Gọi lái xe thuê xong, trong khi chờ anh ta lái xe đến thì cô trùng hợp gặp được Dung Nguyệt đang đi bộ nhanh như gió với đôi giày cao gót, vừa gọi điện thoại vừa móc chìa khóa xe trong túi ra.
Bà ta liếc nhìn họ, cau mày lại, dùng ánh mắt vô cùng nghiêm túc và không vui nhìn họ.
Biên Nhan bị bà ta nhìn chằm chằm đến phát sợ, bèn cẩn thận chào: “Cô giáo Dung.”
Ánh mắt của Dung Nguyệt vô cùng cay độc. Bà ta lập tức chú ý đến đôi tay đang nắm lấy nhau của hai người, chân mày càng nhíu chặt: “Hai người có quan hệ thế nào?”
Câu hỏi này có vẻ đường đột và vô lễ nhưng Biên Nhan không để mấy chỉ đáp lại: “Có mối quan hệ đồng nghiệp bình thường thôi ạ.”
Biên kịch và diễn viên cũng xem như là đồng nghiệp nhỉ?
Đàm Đận cúi đầu nhìn cô.
“Hai người là bạn trai bạn gái à?” Dung Nguyệt hỏi.
“Không phải.” Đàm Đận phủ nhận vô cùng quả quyết, anh lắc chìa khóa xe trong tay: “Tôi được cô ấy bao nuôi.”
Dung Nguyệt lập tức im bặt.
Biên Nhan kéo tay áo của anh, không cần thẳng thắn tuyên bố như vậy chứ.
Dung Nguyệt nhìn chằm chằm anh với vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Đàn ông đàn ang như cậu mà để một cô gái bao nuôi hả? Còn bắt người ta tặng xe nữa? Cậu có khí phách đàn ông không đấy?” Bà ta nương theo quan sát biển số xe sau lưng họ: “Đây là xe gì? Bao nhiêu tiền?”
Đàm Đận nói: “Bảng số xe là một hàng bốn, có lẽ gần hai trăm vạn.”
Giọng nói của anh đều đều như đây là chuyện đương nhiên. Dung Nguyệt tức giận quay lại chỉ vào anh: “Cậu…”
Biên Nhan không vui: “Sao cô lại chỉ trích anh ấy?”
“Cậu ta ăn cơm mềm chẳng chừa lại chút tôn nghiêm nào, tôi không nên dạy dỗ sao?”
“Vậy cũng là chuyện của chúng em.”
Dung Nguyệt tức quá hóa cười: “Biên Nhan, tôi thật sự đánh giá thấp cô rồi, không ngờ cô ngoài trộm bản thảo ra, còn có thể làm ra chuyện như vậy.”
Biên Nhan buồn bã: “Vậy quả thật cô đã đánh giá thấp em rồi.”
“Ha.” Bà ta cười xòa, không muốn nhìn hai người này thêm nữa, quay đi tìm xe của mình, nổi giận đùng đùng bước tới đó.
Nhưng có lẽ bà ta đang trong cơn thịnh nộ nên không để ý dưới chân, chưa đi được hai bước thì đế nhọn của giày cao gót lập tức kẹt vào nắp cống.
Biên Nhan thấy bà tay lảo đảo: “Ối, cô ơi cẩn thận.”
Dung Nguyệt mặc đầm bó sát, lúc này không thèm giữ phong độ nữa mà nửa ngồi xổm xuống thử rút chân ra ngoài.
Giây trước còn đùng đùng khí thế, giây sau đã chật vật che váy để rút chân ra. Biên Nhan không nhịn được cười trộm.
Dung Nguyệt rất nhạy cảm, ngẩng đầu liếc xéo cô một cái.
Vì muốn lập công chuộc tội, Biên Nhan cũng ngồi xổm xuống giúp bà ta, kết quả rút nửa ngày mà nó vẫn bị kẹt cứng.
Đàm Đận đứng đó lạnh lùng nhìn, không hề có ý muốn dang tay giúp đỡ.
Biên Nhan hỏi: “Cô Dung, cô mang size giày bao nhiêu ạ?”
Dung Nguyệt cảm thấy rất quái lạ vì đột nhiên cô hỏi câu này, nhưng bà ta vẫn thành thật trả lời: “Số 37.”
“Vậy em cởi giày của em đưa cho cô, cô mang tạm nhé.”
Dung Nguyệt sửng sốt, cứng ngắc từ chối: “Không cần.”
“Nhưng ban nãy em nghe cô gọi điện thoại nói còn phải chạy đi gặp khách hàng, cô không thể đi chân trần được, trêи đường mua giày khác sẽ bị muộn đấy ạ.”
Vẻ mặt của Dung Nguyệt còn có chút do dự.
“Giày của em cũng rất đẹp, rất xứng với bộ đồ của cô.” Biên Nhan duỗi chân ra cho bà ta xem thử.
Vì vậy hai người đổi giày. Dung Nguyệt lái xe đi, còn Biên Nhan để chân trần đứng đó.
Đàm Đận ngồi trêи thành bồn hoa rồi ôm cô ngồi lên chân mình để hai chân cô cách mặt đất.
Biên Nhan sâu sắc cảm thấy sự phục vụ mình được hưởng thụ gần đây càng ngày càng tốt, thậm chí Đàm Dận còn không đề cập đến chuyện tính phí cho khoản ngồi lên đùi chất lượng cao này.
Anh nhớ đến những gì Dung Nguyệt vừa nói, nghi ngờ hỏi: “Trộm bản thảo?”
“Cô có ấn tượng không tốt với em.” Nhắc tới chuyện đó, Biên Nhan hơi tuột cảm xúc: “Lúc em vừa mới vào đã tham dự soạn thảo kịch bản cho một bộ phim với một đàn chị, hai người đều sẽ viết một kịch bản sau đó phía sản xuất sẽ quyết định nên chọn ai. Nhưng khoảng thời gian đó chị ta bận gây gổ với bạn trai nên hoàn không có ý định viết. Đợi sau khi em giao bản thảo hoàn chỉnh, sản xuất và đạo diễn cũng khá hài lòng nhưng không biết chị ta lấy bản nháp viết tay bản thảo từ đâu ra, nói em lấy trộm tác phẩm của chị ta. Khi đó, chị ta đã có chút tiếng tăm trong giới, đầu tay có một hay hai bộ phim có tên tuổi gì đấy, cho nên tất cả mọi người đều nghiêng về phía chị ta, còn nói nội dung kịch bản rõ ràng thể hiện phong cách của chị ta.”
Biên Nhan dừng lại vài giây: “Bộ phim đó do cô Dung giám chế.”
Đàm Đận khẽ cau mày, cầm lấy tay cô phát hiện ngón tay cô lạnh như băng.
“Bình sinh cô Dung ghét nhất loại người dối trá, sau đó em bị trở thành loại người mà cô ấy ghét cay ghét đắng.” Biên Nhan cười xấu xa nhìn anh: “Bây giờ thì hay rồi, trong mắt cô ấy em lại có thêm một tội nữa, quan hệ nam nữ nhăng nhít.”
Đàm Đận cười khẽ, lộ ra môi hồng răng trắng trong ánh sáng mờ mờ vô cùng quyến rũ: “Em không định giải thích sao?”
“Không ai quan tâm em cả. Phải đợi sau này em có nhiều tác phẩm nổi tiếng hơn, như vậy mới có sức thuyết phục.”
Anh chàng lái xe thay dừng chiếc Edonkey của anh ta lại rồi chạy đến trước mặt họ như một làn khói. Khi thấy xe đầu tiên là hai mắt anh ta sáng lên, sau đó nghe nói là xe mới thì lập tức chà tay chuẩn bị thể hiện tay lái lụa của mình.
Đàm Đận ôm cô ra ghế sau ngồi, nghe cô cứ lẩm bẩm và thì thầm nói gì mà sau này phải quản lý tài sản tốt hơn, phải để dành tiền.
“Em để dành tiền làm gì?” Anh hỏi.
“Lấy chồng chứ làm gì.”
Ánh mắt Đàm Đận nhìn cô chợt trở nên cực kỳ phức tạp.
“Yên tâm đi, em không lấy anh đâu.” Anh mới vừa bị người ta chỉ trích ăn cơm bao nên Biên Nhan nghĩ rằng chủ đề này sẽ làm anh đau lòng.
Mặt Đàm Đận tối sầm: “Vậy em muốn kết hôn với ai?”
Cô cũng nhận ra được nên vội vàng xua tay: “Không lập gia đình, không cưới ai cả, em nói xàm vậy thôi.”