Bố mẹ tôi chìm đắm trong cờ b.ạ.c lô đề, tiền sinh hoạt của tôi phụ thuộc vào việc họ có thắng hay không.
Tôi khuyên nhủ thế nào cũng vô ích, ngay cả hai cô tôi cũng bắt đầu đánh bạc, chỉ có bác trai là tỉnh táo.
Tôi ngày đêm cố gắng học.
Phan Lương đã tìm gặp tôi vài lần, nhưng tôi không để ý đến cậu ấy.
Sau đó, bên cạnh cậu ấy xuất hiện một cô em khóa dưới xinh đẹp.
Cậu ấy là kiểu người không bao giờ thiếu tình yêu.
Ông trời không phụ lòng người, trong kỳ thi cuối kỳ, tôi lọt vào top 10 của lớp, khi có kết quả, tôi trốn sau tòa nhà dạy học và khóc.
Rất nhanh, năm cuối cấp đến, anh trai tôi tốt nghiệp trường máy tính, nhưng không tìm được công việc lương cao như mong đợi.
Lúc đó, những người có trình độ máy tính thấp như anh ấy đã làm bão hòa thị trường.
Anh ấy đi về phía nam đến Quảng Đông, nhưng thu nhập không nhiều, không có tiền để biếu bố mẹ.
Tôi lại viết nhiều giấy nợ, vay đủ tiền học phí lớp 12.
Những tờ giấy nợ đó là ngọn núi đè lên tôi.
Các bạn cùng lớp đều mua rất nhiều sách bài tập từ các nhà xuất bản nổi tiếng, còn tôi không có nhiều tiền, đành tranh thủ giờ nghỉ trưa hoặc bữa tối để mượn sách của họ, chép lại một số dạng đề tiêu biểu.
Các thầy cô cũng rất tốt, luôn quan tâm đến tôi.
Trong các kỳ thi thử, điểm của tôi đều nằm trong top 50 toàn khối.
Giáo viên chủ nhiệm nói rằng nếu giữ vững phong độ, tôi chắc chắn sẽ đỗ vào trường 985.
Nhưng có lẽ số tôi không tốt, ba ngày trước kỳ thi, tôi bị cảm, đầu óc choáng váng, mũi chảy, ho liên tục.
Tôi gọi điện về cho bố mẹ, mẹ tôi nói: “Tự mua thuốc mà uống đi, em gái con cũng ốm, mẹ đang đưa nó đi tiêm.”
Đến ngày thi, tôi vẫn không khỏe.
Nhưng tôi không dám uống thuốc, sợ uống xong sẽ buồn ngủ.
Cứ thế, tôi cố gắng thi xong, và vừa bước ra khỏi phòng thi, tôi đã ngất xỉu.
11
Khi tỉnh lại, tôi đã ở phòng y tế của trường.
Mẹ tôi cũng ở bên cạnh, trong lòng tôi chợt cảm thấy ấm áp, khẽ gọi bà.
Bà đáp lại với vẻ khó chịu: “Sao lại ốm ngay trước kỳ thi, đúng là không có số hưởng.”
“Ba năm học cấp ba, số tiền này coi như mất trắng, biết vậy thà cho con đi làm sau khi tốt nghiệp cấp hai.”
Chúng tôi lấy thuốc và về nhà ngay hôm đó.
Chuyện tôi ngất xỉu, cả làng đều biết.
Dì Vương chậc lưỡi: “Tôi đã nói rồi, con gái không cần học nhiều làm gì, thấy không, học cũng uổng công thôi.”
Những người khác cũng đồng tình.
“Đúng vậy, mấy vạn bạc cứ thế trôi đi.”
“Nếu đại học dễ thi như thế, thì làng mình đã chẳng nhiều năm như vậy mà không có nổi một sinh viên đại học.”
“Đúng đó, bao nhiêu con trai còn thi không đậu, một đứa con gái sao mà thi được.”
…
Không chỉ vậy, anh trai tôi còn dẫn bạn gái về, nói muốn kết hôn vào năm sau.
Nhưng nhà cửa trống không thế này thì không được, bố mẹ tôi lại bắt đầu tính chuyện cho tôi đi làm.
Họ tính tới tính lui, nếu tôi và em gái làm việc trên dây chuyền sản xuất 12 tiếng mỗi ngày, cũng sẽ kiếm được đủ tiền sính lễ.
Một tuần sau, tôi vẫn chưa khỏi hẳn cơn ho, đã phải cùng em gái lên chuyến tàu hỏa đi về phía nam.
Em tôi rất háo hức, mong chờ thế giới bên ngoài.
Còn tôi, tâm trạng lặng như nước.
Chúng tôi làm được nửa tháng, một ngày nọ, tôi nghe chị lớn ngồi cạnh chỗ làm mặt mày hớn hở nói: “Con trai tôi thi được 523 điểm, qua điểm chuẩn trường hạng hai rồi.”
Mọi người xung quanh đều chúc mừng, chị ấy cười mãn nguyện: “Dù có phải bán nhà tôi cũng sẽ cho nó học, học hành xong nó sẽ làm việc văn phòng, không phải cực khổ như chúng tôi nữa.”
Cả buổi tôi đều mất tập trung.
Lúc ăn trưa, em gái kéo tôi đi đến quán net: “Chị, chúng ta cũng lên mạng tra điểm đi.”
Tôi cứ nghĩ mình đã quên rồi, nhưng khi trang tra điểm mở ra, tôi liền nhập số báo danh một cách tự nhiên.
Tôi biết, liệu cuộc đời tôi có khác biệt hay không, nằm ở bốn con số này.
Lúc đó mạng rất chậm, mười mấy giây chờ đợi để tải kết quả kéo dài như cả thế kỷ.
Cuối cùng, trang web cũng tải xong và điểm của tôi hiện ra.
12
Ngữ văn 121, Toán 118, Tiếng Anh 125, Tổ hợp khoa học tự nhiên 240.
Tổng điểm: 604.
Năm đó, điểm sàn cho khối khoa học tự nhiên là 572.
Dựa vào điểm chuẩn ba năm gần nhất, với số điểm này, tôi có thể đỗ vào một trường 211 mà không gặp vấn đề gì.
Tôi khóc nức nở trong quán net, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, tất cả mọi người đều quay lại nhìn tôi.
Nhìn xem, số phận cuối cùng đã mỉm cười với tôi.
Trong đống đổ nát tuyệt vọng, một bông hoa tươi đẹp đã nở rộ!
Em gái tôi cũng khóc: “Thật tốt quá, chị giỏi quá!”
“Chị sẽ là sinh viên đại học rồi.”
“Chị đừng lo học phí, em có thể kiếm tiền nuôi chị mà!”