*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Vừa nãy cảm ơn cậu.” Cô buông lỏng tay anh ra, một tay chống nạnh, một tay khác tạo thành hình dạng cái quạt mà quạt quạt xua đi cái nóng trên mặt. Gương mặt cô vì vận động kịch liệt lúc nãy mà giờ đây trở nên đỏ bừng, nhìn mềm mại như một quả hồng chín, vỏ ngoài thì hồng hồng rực rỡ còn bên trong thì ngọt ngào.
Vệ Mân hơi hơi vuốt tóc sau đó ngắn gọn ừ một tiếng rồi lấy điện thoại ra gọi xe.
Đợi không bao lâu thì xe đã đến. Lúc này đã gần đến đêm khuya, trên đường cũng không còn nhiều xe lắm, hai người đi xe hơn một tiếng đồng hồ vẫn chưa đến, mắt thấy cảnh tượng bên ngoài càng lúc lại càng hoang vắng. Vệ Mân ở nước ngoài mấy năm, giờ mới trở về nên vẫn chưa hoàn toàn thích nghi kịp với hoàn cảnh trong nước nhưng Thẩm Tinh Hòa thì lại vô cùng tinh mắt mà phát hiện được có chút không đúng lắm.
“Hình như người tài xế này đang muốn chúng ta mua đường (*).” Cô ghé sát đến cạnh Vệ Mân, lấy tay che miệng lại rồi thấp giọng nói.
(*) Ý là chở đi lòng vòng kiếm thêm tiền.
Vệ Mân là một người thẳng tính vì thế anh lập tức hỏi tài xế có phải muốn để hai người họ mua đường không.
Tài xế là một ông chú trung niên, há miệng ra là thấy cả một miệng toàn răng vàng khè, vừa nghe thấy hai người bọn họ hoài nghi mình bắt bọn họ mua đường thì nhất thời cảm thấy vô cùng tức giận, ông ta hùng hùng hổ hổ lái xe đến nơi hẻo lánh nào cũng không ai biết sau đó đuổi hai người họ xuống xe.
Thẩm Tinh Hòa thật sự không biết nên làm thế nào, cảm thấy sớm biết như vậy thì tốn thêm ít tiền nữa là được rồi, hà tất phải xé rách chuyện người ta bắt mình mua đường. Hai người họ không thể làm gì khác hơn nữa là đi dọc theo con đường nhỏ không có một bóng người này, nơi này ngay cả xe chạy ngang qua cũng không có.
Hai người đi bộ chừng khoảng hai tiếng đồng hồ, ngay cả điện thoại di động cũng hết pin thì mới thấy một nơi như một trấn nhỏ, giờ này trên đường trên trấn đã không còn người đi lại, ngay cả đèn đường cũng tối mù tối mịt có mà như không có. May mắn thay có một nhà nghỉ xập xệ đang vẫn còn sáng ánh đèn đo đỏ quỷ dị, nhìn vào có chút giống như khung cảnh trong mấy bộ phim kinh dị.
May mà không giống như mấy bộ phim truyền hình cẩu huyết, mặc dù nhà nghỉ có chút tồi tàn nhưng phòng ở thì vẫn khá đầy đủ tiện nghi. Hai người họ mỗi người thuê một phòng rồi cắm sạc điện thoại di động, sau đó mới đi tắm nước nóng.
Phòng ốc của nhà nghỉ này có chút cổ xưa, rất có cảm giác năm tháng trôi qua, một người ở trong phòng còn có chút cảm giác sợ hãi.
Thẩm Tinh Hòa tắm rửa xong nằm trên giường, nhìn điện thoại một chút thì phát hiện cũng đã hơn hai giờ sáng rồi, cô nhắm mắt lại, có lẽ là vì nguyên nhân lạ giường cho nên dù rõ ràng rất mệt nhưng lại không có cách nào chìm vào giấc ngủ. Lúc này bên ngoài truyền đến vài tiếng mèo kêu, có lẽ là muốn làm nổi bật thêm không khí khẩn trương kịch tính đầy áp lực trong phòng, mà căn phòng vẫn đang sáng sủa đột nhiên rơi vào một vùng bóng tối vô tận. Điện thoại di động không còn điện truyền đến nữa thì rất nhanh rơi vào tình trạng tắt nguồn.
Tiếng mèo kêu bên ngoài lại càng thêm thê lương, Thẩm Tinh Hòa không chịu được nữa, kêu lên “A” một tiếng vô cùng sắc bén, sau đó để chân trần chạy tới cửa. Bên này, cô vừa chạy đến mở cửa ra thấy Vệ Mân đang bật đèn pin điện thoại di động theo tiếng hét chói tai của cô mà chạy đến bên này, hai người vừa hay đụng phải nhau ngay trước cửa.
Anh dúi chiếc điện thoại di động vào tay Thẩm Tinh Hòa sau đó nhẹ giọng an ủi: “Trước tiên cậu về phòng đi, để tôi nhìn xem có chuyện gì xảy ra.”
Ngón tay cầm điện thoại di động của Thẩm Tinh Hòa không kiểm soát được mà siết chặt lại, cô gật đầu đồng thời cất giọng có chút run run, “Được, vậy cậu nhanh nhanh quay về nhé, ở một mình tôi hơi sợ.”
Khuôn mặt vẫn luôn lãnh đạm của Vệ Mân rốt cuộc để lộ một chút cảm xúc, trái tim anh không thể kìm chế được mà mãnh liệt đập mạnh hai cái, may là anh đang đứng ngay tại hành lang tối tăm nên cô không thể lập tức nhìn thấy rõ biểu cảm của anh.
Thẩm Tinh Hòa trốn trong chăn, tay nắm chặt lấy điện thoại di động, đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy có điện nhưng Vệ Mân đã quay lại, trong tay anh còn cầm theo hai ngọn nến đỏ.
“Ông chủ nói đường điện có vấn đề, sáng mai mới có thể tìm người đến sửa được, đêm nay tạm thời cứ như vậy trước đã.” Vệ Mân vừa nói vừa đốt ngọn nến lên sau đó để nó lên trên bàn, ánh nến mang theo ánh sáng ấm áp chiếu lên khuôn mặt của anh, từ trong mắt anh dường như còn nhìn thấy được cả ánh lửa dao động.
“Ngọn nến này thật sự nhìn giống như có việc mừng, giống như động phòng hoa chúc, chỉ thiếu điều có thêm hai chữ hỷ nữa thôi.” Tâm trạng Thẩm Tinh Hòa đã trở lại bình thường, thậm chí còn có tâm trạng mà đùa giỡn.
Vệ Mân đem cất một ngọn nến khác đi xong thì bước đến đầu giường của cô, ngồi xuống rồi nhìn thẳng vào ánh mắt cô mặt mày vô cùng nghiêm túc mà hòi: “Cậu đang ám chỉ tôi sao?”
Mặt Thẩm Tinh Hòa thoáng chút đã đỏ lên biến thành màu gan heo, thậm chí nói chuyện cũng có chút cà lăm, “Cậu suy nghĩ nhiều rồi, chẳng qua tôi chỉ muốn xóa bỏ bầu không khí hơi quỷ dị này mà thôi.”
Vệ Mân ồ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa, mà mở bàn tay ra trước mặt cô.
“Làm gì vậy?” Thẩm Tinh Hòa không hiểu anh có ý gì, thân thể hơi hơi lui về sau một chút đồng thời vô cùng cảnh giác mà nhìn anh.
“Điện thoại di động của tôi, cậu không định trả cho tôi sao?” Giọng nói lạnh lùng trong trẻo của anh lọt vào tai cô, cô có chút xấu hổ trong phút chốc, sau đó nhanh chóng trả lại điện thoại cho anh.
Vệ Mân nhận lấy điện thoại di động rồi đứng dậy ra ngoài.
“Cậu lại đi đâu vậy?” Cô vừa mới hỏi xong thì lập tức hối hận, nhất định là người ta muốn về phòng rồi, cũng không đến mức cô nam quả nữ vào lúc tối lửa tắt đèn lại ở chung một phòng với nhau như vậy chứ.
Bước chân Vệ Mân dừng lại, anh xoay người nhìn cô, giọng nói mang theo chút ngây thơ vô tội, “Tôi sẽ cảm thấy là cậu lại muốn ám chỉ tôi đấy.”