằng Công Tử Tiện nàng giết lại là đế vương kiên cường nằm trong lịch sử, là người định sẵn sẽ thống nhất sáu nước sau khi thay đổi triều đại.
Công Tử Tiện là một then chốt quan trọng nhất trong tuyến lịch sử sau khi thay đổi triều đại.
Lại chết trong tay nàng.
Vì thế lịch sử hỗn loạn, bắt đầu hướng tới cục diện không thể vãn hồi, thậm chí làm một thế giới vốn hoàn chỉnh bắt đầu phân thành hai thời không hoàn toàn khác nhau.
Cố hương nàng của biến mất.
Nàng không trở về được nữa.
Mà nàng làm một người xuyên không, đi vào thế giới mấy ngàn năm trước, đã hòa nhập từ trường mấy ngàn năm trước, vì thế, thế giới tương lai biến mất cũng không tính cả nàng.
Nàng trở thành tội nhân phá hư tuyến thời gian của thế giới, nhưng không biết vì sao thần linh lại không để nàng chết, ngược lại còn cho nàng nửa miếng xương thần tiên, để nàng trường sinh bất tử, trở thành phần tiên gà mờ sống giữa hai thời không như một kẻ chuộc tội.
Mà hiện giờ, nàng lại phát hiện, vốn đã chết đi Văn Hề, thế nhưng còn sống.
Nàng rõ ràng tận mắt nhìn thấy hắn chết, đầu mình hai nơi, không được toàn thây.
Nhưng vì sao hắn lại thành vị thần tiên sống hơn ngàn tuổi trong tửu quán thần bí như Tạ Đào nói?
“Con nói xem… Có phải từ đầu tới đuôi chỉ có thím xem quãng đời của anh ấy là thật không?”
Cuối cùng, Mạnh Lê Xuân dựa vào vai Tạ Đào lẩm bẩm.
Rõ ràng nàng từng yêu người kia như vậy, có phải từ đầu đến cuối người kia không hề xem mọi thứ là thật không?
Chỉ có nàng, giống một tên ngốc,
Yêu hắn,
Đau lòng hắn,
Thậm chí báo thù vì hắn, giết nhiều người như vậy.
Mạnh Lê Xuân uống say, dựa vào vai Tạ Đào vừa khóc vừa cười.
Cuối cùng là cấp dưới của cô ấy đến đón cô ấy.
Nhưng làm Tạ Đào không ngờ tới là vừa đi mất một người say, khi cô thu dọn chén đũa xong lại nhìn thấy Vệ Uẩn uống say, dựa vào sô pha, giữa chân mày nhiễm men say mơ màng.
Tạ Lan định thừa dịp Vệ Uẩn nhắm mắt đá anh một chân, để đáp trả cú đấm của Vệ Uẩn vừa nãy trên đường về.
Tuy rằng là Tạ Lan đề nghị đánh nhau trước, nhưng đúng là anh ấy không đánh thắng Vệ Uẩn.
Tạ Lan vẫn còn tức giận.
Thấy Tạ Đào đi ra, Tạ Lan vội vàng thu chân, sờ gáy, cố ý nhíu mày, “Tên này quá yếu, uống mới mấy chén chứ mà đã thành bộ dạng này, Đào Đào, em chọn bạn trai gì vậy?”
“Chẳng qua đẹp trai một chút thôi, cũng chẳng có ích gì…”
Tạ Đào vừa định phản bác Tạ Lan, nhưng còn chưa kịp nói gì, ngược lại là Vệ Uẩn dựa vào sofa nghe rõ Tạ Lan nói bậy với Tạ Đào, chân mày anh khẽ nhúc nhích, nâng tầm mắt nhìn Tạ Lan, đôi mắt còn men say mơ màng híp lại, vẫn lạnh nhạt như cũ.
Anh mất kiên nhẫn kéo nút cổ áo, lộ ra nửa xương quai xanh tinh xảo, môi mỏng khẽ nhúc nhích, giọng nói hơi khàn:
“Cút.”