“… Tôi không ngờ Tiết tổng có nhiều tiền đến vậy.” Cô hỏi: “Đây là uy hϊế͙p͙ hay bù đắp?”
Tiết Ngôn không để tâm đến sự châm chọc của cô, giọng nói thầm chứa sự kiên quyết: “Với món nợ đó thì dựa vào năng lực của em có thể cả đời đều sẽ không thể trả hết nổi đâu, em nên suy nghĩ thật kỹ đi.”
Khoản nợ khổng lồ gần mấy ngàn vạn nhưng cô chỉ là một biên kịch nhỏ không có danh tiếng gì.
Biên Nhan nhìn chai nước suối trêи tay, lần đầu tiên trong cuộc đời cô cảm thấy xót xa và nhục nhã vì sự bất lực của mình.
Có lẽ thời gian cô im lặng quá lâu, Tiết Ngôn cảm nhận được sự kiềm nén của cô nên anh ta dịu giọng lại: “Nhan Nhan, tới chỗ của anh đi, sau này anh sẽ thay ba chăm sóc em.”
Nếu sự cố của ba không liên quan gì đến anh ta, nếu sau vụ rủi ro của ba anh ta không lập tức trốn ra nước ngoài tránh đầu sóng ngọn gió, nếu không phải anh ta không hề có bất kỳ động thái khi ba bị bỏ tù.
Thì khi nghe được câu này, cô sẽ rất cảm động.
Biên Nhan nghĩ có lẽ cô đã quen làm dây tơ hồng, quen lệ thuộc vào người khác, cho nên cô đã mang lòng oán hận Tiết Ngôn khi anh ta quả quyết phủi sạch quan hệ và bo bo giữ mình sau vụ bê bối đó.
Cô mong Tiết Ngôn có thể che chắn trước mặt cô như bóng lưng rộng rãi và cao lớn của ba, xử lý tốt đâu vào đấy những thứ lộn xộn và rắc rối của công ty, đương đầu với những nghi vấn của Hội đồng quản trị, còn có cả vụ tố tụng làm người ta sứt đầu mẻ trán của Biên Chí Thành. Cô chỉ cần nấp sau lưng và tự đối mặt với cảm xúc mất khống chế của bản thân là tốt rồi.
Nhưng anh ta không làm vậy và tất cả những thứ này nhất định phải do chính cô tự mình gánh chịu.
Tuy nhiên, đứng ở góc độ của Tiết Ngôn, cách anh ta lựa chọn chính là cách làm lý trí nhất, công ty đã mất khả năng xoay chuyển như một vũng bùn ăn thịt người nên anh ta không để cho mình cũng rơi vào đó.
Bạn xem, bây giờ anh ta còn có năng lực giúp cô trả toàn bộ khoản nợ, đúng là anh ta hợp cách để làm con nuôi của Biên Chí Thành hơn cô rất nhiều.
“Tôi đi rồi thì anh sẽ làm gì với tôi?” Môi Biên Nhan nhếch lên thành một nụ cười, ngay cả chính cô cũng không ý thức được: “Tiết Ngôn, anh muốn tôi bán thân cho anh sao?”
…
Vào lễ tình nhân, “Khối u ác tính” thành con ngựa chiến của phòng bán vé trong đêm lễ tình nhân, tỷ số ghế bán được cao gần 90%, tỷ lệ ghế ngồi gần như phá vỡ tình trạng phim hài kịch một màu trong nước mấy năm gần đây, giành thắng lợi cao ở cả phòng vé và phía dư luận, diễn xuất của nam nữ chính cũng nhận được rất nhiều sự chú ý.
Biên Nhan thấy tên Đàm Dận trêи khắp các trang đầu và các đề tài nóng càng ngày càng nhiều, khắp nơi đều dán ảnh quảng cáo của anh, thậm chí quảng cáo sữa rửa mặt thuở ban đầu của anh cũng được đào ra để fan ɭϊếʍ sắc và ɭϊếʍ body.
Khi thấy hotsearch “Vẻ đẹp khiến bao người phải né tránh” này, Biên Nhan còn nghĩ do phòng làm việc của nữ ngôi sao nào mua nữa, cuối cùng nhấp vào cũng là ảnh chụp đã chỉnh sửa hậu kỳ của tổ Đàm Dận.
“…”
Thỉnh thoảng thấy ảnh phim của anh và Trang Yến, hoặc là đoạn cut anh đang tương tác với nam ngôi sao khác trong chương trình giải trí nào đó. Trong khu bình luận đều là những bình luận kiểu “Trong mắt em chỉ nhìn thấy anh thôi”, “Người phàm có body đẹp như thiên thần” “Gương mặt người đàn ông của mị phát sáng được kìa” thế này thôi.
Biên Nhan đọc mà buồn bực.
Bảo bối sắp bắt đầu đi theo hình tượng lấy sắc đè người sao?
Cô nhấn vào Weibo của anh xem thử, phát hiện những bài anh đăng gần đây đều có 4 đến 5 vạn bình luận, không xác xơ như lúc chỉ có cô và vài fan cứng của anh vào cổ vũ, tất cả mọi người đều có cảm giác như con dâu thành mẹ chồng rồi.
Phóng bán vé “Khối u ác tính” có xu thế tăng cao như vũ bão, rốt cuộc fan tạm thời dừng ɭϊếʍ sắc, bắt đầu nghiêm túc xem xét kỹ thuật diễn. Trước tiên nhờ gương mặt để vào giới, sau đó dùng tác phẩm của mình giành được thiện cảm của người hâm mộ, công ty quản lý của Đàm Dận nương theo con sóng mạnh mẽ này để đẩy anh vào tầm mắt của công chúng.
Đàm Dận phát triển khá tốt còn kim chủ đã từng tiêu tiền như nước lại gặp phải nguy cơ bị đòi nợ. Trong khoảng thời gian này liên tục có các công ty giải trí lớn ném cành ô liu cho choBiên Nhan nhưng cô không ngốc vì cô biết trong đó có bao nhiêu thể loại phục vụ nhục ɖu͙ƈ, hay đấy, bây giờ đến lượt cô phục vụ người khá rồi.
Ban đầu Đàm Dận cũng kháng cự và chán ghét thế này sao?
Cũng từng có vài doanh nhân quyền thế nói muốn bao nuôi cô, bề ngoài bụng phệ một lời khó nói hết thì thôi đi, đằng này còn có gia đình nữa. Trong lòng Biên Nhan rất mâu thuẫn, so ra quả thật Tiết Ngôn là một cây gậy siêu đẳng để có thể nương nhờ.
Cô mới vừa nghĩ đến chuyện này thì trong giới lan truyền ít ngày nữa Tiết Ngôn sẽ về nước, hơn nữa mục đích của chuyến đi này là đưa cô đi theo.
Biên Nhan lập tức gọi điện thoại chất vấn: “??? Tôi đồng ý sẽ đi theo anh lúc nào?”
Hơi thở của Tiết Ngôn không ổn, cố kìm nén tức giận trong giọng nói: “Em tình nguyện nương nhờ loại háo sắc này chứ không muốn đến bên anh sao?”
Anh nhắn một tấm hình qua WeChat, Biên Nhan nhấn vào xem thử thì nhận ra đây là tấm ảnh chụp cô đang ăn với một ông trùm đá quý, nhìn góc độ thì đó chính là một bức chụp lén.
Biên Nhan cũng điên máu: “Anh cho người theo dõi tôi?”
Tiết Ngôn nói: “Tấm hình này đã được lan truyền đến rất nhiều người rồi, bây giờ tất cả mọi người đều đang bàn tán có phải em và ông ta đã…”
Hai từ kia anh ta không thốt ra được.
“Lên giường phải không?” Trái lại Biên Nhan rất chính trực: “Tôi chỉ ăn cùng với ông ta một bữa thôi mà cũng bị chụp dính nhỉ, khi đó người chụp có chụp được tôi đang mang đôi dép lào dưới chân không vậy?”
Ai sẽ mang dép lào để hẹn hò ở nhà hàng hạng sang?
Biên Nhan đợi trong chốc lát nhưng không nghe anh ta đáp lại: “Tôi giải thích đủ rõ rồi chứ gì? Có phải anh cũng nên giải thích tường tận không?”
Có vẻ Tiết Ngôn rất chắc chắn, anh ta dùng giọng điệu dịu dàng và dụ dỗ thuyết phục: “Em không chịu được cuộc sống như thế bao lâu nữa đâu, chỉ có anh mới có thể giúp em thôi.”