Suýt nữa Biên Nhan đã tức chết, anh ta còn hối hận vì không tiếp tục cưỡng bức cô phải không.
Cô vô cùng nhạy cảm nhác thấy sự u ám thoáng qua trong mắt Đàm Dận, anh rõ ràng nghe hiểu…
Biên Nhan tủi thân trông mong nhìn anh vài lần, điệu bộ van nài anh đưa cô đi.
Đàm Dận ngưng mắt nhìn trước ngực cô một lát rồi đưa tay chạm mái tóc đã ướt một nửa của cô. Anh cởi áo khoác xuống choàng lên người cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Sao lần nào em cũng làm bản thân mình nhếch nhác thế hả?”
Trêи áo khoác còn vương hơi thở và hơi ấm của anh, dù rất rõ giờ phút này anh rất không vui, giọng điệu cũng hơi nguy hiểm nhưng Biên Nhan vẫn cảm thấy được an ủi rồi.
Cô siết chặt tay anh, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi thôi.”
Đàm Dận ôm lấy vai cô, mỉm cười nói với Tiết Ngôn: “Vậy Tiết tổng, tôi đưa bạn gái tôi về đây.”
Tiết Ngôn không nói gì.
Cô khoác áo của anh, núp dưới sự che chở của người đàn ông đó, không hề quay đầu lại nhìn anh ta một lần nào.
Chỉ còn một chút nữa mà thôi.
Giả sử hôm đó anh ta không bị Chu Hiểu Văn ngăn cản, giả sử anh ta về nước đúng hẹn thì người kia hoàn toàn không có cơ hội đề cập đến những thứ hợp đồng đó với cô, cũng không có cơ hội tiếp tục ở bên với cô.
“Em thật sự đã quên anh rồi sao?” Đôi nam nữ dừng bước trong hành lang. Tiết Ngôn sờ lên nút tay áo phải rồi cởi ra: “Tình cảm mấy chục năm qua, dù là hận anh.”
Tay Đàm Dận ôm vai cô thật chặt, Biên Nhan lo lắng ngẩng đầu nhìn anh.
Đèn trêи tường sáng tỏ, anh hơi cúi đầu, hàng mi dày cụp xuống phủ bóng mờ lên mắt: “Nếu nửa đời sau của cô ấy chỉ có thể ở bên tôi, vậy cảm tình mấy chục năm qua cũng chẳng có gì đáng kể.”
Lái xe thẳng về khách sạn, không khí trong xe vô cùng căng thẳng. Đàm Dận cầm vô lăng liên tục liếc cô vài lần, ánh mắt kia khiến Biên Nhan yên lặng níu chặt cổ áo.
Vừa bước vào phòng, Đàm Dận lập tức yêu cầu: “Cởi áo.”
Biên Nhan “Ờm” một tiếng, cởi áo khoác xuống trả lại cho anh.
Anh nhẫn nại nhắm mắt lại: “Anh nói là quần áo của Tiết Ngôn.”
Biên Nhan khó xử nhìn xung quanh: “Vậy em về phòng mình rồi thay.”
“Còn chỗ nào anh chưa thấy đâu hả?”
Cô có chút bận lòng dấu vết ở nhũ hoa sẽ bị anh thấy: “Nhưng trong đây không có đồ nào em mặc được.”
Đàm Dận tìm được hộp điều khiển máy điều hòa chỉnh nó ấm lên sau đó xoay người ý bảo cô có thể bắt đầu cởi đồ rồi.
Biên Nhan do dự một lát rồi từ từ kéo khóa cởi quần áo mặc nhà ra. Quả nhiên vừa mới mở rộng áo thì mắt Đàm Dận lập tức nhìn vào bộ ngực của cô.
Cô thầm may mắn vì vừa rồi đã lén cài nịt ngực trêи xe rồi.
Quần cũng cởi nên Biên Nhan hơi mất tự nhiên ôm lấy quần áo của Tiết Ngôn: “Cái này để đâu?”
Đàm Dận lấy đồ từ trong lòng cô ra, tìm túi giấy bỏ vào.
“Anh muốn thay em trả cho Tiết Ngôn hả?” Biên Nhan tò mò không biết anh sẽ xử lý thế nào.
“Trả lại cho anh ta?” Đàm Dận cười lạnh: “Lát nữa anh kêu Vương Hạo cầm đi đốt.”
“…Anh trẻ con thật đấy.”
Đàm Dận không vui liếc cô: “Đồ em đã mặc rồi sao có thể đưa lại cho anh ta?”
Biên Nhan nghĩ đến điều gì, kìm lòng không đậu mỉm cười.
Đàm Dận càng không vui: “Cười gì mà cười?”
“Em nhớ hồi trước Ngải Lê có nói mỗi lần anh thấy Tiết Ngôn thì trong mắt toàn là ghen tị.” Cô bật cười thành tiếng: “Trước kia em không để ý, hôm nay vừa thấy thì đúng thật đó nha.”
Vẻ mặt Đàm Dận mặt lúng túng trong phút chốc nhưng anh nhanh chóng điều chỉnh lại dáng điệu lãnh đạm ban đầu. Anh tiện tay ném túi lên ghế sofa, từng bước một đi đến gần cô: “Ghen? Anh làm gì phải ghen.”
Anh ấn bờ vai trần mượt mà của cô, chậm rãi cúi xuống, thấy cô vô thức nhắm mắt lại thì mỉm cười khẽ hôn lên mũi cô: “Anh ta muốn hôn em còn phải dùng vũ lực, còn anh thì em lại cam lòng cầm tiền lương ra đổi, vậy có phải đã chứng minh…”
Anh hạ thấp giọng mang theo một chút thăm dò: “Bây giờ em thích anh hơn?”
Biên Nhan từ từ mở mắt ra thấy anh đang chăm chú nhìn mình, đồng tử đen láy tỏa sáng, không hề chớp mắt.
Cô gật đầu.
Yết hầu Đàm Dận khẽ giật, tai lập tức đỏ ửng.
Biên Nhan lại buồn cười.
Đàm Dận không kìm chế nổi biểu cảm nữa, trốn tránh ấn đầu cô vào lòng mình, gượng gạo nói lẫy: “Còn chưa đủ, xưa kia em rất yêu thích anh ta, bây giờ anh cũng muốn.”
Vậy mà nói không ghen.
“Để em nhớ lại xem… ca này khó đó.”
“…”
“Em nghe thấy anh đang nghiến răng rồi nha.”
“… Xem ra nhất định phải đuổi anh ta đi mới được.”
Biên Nhan khó khăn ngẩng đầu: “Hở?”
Đàm Dận kéo dây áo ngực của cô xuống, nhìn thấy trêи hai nhũ hoa mềm mại có dấu vết hồng hồng do bị véo thì tức giận tái cả mặt.
Biên Nhan quẫn bách lấy tay che lại.
“Anh phải bắt anh ta không bao giờ được gặp lại em.”
“… Thật ra không cần phải làm mọi việc phức tạp như vậy.”
Đàm Dận cau mày, vẻ mặt nghi vấn.
“Lúc yêu và hôn, anh đừng trừ tiền lương của em thì em sẽ thích anh hơn liền mà.”
“…”