Editor: Gấc.
Đêm khuya, trong phòng vang lên một tiếng hét đau đớn.
“A đau đau đau!!”
“Trình Phù, làm sao bây giờ, nó đã to như vậy rồi, có phải mấy ngày nay em không thể ăn linh tinh nữa không?”
“A!”
Nghê Ưu nhịn đau, Trình Phù quỳ một chân xuống, kiên nhẫn bôi thuốc lên chân Nghê Ưu.
Trên chân Nghê Ưu toàn là mụn nước, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt siêu đẹp trai của Trình Phù, tỏ vẻ đáng thương.
“Trình Phù…”
Trình Phù bôi thuốc xong thì dịu dàng nói với Nghê Ưu: “Mấy ngày nay ngoan một chút, đừng ăn lung tung.”
Nghê Ưu nằm trên giường, cô bĩu môi: “Sao đột nhiên lại nổi mụn nước nhỉ?”
“Tóm lại mấy ngày này nên ăn thanh đạm.” Trình Phù cất thuốc rồi tắt đèn bàn bên cạnh Nghê Ưu: “Có việc thì gọi anh, anh ở ngay bên cạnh.”
Nghê Ưu kéo chăn lên: “Ngủ ngon, Trình Phù.”
“Ngủ ngon, Ưu Ưu.”
…
Ngày tiếp theo, Nghê Ưu được Trình Phù cõng tới trường, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“Trình Phù, thật ra anh không cần cõng em đâu, em đi được mà.”
Nhưng Trình Phù lại không thèm để ý. Đôi khi, có những học sinh đi trên hành lang đều sẽ tò mò nhìn bọn họ một lát.
“Ưu Ưu, nếu anh thả em xuống, em đi đường sẽ lại kêu đau.”
Nghê Ưu vùi đầu vào lưng anh, ấp úng nói: “Ồ…”
Nghê Ưu được Trình Phù đưa tới lớp. Các học sinh trong lớp đều chào hỏi Trình Phù, sau đó anh rời khỏi lớp.
Kể từ khi Nghê Ưu và Trình Phù ở bên nhau, các cô gái trong lớp cũng có thể thường xuyên thấy Trình Phù, không chỉ có thể gặm đường của cặp đôi này, mà còn có thể ngắm trai đẹp nữa.
Buổi trưa, sau khi tan học, Trình Phù đến tìm Nghê Ưu, Nghê Ưu vịn vào Trình Phù, cẩn thận bước đi.
“Trình Phù… 2 ngày nữa là đêm Noel rồi.” Nghê Ưu bỗng nói: “Anh có kế hoạch gì không?”
Trình Phù lắc đầu nói: “Không có.”
Nhận được câu trả lời của Trình Phù, Nghê Ưu cảm thấy hơi mất mát. Nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ lại, Trình Phù vốn không biết đêm Noel là sinh nhật của cô, cho nên Nghê Ưu cũng không quá buồn nữa.
Lúc ở hành lang, chân Nghê Ưu thật sự không thể bước nổi nữa, cô đau đớn hô lên: “Đợi đã, em hơi đau.”
Nghê Ưu đứng trên bậc thang, nhìn xuống Trình Phù từ trên cao.
Trình Phù lo lắng cúi đầu, muốn ngồi xổm xuống nhìn chân Nghê Ưu thì bỗng nhiên tay Nghê Ưu vỗ vào má của Trình Phù, vẻ mặt anh khó hiểu.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Trình Phù, Nghê Ưu chậm rãi đặt một nụ hôn lên trán anh: “Đây là phần thưởng dành cho anh vì đã chăm sóc em mấy ngày nay.”
Trình Phù bật cười, sau đó anh xoay người lại: “Lên đi, anh cõng em.”
Nghê Ưu tiến lên và ôm lấy cổ Trình Phù, Trình Phù cõng cô xuống dưới.
…
2 ngày trôi qua, đêm nay là đêm Noel, cũng là sinh nhật của Nghê Ưu.
Tối nay, khi Nghê Ưu bước vào nhà thì thấy trong nhà tối om, xem ra Trình Phù vẫn chưa về.
Nghê Ưu ngồi trong phòng khách, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại không có một tin nhắn nào, cô thở dài một tiếng.
Trong lòng Nghê Ưu do dự một lát, cuối cùng cô vẫn gọi một cuộc điện thoại mà lâu rồi mình chưa gọi.
Sau một lúc lâu, điện thoại được kết nối, một giọng nữ già dặn vang lên, giọng điệu lạnh nhạt: “Có việc à?”
Nghê Ưu mím môi nói: “Mẹ… Hôm nay là sinh nhật con.”
Đầu bên kia im lặng vài giây, sau đó cáu kỉnh nói: “Sinh nhật của mày thì liên quan gì đến tao, có phải muốn tiền không? Đi tìm bố mày đi.”
“Tao còn phải chăm con, cúp đây.”
Tút tút tút ——
Sau khi cúp máy, bàn tay đặt bên tai của Nghê Ưu buông thõng xuống, cô cụp mắt, cười khổ một tiếng.
“Mình lại đón sinh nhật một mình thôi.”
Nghê Ưu lấy bánh su kem đã mua ra rồi ăn một miếng nhỏ: “Sinh nhật vui vẻ.”
Nghê Ưu ở phòng khách một lúc lâu rồi mới chậm rãi đi lên tầng. Khi mở cửa phòng mình ra, bên trong vang lên một câu Surprise.
Dải ruy băng bắn ra từ pháo hoa ống, từng sợi từng sợi một rơi lên người Nghê Ưu.
“A…?”
Đèn sáng lên, Nghê Ưu ngơ cả người khi thấy mấy gương mặt quen thuộc.
“Ưu Ưu, sao đấy?” Một chàng trai cao, gầy và đẹp trai tiến lên, tự tin mỉm cười: “Thấy anh tới chúc mừng sinh nhật em, cảm động à?”
“Phong Dương…” Nghê Ưu lẩm bẩm: “Sao anh lại có thời gian tới chúc mừng sinh nhật em?”
Phong Dương là học sinh lớp 12, bình thường luôn rất bận rộn, số lần Nghê Ưu thấy anh ấy có thể đếm được trên đầu ngón tay.
“Anh cố ý tìm thời gian rảnh để tới mừng sinh nhật em đấy.” Phong Dương nói: “Cảm động không?”
Nghê Ưu gật đầu, tầm mắt lại chuyển sang Trình Phù đang cầm bánh kem.
Tất cả mấy người phía sau đều là bạn của Trình Phù, Nghê Ưu đã từng gặp rồi, có đôi khi cô còn cùng Trình Phù đi chơi với bạn của anh.
Trên bàn ở đằng sau toàn là hộp quà. Mấy người bạn của Trình Phù đều nói.
“Chị dâu, đừng ngẩn người nữa, lại đây thổi nến đi.”
Nghê Ưu lau nước mắt nơi khóe mắt, cô cười nói: “Được.”
Bọn họ cùng hát bài hát chúc mừng sinh nhật. Dưới sự vây quanh của họ, Nghê Ưu thổi tắt ngọn nến.
Sinh nhật lần này, Nghê Ưu rất vui vẻ. Đây là sinh nhật vui vẻ nhất trong những năm gần đây.
“Cảm ơn mọi người.”
Cảm ơn mọi người đã không làm cô cảm thấy cô đơn nữa.