*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô trơ mắt nhìn anh nghiêng người kề sát vào, giữ chặt lấy bả vai của cô, chậm rãi cúi đầu hôn lên núm anh đào màu hồng nhạt.
Cô cảm thấy vô cùng tê dại.
Anh hôn xong rồi ngẩng đầu nhìn cô.
Biên Nhan không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cố giở giọng đùa cợt để che giấu cảm giác của mình: “Có phải hơi mặn không?”
Đàm Dận mỉm cười: “Vị hệt như em đã nếm.”
Cô không cam lòng yếu thế: “ɭϊếʍ đồ của mình mà vui vẻ vậy sao?”
Trước mắt chợt đảo lộn, Biên Nhan nhận ra tư thế của mình và anh hoàn toàn đảo ngược lại.
Đàm Dận đè cô dưới người, dùng ngón tay đâm vào hai bầu nhũ đang đung đưa như đậu hũ non: “Cây gậy rung lần trước đâu rồi?”
Biên Nhan cảnh giác: “Anh muốn làm gì? Bị em vứt đi rồi.”
Lúc mua thì lén lút, khi vứt cũng thầm lặng, tên biến thái Đàm Dận này lại giấu cái thứ đồ chơi đó ở dưới gối đầu, lúc cô phát hiện ra thì thấy rợn cả tóc gáy.
Ngủ không bị cấn đầu à?
Dường như Đàm Dận đang quan sát độ tin cậy trong lời cô nói: “Vậy thì thật đáng tiếc.” ??? Có gì hay mà đáng tiếc!
Biên Nhan khẽ đẩy một cái anh, nhắc nhở anh đã không còn sớm: “Buông em ra, anh phải đến đoàn phim điểm danh kìa.”
Đàm Dận bất động nhưng cây gậy rắn rỏi phía dưới đang đâm vào đùi cô, hơi ngứa.
Biên Nhan giật thót, vội vàng đưa tay xuống phía chộp lấy nó.
Đàm Dận rêи khẽ, nhìn cô thật sâu rồi cúi đầu hôn vào bộ ngực của cô.
Không thể nói là hôn, thật ra anh đang gặm cắn thì đúng hơn. Bầu nhũ đầy đặn bị anh ʍút̼ đến mức bầm tím, in lên đó từng vết dấu tay rõ nét như ai đang chịu khổ hình vậy.
Tay phải của Biên Nhan bị anh ấn vào chỗ kín, buộc phải chuyển động theo nhịp độ của côn thịt sưng to của anh, thỉnh thoảng còn phải nghe anh kêu rêи, xấu hổ tột cùng.
Thế nhưng mỗi lần anh thoải mái thì bộ ngực của cô sẽ đau lắm, Biên Nhan hoảng sợ thật sự.
Cô rưng rưng xin anh tha cho mình, còn thề thốt sau này không dám khiêu khích an nữa. Đàm Dận chỉ cười rồi xoa nắn đầu nhũ của cô một cách rất dịu dàng, sau đó mở miệng ngậm chặt.
Miệng của anh ướt át và ấm áp, đầu lưỡi thân mật âu yếm nó, rất ngọt ngào, rất tê dại. Biên Nhan vừa hưởng thụ đến nỗi mắt ngấn nước vừa âm thầm run sợ.
Anh cắn mạnh vào quầng иɦũ ɦσα khiến nước mắt cô bất chợt trào ra.
Ô hô, đau khủng khϊế͙p͙ …
Thấy khóe mắt cô ngấn lệ, Đàm Dận nhân từ thả đầu nhũ đã sưng to lên rồi sau đó thương tiếc ɭϊếʍ chúng như đang thưởng thức kiệt tác của mình vậy.
Biên Nhan tức giận không muốn nhìn anh nữa.
Thật ra thì ngoài sự đau xót… còn có một kɧօáϊ cảm thần bí từ xương cụt chạy thẳng lên da đầu. Cô sợ bị anh nhìn ra thì sau này sẽ càng thêm thô lỗ với mình.
Đàm Dận tách hai chân cô ra rồi liếc nhìn xuống phía dưới, sau đó cười: “Quần em ướt rồi, muốn lắm hả?”
“Em không có…” Biên Nhan mất mặt muốn khép chân lại.
“Vậy sao tay em cứ cầm ƈôи ȶɦịt của anh không buông chứ?”
Quá vô sỉ.
“Rõ ràng là anh…” Cứ giữ chặt tay em.
Biên Nhan ngẩng đầu lên, mắt trợn tròn.
Chẳng biết anh đã thả tay cô ra từ lúc nào rồi.
Cô vội vàng rút tay về: “Em không cố ý…”
Anh ưỡn thẳng thân dưới đè lấy cô, Biên Nhan không tự chủ mở rộng chân ra.
Đợi cô nhận ra thì đã thấy ý cười tươi rói trong mắt anh rồi.
Trong lòng Biên Nhan: !!!
Anh vỗ về: “Cố ý cũng không sao đâu mà.”
Biên Nhan muốn khóc: “Anh im đi.”
“Dùng ngực ép ra cho anh đi?”
Biên Nhan vừa thẹn vừa giận: “Anh nghĩ hay đấy nhỉ!”
Đàm Dận cười tươi đến mức mắt cong lên.
Mãi đến khi anh tự sướиɠ rồi bắn ra, tϊиɦ ɖϊƈh͙ trắng bạc thoa khắp nhũ cô thì Biên Nhan đã nhắm mắt lại không muốn nhìn anh tiếp nữa, dù toàn thân cô đều bị mùi của anh xâm chiếm rồi.
Bên cạnh chợt lún xuống, Đàm Dận dang cánh tay ôm lấy cô. Hồi lâu, cô mới nghe tiếng cười rầu rĩ vang lên từ lồng ngực anh: “Giờ anh đã hiểu tại sao đức vua không muốn vào triều sớm rồi.”