Chuyện ở Nam Hà xong, Tần Diệc trở lại hành cung sau mười ngày, trong mười ngày này thị vệ thay chức vụ của hắn là một gã sát thủ của tướng phủ tên là Tiểu Thập Tam.
Tiểu Thập Tam chỉ mới mười sáu tuổi, mặt ngày đặc biệt tròn, lùn nhất trong một đống sát thủ phẩm hạnh không đứng đắn, được coi là có vẻ ngoài đứng đắn, chỉ là sự đứng đắn của hoàn toàn khác so với Tần Diệc.
Tần Diệc hiểu, nhưng nghiêm khắc kiềm chế bản thân, không nổi lên hứng thú đối với nữ nhân. Tiểu Thập Tam thì lại là hoàn toàn không hiểu, ngay cả mình bò ra từ cái động nào trên người mẹ mình cũng không rõ ràng lắm.
Hắn yêu thích một lòng, là ăn uống, thoạt nhìn không giống một sát thủ, có khi làm cho người ta cảm giác ngược lại giống như cái kẻ ngu.
Đây cũng là nguyên nhân Tần Diệc gọi hắn đến bảo hộ Cơ Ninh.
Đêm đó trước lúc Tần Diệc đến Nam Hà, cũng không báo cho Cơ Ninh biết, khi trở về cũng không sớm truyền tin cho Cơ Ninh.
Lúc hắn trở lại hành cung là buổi chiều tối, mặt trời lặn trải rộng nửa bầu trời, huyết sắc đỏ như máu, chiếu vào trên người hắn, như có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.
Chỗ hẳn bên cạnh tẩm cung Cơ Ninh, một phòng nhỏ tầm thường, qua loa sơ sài.
Ưu điểm duy nhất, chính là gần tẩm cung của Cơ Ninh.
Tiểu Thập Tam không có ở đây, Tần Diệc từ tôi tớ quét lá rụng trong sân biết được Cơ Ninh đang đi chơi trên phố, hẳn cũng sắp trở về phòng nghỉ ngơi rồi.
Nam Hà có nhiều việc, hầu như hắn ngày ngày đi theo Diệp Đình Mục làm việc liên tục không nghỉ suốt ngày đêm, sau đó lại ngựa không dừng vó chạy mười canh giờ quay về Lăng An, dù là thân thể làm bằng sắt, cũng có chút không chịu đựng nổi.
Vậy nên chuyện đầu tiên Tần Diệc làm sau khi trở về chính là ngủ, quần áo cũng chưa cởi ra, vừa đóng cửa trực tiếp nhắm mắt trên giường.
Ngủ đến khi ánh trăng đầu cành, Tần Diệc nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh.
Hắn mở mắt ra, nhận ra đây là tiếng bước chân của Tiểu Thập Tam, nhưng khác với bình thường, nghe có chút nặng nề.
Phản ứng đầu tiên của Tần Diệc là hắn bị thương, rồi sau đó lại lập tức liên tưởng đến có lẽ Cơ Ninh xảy ra chuyện.
Hắn trở mình xuống từ trên giường, kéo mạnh cửa một cái, lại trông thấy Tiểu Thập Tam ôm một đống đồ vật sắp đè cả người lung la lung lay đi vào trong phòng.
Tiểu Thập Tam thấp hơn một cái đầu so với Tần Diệc, mặt vừa dài vừa nhỏ, thoạt nhìn như một đứa bé mười ba mười bốn tuổi.
Quai hàm hắn nhích tới nhích lui, như là nhai ăn, không biết đã làm gì trên đường phố, lúc này ánh mắt mừng rỡ híp thành một khe hở, tròng mắt cũng sắp không nhìn thấy.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Tiểu Thập Tam nghiêng đầu thò ra từ sau một đống tạp nham, nuốt hai ba lần hết đồ ăn trong miệng, kinh hỉ nói: “Lão đại! Công việc ngươi xong rồi!”
Tần Diệc nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, tay Tiểu Thập Tam cầm một cái đèn lồng màu sắc rực rỡ, Tần Diệc đảo qua hình vẽ phía trên: “Tranh uyên ương?”
“A? Hóa ra là uyên ương hả, ta còn tưởng rằng là con vịt đó.” Tiểu Thập Tam nói cười ngây ngô.
Tần Diệc đảo qua rất nhanh đống đồ vật Tiểu Thập Tam ôm trên tay, ăn, chơi, cái gì cũng có, hắn nhìn Tiểu Thập Tam: “Ngươi đi làm cái gì rồi hả?”
“Lão đại ngươi không biết sao? Hôm nay vừa vặn là đêm thất tịch, trên đường thật náo nhiệt, công chúa liền dẫn ta lên phố đi chơi, công chúa thật là tốt, mua cho ta rất nhiều đồ vật đây!”
Hắn dứt lời lại lầm bầm một câu: “Hơn nữa ta cảm thấy lá gan công chúa cũng không nhỏ.”
Tần Diệc nhớ tới thái độ Cơ Ninh ngày thường đối với hắn, trầm mặc một lát: “Công chúa mua đồ cho ngươi?”
“Đúng vậy.” Tiểu Thập Tam hồn nhiên chưa nhận ra tâm trạng Tần Diệc không đúng, từ lúc thấy Tần Diệc đã bắt đầu nói nhảm không ngừng, đường hoàng nói: “Ngươi xem, những thứ này đều là công chúa mua cho ta.”
Hắn nói qua, mang thứ đó đi phía trước nâng cho Tần Diệc xem, hai con uyên ương trên đèn lồng nhoáng một cái, đập vào trên vạt áo Tần Diệc.
“Chỉ là, lão đại ngươi đã trở về rồi, ta có thể ngủ cùng ngươi không?”
Tiểu Thập Tam nhận được mệnh lệnh vội vàng từ Dận Đô chạy tới bảo hộ Cơ Ninh, mấy ngày trước đây ngủ phòng Tần Diệc, hôm nay Tần Diệc trở về, hắn liền mất chỗ ở.
Tần Diệc nói: “Phòng còn sát vách trống không, tự mình dọn.”
“Được.” Tiểu Thập Tam cũng không khó chịu, nhưng lúc hắn chuẩn bị rời đi, lại bị Tần Diệc gọi lại.
“Đợi một chút.”
“A, làm sao vậy lão đại?”
Tần Diệc giơ cằm chỉ chỉ, mặt không chút thay đổi nói: “Đồ ăn thì cầm đi, để lại những vật khác.”
Tiểu Thập Tam trọn tròn mắt:”Lão đại?!’’
Tần Diệc bấm tay gõ kiếm, làm lưu manh cũng thuần thục vô cùng: “Nghe không hiểu?”
Tiểu Thập Tam thấy vậy, không dám nói cái gì nữa, hắn nếu lại nhiều lời, kiếm Tần Diệc có lẽ đã rút ra rồi.
Tiểu Thập Tam vào nhà lưu luyến không rời lần lượt đặt đồ vật trong tay lên bàn, lại căm giận bất bình nhìn Tần Diệc.
Tần Diệc thoáng nhìn tầm mắt của hắn, không nói chuyện, duỗi cánh tay ra, rút ra mứt quả từ trong túi giấy dầu trên tay hắn.
Tiểu Thập Tam: “…”
Nếu không phải không đánh lại, hắn đã chém Tần Diệc hai đao rồi.
Nhìn Tiểu Thập Tam rời đi, Tần Diệc đứng ở cửa ra vào trong chốc lát.
Sau đó hắn đóng cửa lại, gẩy gẩy ngọn bấc đèn, nghiêm mặt ngồi ở trước bàn, bắt đầu nghiên cứu đống đồ chơi nhỏ trên bàn kia.
Mấy thứ này có đủ loại, phần lớn Tần Diệc chưa từng thấy qua, trong đó thậm có mấy đồ chơi dành cho trẻ con, hắn chơi cũng ngượng tay, gần như có chút cảm giác không biết phải làm sao.
Khi còn bé Tần Diệc tiếp xúc nhiều nhất là vũ khí cùng độc dược, nhỏ hơn một chút, là côn và ngân châm, trống lắc và các loại đồ chơi nhỏ mấy văn tiền một cái đều chỉ trông thấy qua trong tay người khác.
Hắn gõ vang một hàng con cóc mặt ngốc làm từ gỗ, lại cầm lấy một cái vòng ngọc cửu liên (9 viên ngọc).
Hắn nhìn trong chốc lát, ngón tay thon dài với miệng vết thương chi chít thử thăm dò đeo vòng tay lên.
Giờ phút này, hắn kiên nhẫn một cách đáng kinh ngạc, dưới ánh đèn mờ ảo, im lặng mà bỏ ra hơn một khắc mới cởi bỏ được vòng cửu liên ra.
Cởi xong không tính, hắn thậm chí lại lần lượt ghép vòng trở lại, phục hồi bộ dáng nguyên bản.
Đợi sau khi hắn chơi hết một lượt các đồ trên bàn, rốt cuộc giương mắt nhìn về phía đèn lồng màu sắc rực rỡ để ở trong góc.
Không hổ là ngày hội đêm thất tịch, một đôi uyên ương nghịch nước.
Tần Diệc nhìn mấy lần, đột nhiên mặt không thay đổi đứng lên, hắn giơ tay vung chưởng phong dập tắt ngọn đèn, mặt lạnh nằm lại trên giường.
Đang yên đang lành, không biết đột nhiên bị cái gì làm cho tức giận.
Tần Diệc mơ một giấc mộng, có lẽ trước khi đi ngủ chơi quá nhiều đồ chơi trẻ con, hắn mơ tới chuyện lúc mình còn nhỏ.
Hắn gọi là mộng, không bằng nói là nhớ lại.
Trong mộng, mẫu thân hắn gọi hắn đi tiệm thuốc bốc thuốc, hắn đi rồi quay lại, cầm theo gói thuốc xuyên qua con đường nhỏ dơ bẩn cũ nát, lúc về đến nhà, nhìn thấy cửa lớn đóng chặt.
Mà hắn nhớ kỹ lúc hắn rời đi lưu lại một khe hở.
Hắn lớn lên gầy yếu, dùng hết sức mới đẩy được hai miếng cửa gỗ mục nát kia ra.
Tần Diệc xuyên qua mảnh sân nhỏ hẹp, còn chưa vào nhà, chỉ nghe thấy bên trong truyền đến tiếng kêu ê a của nữ nhân và thanh âm nam nhân khàn khàn thở gấp chửi rủa.
Hắn nghe ra được trong đó là thanh âm mẫu thân hắn.
Lúc đó Tần Diệc còn quá nhỏ, cũng không rõ nam nhân kia mắng là có ý gì, nhưng hắn nhớ kỹ mẫu thân hắn đã từng nói qua mua thuốc thì đi sắc thuốc.
Nhưng đêm qua có mưa, ấm sắc thuốc cất vào trong phòng, muốn lấy ấm, phải vào cửa.
Nhưng nếu như không sắc xong thuốc, lại sẽ bị đánh. Hắn suy nghĩ một chút, vẫn là lựa chọn đi lấy ấm sắc thuốc.
Cửa phòng khép không kín, lưu lại khoảng cách rộng bằng một bàn tay, Tần Diệc đẩy cửa ra trước, khe hở lộ ra trông thấy một người nam nhân áp mẫu thân hắn dưới thân thể, không ngừng hoạt động.
Khung giường lay động, màn che mờ mờ cũng theo đó lung lay, trên thân hai người đang đắp chăn, Tần Diệc nhìn không rõ lắm, nhưng hắn cũng không muốn nhìn rõ.
Trong nhà thường xuyên xảy ra chuyện như vậy, hắn đã thành thói quen.
Hắn không lên tiếng, bước chân nhẹ nhàng, nhưng vẫn bị người trên giường phát hiện.
Người nam nhân kia có khuôn mặt râu quai nón, cao lớn thô kệch, nhìn qua Tần Diệc cười lớn huyên thuyên nói gì đó, Tần Diệc nghe không hiểu.
Mẫu thân hắn trông thấy hắn, ôm nam nhân kia ở trên giường mắng hắn: “Thấy không rõ tình cảnh đã xông tới, da mặt dày như người cha súc sinh của ngươi.”
Tần Diệc chỉ làm như không nghe thấy.
Hắn đi đến bên kia, ôm lấy ấm sắc thuốc đi ra ngoài, thậm chí còn tỉ mỉ dùng chân thay các nàng đóng cửa lại.
Quá ồn, nghe mà phiền.
Chờ hắn sắc thuốc xong, thanh âm bên trong cũng ngừng lại, người nam kia vẻ mặt thoả mãn bước ra từ trong phòng.
Tần Diệc quay đầu nhìn hắn một cái, người râu quai nón trông thấy mặt Tần Diệc, lại cười to vài tiếng, dùng âm điệu người Hán không lưu loát mắng một câu: “Hóa ra là một đứa tiểu tạp chủng.”
Tần Diệc ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhìn nam nhân đẩy cửa ra đi ra ngoài, rồi sau đó trở tay hất lên, ván cửa mãnh liệt đập trở lại.
“Rầm” một tiếng, Tần Diệc tỉnh lại từ trong mộng.
Đêm thất tịch Lăng An ăn mừng hai ngày, hôm nay là ngày cuối cùng.
Sau giờ Ngọ, Cơ Ninh thiêm thiếp chỉ chốc lát, mắt nhìn sắc trời dần dần tối lại, cảm thấy chậm thêm chút ít sợ là sẽ mưa.
Sau khi trang điểm một phen, nàng vội vàng ra sân nhỏ, thừa dịp thời tiết tốt tranh thủ thời gian dạo chơi trên đường.
“Ơ?” Cơ Ninh nhìn về phía căn phòng đóng chặt cửa bên cạnh sân nhỏ, nghi ngờ nói: “Tiểu Thập Tam không ở đây ư? Thường ngày cửa đều mở ra mà nhỉ.”
Thị nữ sau lưng mờ mịt lắc đầu: “Không hiểu được, cả ngày hôm nay cũng không nhìn thấy hắn, có phải là hôm qua chơi mệt quá hay không, còn chưa tỉnh?”
“Không phải chứ.”
Cơ Ninh không biết Tần Diệc đã trở về, nhưng còn nhớ hôm qua Tiểu Thập Tam năn nỉ nàng, nếu nàng muốn đi ra ngoài chơi, ngàn vạn phải mang theo hắn đi cùng.
“A…!”
Nàng tiến lên gõ vang cửa, nhưng chờ giây lát, trong phòng không có ai trả lời.
Nàng suy nghĩ một chút, đẩy cửa phòng ra: “Tiểu Thập Tam, người đang ở đây.
Chân còn chưa bước qua cánh cửa, trong phút chốc trời đất quay cuồng, chỉ nghe thanh âm xoẹt một tiếng đao kiếm ra khỏi vỏ, Cơ Ninh hoàn toàn chưa kịp phản ứng, đã bị người bắt được cổ tay, nặng nề ở trên ván cửa.
Ngoài cửa truyền đến tiếng hô to “Công chúa”, có thể sau khi đối diện với ánh mắt người trong phòng, thân thể thị nữ run lên, yên lặng dừng lại.
Cửa phòng đóng lại, Cơ Ninh kinh hoàng mở to mắt, phát hiện người đang giữ chặt nàng đúng là Tần Diệc hơn mười ngày không thấy.
Hai tay nàng bị Tần Diệc nắm lấy để ở sau lưng, trên cổ là một thanh kiếm sắc bén.
Tần Diệc hình như là mới tắm xong, trên thân còn ẩm ướt, hôm nay trời âm u, ánh nắng mù mịt xuyên vào từ cửa sổ, chiếu lên một đôi mắt tựa như giếng nước lạnh của Tần Diệc.
Một tay hắn siết cổ tay nàng, thân thể đứng rất gần, Cơ Ninh gần như có thể cảm nhận được hơi nóng truyền ra từ trên người hắn.
Những ngày này không gặp, không biết có phải lỗi do cảm giác của nàng hay không, nàng cảm giác, sát khí trên người Tần Diệc nặng hơn chút ít.
Tựa như nàng lần đầu gặp hắn.
Tần Diệc cúi đầu nhìn qua nàng, thấy trong mắt nàng lộ ra vẻ hốt hoảng, chậm rãi thu hồi kiếm, nhưng tay vẫn còn siết tay nàng không có buông lỏng.
“Công chúa đến chỗ ta làm cái gì?”
“Ta, ta đến tìm Tiểu Thập Tam.”
Tần Diệc cúi xuống nhìn chằm chằm vào nàng: “Tiểu Thập Tam là nam nhân, công chúa một mình xâm nhập phòng nam nhân, không sợ nguy hiểm sao?”
Tần Diệc nhớ tới cái đèn lồng uyên ương kia, dưới tay bất giác dùng thêm hai phần sức.
“A…” Cơ Ninh rụt rụt tay: “Đau.”
Tần Diệc nghe thấy, lực đạo trên tay thế mà không buông lỏng.
Hôm nay trời rất khó chịu, Cơ Ninh ăn mặc mỏng manh, Tần Diệc cúi đầu là có thể trông thấy mảng ngực lớn trắng như tuyết cùng một chút rãnh ngực mềm mại của nàng.
Hắn mặt không đổi sắc dời mắt, dưới thân lui về sau một chút.
Trong lúc đó, ngoài trời một tiếng sấm rền vang dội, toàn thân Cơ Ninh run lên, nàng phục hồi tinh thần lại, nhẹ trách mắng: “Tần, Tần Diệc, ngươi mau buông ta ra.”
Đáng tiếc ngữ khí chưa đủ nghiêm khắc, âm thanh nhỏ như muỗi kêu, nếu là người khác thì, sợ là nghe cũng nghe không được.
“Công chúa vẫn chưa trả lời thuộc hạ.”
Cơ Ninh không hiểu sao bị hắn nhìn mà tai nóng lên, nàng cắn môi dưới, nhíu mày nói: “Tiểu Thập Tam nhỏ như vậy… không coi là nam nhân…”
Tần Diệc nghe thấy lời này, đuôi lông mày khẽ động, rốt cuộc buông lỏng nàng ra, da tay thô ráp cọ qua làn da cổ tay non mịn của nàng, hắn chậm rãi đứng thẳng người: “Thuộc hạ thất lễ.”