Bao Kiếm Bằng Tơ Vàng - Trường Thanh Trường Bạch

Chương 2



Hôm sau, trời chưa sáng Tần Diệc đã lặng lẽ mở mắt như cũ.

Hôm nay có chút khác biệt, thường ngày hắn đều ngủ một giấc không mơ mộng đến khi tỉnh lại theo tự nhiên, tối hôm qua lại hiếm thấy mơ một giấc mộng.

Giấc mộng không dài, cũng không phải là loại biến hoá ly kỳ, trong mộng trừ hắn ra, chỉ có một người là tiểu công chúa Cơ Ninh nũng nịu kia.

Tiểu công chúa không làm gì cả, cứ ngồi ở trong xe ngựa ánh sáng lờ mờ, trong mắt ầng ậng, nước mắt trong suốt như châu ngọc rơi trên mi mắt, muốn khóc mà không dám khóc nhìn hắn.

Dường như là bị bộ dáng của hắn hù dọa.

Tần Diệc trong mộng nhiễm một thân máu, cũng không biết là của người nào, chóp mũi tựa hồ có thể ngửi được mùi máu tanh đậm đặc. Trong tay hắn cầm theo thanh kiếm nhỏ máu, huyết dịch ấm áp chảy xuống mũi kiếm, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất.

Máu đỏ tươi tung tóe nơi vạt áo trước mũi giày, tích một bãi máu bên chân hắn.

Trong mộng, Tần Diệc dùng vỏ kiếm nhấc cao màn xe, tiểu công chúa lập tức nhịn không được, nước mắt từng giọt lăn xuống mặt.

Khóc đến… đặc biệt đẹp mắt.

Tần Diệc chưa từng nghe Cơ Ninh nói chuyện, trong giấc mộng này lúc Cơ Ninh khóc cũng không có âm thanh, tựa như một người câm.

Tần Diệc đứng lại, thu kiếm vào vỏ, cung kính gọi “Công chúa”.

Thân kiếm ở bên trong vỏ kiếm màu đen phát ra một tiếng keng sắc bén, hắn trơ mắt nhìn tiểu công chúa bị hắn dọa sợ tới mức run lên.

Rút cuộc là nuôi lớn trong thâm cung, sợ là chưa từng thấy máu.

Hắn thấy vậy, không làm gì khác, chỉ đứng ở trước mặt nàng, xuyên thấu qua màn xe, cúi xuống nhìn nàng thút tha thút thít khóc, một mực khóc cho đến lúc hắn tỉnh lại từ trong mộng.

Tần Diệc trợn tròn mắt nằm một lát, nhìn nóc phòng tối tăm, tay sờ sờ giữa hai chân, sờ được một tay ẩm ướt, cùng một đồ vật còn cứng rắn hơn so với đá.

Phủ Thừa Tướng có hơn mười sát thủ, chỉ phải bảo vệ một tiểu công chúa, không nhất thiết Tần Diệc phải tự mình làm như vậy.

Nhưng nói chung Tần Diệc biết rõ vì sao Diệp Đình Mục chọn hắn.

Hành tung tất cả sát thủ trong phủ thừa tướng Diệp Đình Mục đều biết rành mạch, huynh đệ khác làm xong nhiệm vụ thì tốp năm tốp ba cởi bỏ quan phục đi dạo kỹ viện, một tháng có thể có đến mười lăm ngày ngủ ở kỹ viện.

Duy chỉ có Tần Diệc thanh tâm quả dục, trừ chấp hành nhiệm vụ Diệp Đình Mục đưa cho thì công việc thường ngày của hắn chính là luyện công và ngủ, coi như dưới thân không có đồ vật kia.

Từ trước đến nay Tần Diệc không có hứng thú đối với nữ nhân, không thể nói là nguyên nhân gì, từng có nữ nhân không muốn sống nhào vào trên người hắn, một đôi mắt hắn nhìn sang, lạnh băng đến mức có thể khiến người chết cóng.

Nhưng cũng không phải là không cứng lên được, tuổi trẻ huyết khí phương cương, có khi buổi sáng người còn chưa dậy, đồ vật dưới háng đã cương lên còn cứng rắn hơn chuôi kiếm.

Hắn cũng mặc kệ, mặt không biểu cảm đứng lên, mặc kệ ngày mùa hè nóng nực hay là mùa đông lạnh lẽo, chạy đến trong sân múc nước trong giếng xối lên người, một thùng không được thì hai thùng, cứ thế mà tưới mềm đồ vật kia, người nào nhìn thấy cũng sẽ nói một câu thật sự là đầu óc có bệnh.

Nhưng tình huống hôm nay cũng không như thế.

Đây là lần đầu tiên Tần Diệc mơ thấy nữ nhân.

Hắn cau mày ngồi xuống từ trên giường, hiếm thấy chưa chạy vào sân xối nước lạnh, mà là cách quần bắt đầu bóp, nhưng cũng không thuần thục, cũng không có kỹ xảo gì, bàn tay chụp lên, bao lấy vật giữa háng, sáng sớm, trên người đều là đổ mồ hôi.

Hắn xoa nhẹ vài cái cảm thấy không đúng, lại cởi lưng quần với vào sờ, nhắm mắt lại, trong nháy mắt trong đầu hiện lên gương mặt của tiểu công chúa.

Tay Tần Diệc chống trên giường, năm ngón tay giữ lấy mép giường, chẳng qua chỉ là thủ dâm, thanh gỗ cũng sắp bị hắn bóp nát, không bao lâu, đã kêu rên sảng khoái rồi bắn ra.

Hắn thở phì phò, nhìn xem chất lỏng trắng sền sệt mùi tanh trên tay, đầu mày nhíu chặt, khóe miệng trầm xuống, chạy ra sân múc nước tắm.

Quần áo còn chưa cởi, cứ như vậy đứng ở trong sân, xối nước lên đỉnh đầu, nước lạnh thuận theo tóc đen từng giọt nhỏ xuống.

Nước giếng giữa hè như được ủ trong hầm băng nửa canh giờ, đặc biệt tỉnh người, nhất là trong sáng sớm yên lặng nơi đây.

Vô duyên vô cớ mơ tới nữ nhân chỉ mới gặp qua một lần, còn ướt quần, nam nhân bình thường chắc hẳn sẽ bởi vậy mà nghĩ đến gì đó, nhưng sắc mặt Tần Diệc lại bình tĩnh như trước, thậm chí có chút lãnh đạm không sao cả, như không có việc gì xảy ra.

Sau khi tắm, hắn tiện tay lấy khăn lung tung xoa xoa, chọn một cái thắt lưng buộc tóc dài cao cao ở sau ót, thay đổi y phục đi ra cửa.

Thị vệ so với trong tưởng tượng Tần Diệc dễ dàng hơn rất nhiều, sau khi bố trí thị vệ túc trực thì trong phủ hầu như không có việc gì làm.

Nhưng có vết xe đổ ám sát hôm qua, Tần Diệc cũng không dám xem thường.

Ngày hôm qua thích khách đã gần đến trước người Cơ Ninh, nếu không có bị hắn nhận ra, sợ là đã tạo thành họa lớn.

Tần Diệc lục soát tỉ mỉ qua một lần trên người thích khách kia, nhưng lại không có gì có thể chứng minh thân phận của hắn, chỉ tìm được độc dược giấu trong răng người nọ.

Một gã tử sĩ.

Không biết tiểu công chúa chướng mắt kẻ nào, trên đường quay về Dận Đô, đã không thể chờ đợi được mà muốn giết nàng.

Tần Diệc nhắm mắt lại, ôm kiếm dựa vào cột trụ hành lang trước tẩm viện của Cơ Ninh, suy tư mấy lần những loạn thần tặc tử trong triều có khả năng nguy hiểm tính mạng Cơ Ninh, tuyến quan hệ trong triều đình hỗn hợp rắc rối, hắn trầm tư nửa ngày, không có bất kỳ đầu mối

nào.

Hắn cũng không giỏi mưu lược.

Hắn không suy nghĩ nhiều thêm, những chuyện phí đầu óc này đều có Diệp Đình Mục quan tâm rồi.

Tiếng bước chân truyền đến từ cách đó không xa, Tần Diệc mở mắt ra, trông thấy sáu thị nữ bưng chậu nước rửa mặt và thức ăn đi tới tẩm viện của Cơ Ninh.

Các nàng nhìn thấy Tần Diệc, mặt lộ vẻ kinh hoàng, bước chân cũng nhẹ không ít, cúi thấp đầu run giọng gọi “Tần đại nhân”.

Chuyện hôm qua Tần Diệc giết một gã sai vặt ở ngoài thành truyền đi mọi người đều biết, chuyện bên người công chúa có thích khách ẩn nấp phải giữ bí mật, chuyện truyền tới trong tai mọi người chính là Tần Diệc không biết nguyên do gì giết một kẻ bề tôi.

Mà e ngại thân phận nghĩa tử thừa tướng của hắn, tiểu công chúa thiện lương của bọn hắn cũng không trách cứ hắn, chỉ có thể mặc cho hắn tùy ý làm bậy trong phủ.

Sự sợ hãi trên mặt thị nữ quá dễ làm người khác chú ý, Tần Diệc đảo mắt trên người bọn họ, thấy không có gì khác thường, lại nhắm mắt lại.

Thị nữ thấy vậy, bưng đồ vật vội vàng lướt qua hắn đi vào trong sân.

Sau nửa canh giờ, Cơ Ninh mới chậm chạp đi ra từ trong nội viện, cùng lúc hôm qua Tần Diệc thấy nàng không giống nhau, nàng thay đổi một thân váy ngắn màu xanh da trời pha lẫn xanh lá cây, cánh tay kéo tơ lụa, trên mặt treo một nụ cười yếu ớt, không thấy nước mắt, cũng không thấy vẻ kinh hoàng.

Thị lực Tần Diệc cực tốt, liếc nhìn lại, đến son bôi trên môi Cơ Ninh cũng có thể thấy rõ, cánh môi xinh đẹp hơi khẽ mím, óng ánh tựa như cánh hoa dính sương sớm.

Mái tóc đen mềm mại như tơ lụa kéo ở sau gáy, hai trâm cài tóc tinh xảo rủ xuống bên cạnh vành tai màu phấn hồng, lộ ra phần gáy màu tuyết hết sức nhỏ, thanh tao thoát tục, thướt tha duyên dáng, cho dù ai thấy cũng sẽ phải cảm thán một câu: Công Chúa Phù Quang lớn lên, quả nhiên là dung tự khuynh quốc khuynh thành.

Nhưng Tần Diệc không hiểu chuyện cô nương gia, hắn thậm chí ngay cả búi tóc trên đầu Cơ Ninh tên gọi là gì cũng không nói tên được.

Hắn chỉ cảm thấy tiểu công chúa thoạt nhìn quá mềm mại yêu kiều.

Kiều mềm đến mức không giống người phàm.

Sau lưng Cơ Ninh là mấy tiểu thị nữ, hai người nhẹ giọng trò chuyện, xem ra, hình như là muốn xuất phủ.

Nhưng một giây sau trông thấy Tần Diệc như thần giữ cửa đứng ở dưới hành lang, tiểu công chúa lập tức dừng âm thanh lại.

Lông mi dài rậm khẽ run lên, giật mình lại sợ hãi một chút mà nhìn hắn.

Tần Diệc không hiểu sao nhớ tới phản ứng lúc Cơ Ninh gặp hắn trong mộng. Chính hắn cũng nói không ra có tâm tư gì, tựa như làm chuyện xấu, bước một bước về phía tiểu công chúa.

Rồi sau đó hắn thấy Cơ Ninh lôi kéo tay thị nữ, lui nửa bước về phía sau.

Nhưng nàng tựa hồ cảm giác mình thân là một công chúa có chút mất mặt, vì vậy lại đứng trở về.

Tần Diệc trêu chọc thỏ con đã đủ rồi, rốt cuộc nhớ tới chức trách bản thân là thị vệ. Hắn thu hồi ánh mắt, cúi đầu ôm quyền nói: “Thuộc hạ Tần Diệc, được thừa tướng phái tới bảo hộ công chúa.”

Ánh nắng chiếu xuống sau lưng nam nhân, ở trước mặt hắn tạo nên một bóng người, vừa đúng rơi dưới chân tiểu công chúa.

Cơ Ninh nhẹ nhàng nhấp môi dưới, nàng đã biết hắn từ chỗ ma ma, tối hôm qua nàng mơ một đêm ác mộng, tất cả đều là trong mộng người trước mặt này.

Ma ma không nói tỉ mỉ cho nàng Tần Diệc tới bảo hộ nàng, nhưng lại miêu tả Tần Diệc cực kỳ nguy hiểm.

Ma ma là vú nuôi của Cơ Ninh, từ nhỏ vẫn luôn hầu hạ bên người nàng, nàng đối với ma ma mà nói là tin tưởng không nghi ngờ.

Cơ Ninh siết chặt khăn lụa, giả bộ trấn định, dịu dàng nói: “Trong phủ ta có trên trăm thị vệ, đủ để bảo vệ ta an ổn, ngươi trở về thay ta tạ ơn Diệp thừa tướng, về sau, về sau không cần phải tới nữa.”

Giọng nói nhẹ nhàng tinh tế, phảng phất mềm mại như tơ.

Nhưng Tần Diệc đứng không nhúc nhích.

Cơ Ninh chờ trong chốc lát, không đợi được câu trả lời, nàng cắn môi dưới, thoáng lên giọng: “Ta nói, ngươi, ngươi ngày sau không cần đến, đã nghe rõ chưa?”

Nghe thấy được, đâu chỉ nghe thấy được, Tần Diệc còn nhướng mi, nhưng vẫn bất động, rõ ràng không nghe lời nàng.

Ít nhất là không nghe lời này.

Thậm chí Diệp Đình Mục bảo hắn trả lại túi tiền cho Cơ Ninh, hắn cũng giống như quên mất, vẫn còn để ở trước ngực hắn, không hề nhắc đến một câu.

Cơ Ninh đã lớn như vậy, còn chưa từng bị người nào thờ ơ như vậy, cho dù là Thừa tướng gặp nàng, cũng nho nhã lễ độ từ trước đến nay, cung kính gọi nàng một tiếng “Công chúa”.

Nàng muốn mang Thừa tướng ra dọa Tần Diệc, lại cảm thấy như vậy không tốt lắm, vì vậy dứt khoát học hắn bỏ qua hắn, dẫn thị nữ trực tiếp đi ra.

Ma ma nói đúng, cái người này thật là xấu chết đi được.

Cơ Ninh chưa ra khỏi Hoàng cung vài lần, nàng mới dọn ra ngoài nên nóng lòng muốn chạy ra đường.

Dận Đô phồn vinh cởi mở, đầu đường ngựa xe như nước, tiếng người huyên náo, tiểu công chúa cũng không có định tính muốn đi chỗ nào, ngồi trong xe ngựa, đi ra từ trong phủ, thuận theo phố dài đi một đường, hướng chỗ nào náo nhiệt thì đi vào.

Đồ vật trên đường phần lớn đều bị cung nhân vơ vét đưa vào Hoàng Cung, mấy thứ đó Cơ Ninh ngược lại không mới lạ gì, chỉ là tò mò đánh giá chung quanh.

Tiểu thương rao hàng, quán rượu dọc đường, cái nào cái nấy đều có thể vừa ý một hồi lâu.

Tần Diệc đi theo phía bên phải xe ngựa, Cơ Ninh chỉ cùng thị nữ bên kia thấp giọng nói

chuyện với nhau, sẽ không nhấc rèm phía bên phải lên.

Cơ Ninh nhìn về một tòa lầu cao ở phía trước, hỏi thị nữ của mình: “Phi Thu, ngươi có biết chỗ kia là nơi nào hay không? Thật náo nhiệt.”

Số lần Phi Thu xuất cung so với Cơ Ninh còn ít hơn, nàng ta lắc đầu: “Không rõ lắm, nô tỳ đã rất lâu không có rời Hoàng… rất lâu không ra khỏi nhà, nếu như tiểu thư hiếu kỳ, không bằng chúng ta đi xem một chút đi.”

Cơ Ninh là đang hiếu kỳ: “Cũng tốt, gọi bọn hắn dừng lại bên cạnh đi.”

Tần Diệc vẫn luôn vô thanh vô tức nghe hai người nói chuyện, lúc này thấy Cơ Ninh muốn xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn sang chỗ náo nhiệt trong miệng nàng, sau đó dần dần cau chặt mi tâm.

Xuân Oanh Lầu.

Cơ Ninh vươn tay ra từ trong xe ngựa, như thường lệ chờ Phi Thu đến đỡ.

Phi Thu tiếp lấy, còn chưa kịp di chuyển, bỗng nhiên cùng đối mặt ánh mắt Tần Diệc.

Đôi mắt màu sắc nhạt nhẽo được ánh mặt trời chiếu rõ ràng, lộ ra một luồng âm hàn lãnh ý, đó là ánh mắt giết qua người mới có.

Hắn không có tâm tình gì nhìn thoáng qua Phi Thu, tựa hồ có chút phiền, tay gõ một cái trên vỏ kiếm.

Nhẹ nhàng một tiếng, sợ tới mức Phi Thu lập tức rút tay trở về, thậm chí còn lui về phía sau mấy bước.

Tần Diệc:?

Hắn nhìn Phi Thu, lại nhìn bàn tay như ngọc trắng của Cơ Ninh duỗi ra từ trong màn che, ánh mắt dừng một giây, giơ tay lên cầm cổ tay thon thả của công chúa.

Da tay thô ráp cực nóng dán lên cổ tay thanh mảnh, hoàn toàn bất đồng với làn da nữ nhân.

Cơ Ninh hơi hơi cứng đờ, xoay người chui ra xe ngựa, giương mắt nhìn sang Tần Diệc.

Nàng chớp mắt vài cái, không thể tin nhìn bàn tay Tần Diệc nắm trên cổ tay mình, biểu lộ rõ ràng: Sao ngươi dám lớn mật như thế.

Tần Diệc chờ giây lát cũng không thấy tiểu công chúa xuống xe ngựa, kiên nhẫn khô kiệt, hai tay nắm lấy eo Cơ Ninh, hơi hơi nhấc lên, trực tiếp ôm nàng xuống xe.

Tiểu công chúa thét một tiếng kinh hãi, vô thức vịn lấy vai của hắn.

Vòng eo mềm nhỏ trên tay khiến Tần Diệc nhíu lông mày, hắn buông tay ra, lui ra phía sau nửa bước, không nhanh không chậm bổ sung một câu: “Thuộc hạ thất lễ.”

Phi Thu đứng ở cách xa mấy bước sau lưng Tần Diệc, cúi đầu, thở mạnh cũng không dám.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.